BẠN TRAI KỲ LẠ CỦA TÔI

Bà con từ từ tận hưởng nha! Bao mất mặt ahihi

Anh đang tìm tôi ư?

Anh đang gọi tôi?

Anh biết tôi là ai!!!

Trong lòng tôi suy nghĩ này thật sự vô cùng mãnh liệt giống như máu huyết trong cơ thể sôi trào lên. Mu bàn tay ban nãy vừa bị cắt chảy máu vốn dĩ đã cầm, nhưng hiện tại lại cảm thấy máu như bừng lên nóng rực.

“Tôi có biện pháp làm anh ấy bình tĩnh lại!” Tôi nhẹ giọng nói vươn tay hướng tới Ngưu  lực Phàm Facebook Meo _mup

“Cô, cô em thật muốn cho cô một dao vào tim sao? Không! hắn không cần đến dao, tay hắn, chỉ cần móng tay hắn thôi, so với cương thi thì còn lợi hại hơn nữa. Tay hắn chỉ cần một nhát là có thể xuyên qua ngực cô. Cô em ạ!”

Đưa chìa khóa xe đây! Giọng tôi run dậy, âm thanh trong lòng càng thêm mãnh liệt. Âm thanh mà tôi nghe khi Tông Thịnh vừa xuất hiện... âm thanh rì rào: “Lại đây! Lại đây!”

Ngưu Lực Phàm vẫn không động đậy mà cứ như vậy thẳng tắp nhìn tôi. Tôi đưa tay ra nhân lúc hắn không để ý mà cướp lấy chìa khoá xe.

Hắn vọt tới cảnFacebooktooi Meo _mup lại: “Trời!cô em thật sự muốn hy sinh chính cô em tới bảo toàn hắn? Hắn không đáng, hắn hiện tại đã ra cái dạng này...”

“Tôi sẽ không có việc gì!” Tôi nhấn mạnh: “Tôi biết tôi đang làm cái gì, tôi sẽ không có việc gì, anh nếu là, anh nếu là thật muốn giúp tôi thì mau, mau, mau tránh xa một chút, một hai giờ sau, quay lại là tốt rồi.”

“Cô điên rồi!”

”tôi không định đâm đầu đi chết! Anh ấy cũng sẽ không chết! Anh ấy cũng sẽ không thương tổn bất cứ au! Tông Thịnh giống chúng ta, do mẹ sinh ra, có tim đập, có máu có thịt là người sống, anh ấy không phải quái vật, không cần đề phòng anh ấy sẽ thương tổn người khác!” Khi tôi nói những lời này, đến cuối cùng gần như gào lên với Ngưu Lực Phàm.

Ngưu Lực Phàm cuối cùng buông tôi ra “cô...”

“Anh chỉ đọc được sách của anh, không phải là tất cả!”

Tôi buông lời, rồi cầm chìa khoá xe đi lại xe.

Lúc trước tôi không biết làm sao để giúp anh, còn bây giờ tôi đã biết!

Thân thể tôi như đã có bản năng, dòng máu rộn ràng giúp tôi biết anh đang nghĩ gì, anh đang cần gì!

Anh là ngọn đao, đả thương người khác!

Tôi là vỏ đao, chỉ cần anh phát tiết những bạo lực đó lên người tôi là ổn!

Tôi lấy chìa khoá mở cửa xe, trong nháy mắt, bàn tay Tông Thịnh từ trong xe duỗi ra, những ngón tay với móng nhọn hoắt dài sọc vươn ra túm lấy tay tôi, đôi huyết đồng như khó chặt vào tôi:

“Muốn chạy trốn? Khi cô uống máu tôi lần đầu tiên đó, đời cô liền định sẵn trốn không thoát.”

“Em biết, em không muốn chạy trốn.”

Tôi còn chưa nói xong, anh đã lôi tôi lên xe đóng cửa lại. Tôi bị anh lôi tới, quỳ trước mặt, anh đè đầu tôi xuống, ép mặt tôi vào nơi đó, chóp mũi tôi tất cả đều là mùi máu huyết, ngay cả trên mặt đều dính không ít vết máu.

“Tông Thịnh...”

Ta còn chưa kịp nói xong, anh đã đè mạnh đầu tôi vào miệng vết thương khiến tôi nghẹt thở!

“Uhmmm”

“Các ngươi không phải đều đem ta như quái vật sao? Muốn phóng hỏa thiêu chết ta? Ha ha ha, Tông Ưu Tuyền, hôm nay khiến cho ngươi nhìn xem cái gì mới thật sự là quái vật. Hút đi! Hút máu của ta đi, ta sẽ khiến cả cơ thể cô là máu của ta, cô— đời này định sẵn nơi là của ta!

“Uhm, Tông Thịnh, Tông Thị b” tôi cố vạch tay anh tìm khe hở để thở: “Em biết làm thế nào mà, anh buông tay Ra, em tự làm”

Anh bóp chặt cằm tôi, bắt tôi phải ngước đầu lên nhìn mình: “Cô biết làm thế nào? Ha? Cô muốn làm thế nào? Thiêu chết ta? Đem ta xử lý như xử lý đám quái vật ư? Hay gọi điện báo án??? Cho cảnh sát vũ trang tới giết ta?”

Ở trong lòng anh, anh căm thù, anh hận tất cả mọi người, nên cũng sẽ không tin tưởng tôi.

Tôi cũng chỉ có thể dùng hành động chứng minh, tôi không xem anh như quái vật. Khi anh buông tay, tôi cúi đầu hút máu từ vết thương của anh. Miệng vết thưong tuy đã ngừng chảy máu nhưng không có dấu hiệu khép miệng. Khi môi tôi vừa chạm, chỉ cần hút nhẹ thì miệng vết thương lại chảy máu, máu thật lạnh, rét ? lạnh như lần đầu tiên tôi gặp anh trong mộng.

Áo tắm dài vì động tác của tôi mà tuột ra hoàn toàn. Trên mặt tôi toàn là máu, trong miệng đầy máu, và thứ trước mặt tôi không tới mười centimet... biến hoá...

Tinh huyết vĩnh nguyên, hoàn toàn, chân thật tiến vào cơ thể tôi, lấy máu anh làm vật dẫn, hấp thụ khí của tôi mà bình ổn cơn bạo phát của anh.

Anh không cử động... môi lữoi tôi dây dưa nơi miệng vết thương của anh, tôi khóc, nước mắt mặn chát hoà cùng máu anh. Hiện tại tôi giống gì? Quỷ hút máu ư?

Nếu lúc này Ngưu Lực Phàm nhìn thấy tôi liệu có đề nghị thiêu tôi luôn không?

Trong miệng tôi tràn ngập mùi máu tươi của anh, còn cả nước mắt của tôi.

Tông Thịnh vẫn không động đậy mà dựa người vào ghế, tay vẫn giữ chặt gáy tôi.

Móng tay thật cứng, thật dàu đặt trên gáy tôi, dường như chỉ cần dùng thêm chút lực là có thể vặt đầu tôi như đã từng tước đi bàn tay của con quỷ trong thang máy.

“Ưu Tuyền, ahhh, Ưu Tuyền ngoan...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi