BẠN TRAI KỲ LẠ CỦA TÔI

“Lan Lan, thật ra Tông Thịnh không phải là anh trai tớ. Anh ấy là hôn phu đã được đính ước từ bé của tớ. Thực sự chuyện này có chút phức tạp. Thật sự trước đây tớ không có ý định ở bên anh ấy, cho nên mới nói vậy. Còn hiện tại, hiện tại chúng tớ...”

Bờ vai Lan Lan sụp xuống: “Hai người đang sống chung?”

Tôi gật gật đầu.

“Là chuyện này?”

“Thực xin lỗi, tớ biết cậu thích Tông Thịnh, tớ cũng không phải cố ý dấu diếm. Ngay từ đầu tớ thật không tính toán cùng anh ấy ở bên nhau. Lúc cậu thích anh ấy, tớ cũng có ý cản cậu vì... anh ấy... thân thể anh ấy thật sự không tốt. Anh ấy……”

Lan Lan đứng lên, kéo tay của tôi: “anh ấy là quỷ thai. Con của quỷ!”

Lúc này đến phiên tôi kinh ngạc mà nhìn cô nàng: “cậu, cậu biết?”

“Anh ấy nói với tớ!”

“A? Ai?”

“Tông Thịnh nói. Anh ấy dùng điện thoại của cậu gọi điện nói cho tớ biết chuyện hai người sống chung. Lúc đầu tớ còn không tin, nhưng anh ấy lại gửi cho tớ một tấm ảnh cậu đang ngủ. Ưu Tuyền, sáng nay tớ thật sự rất giận. Nhưng mà... khi bình tĩnh lại, tớ thấy cậu đã nhiều lần ám chỉ... là tự tớ ăn dưa bở nên đã bỏ qua. Ưu Tuyền, tớ thất tình rồi. Tớ thật sự rất thích Tông Thịnh.”

“Thực xin lỗi.” Ngoài ba chữ này tôi thật sự không biết phải nói thế nào. Tôi vốn cho rằng Lan Lan sẽ mắng tôi, nhưng không nghĩ tới cô ấy lại nói:

“Xin lỗi mà chẳng có chút thành ý! Mau mời tớ ăn một bàn tiệc lớn, ăn thịt nướng!!! Ngày mai luôn. Kêu Tông Thịnh tới nữa. Tớ muốn anh ấy phải tự mình xỉn lỗi tớ!”

Tôi nhìn Lan Lan, có chút không tin là cô ấy chỉ yêu cầu có thế.

Lan Lan cúi đầu, thở hắt ra, ngẩng đầu cười nói: “Hôm nay buổi sáng, tớ trong phòng vệ sinh ký túc xá đã khóc. Hiện tại cũng suy nghĩ cẩn thận. Anh cậu nói.. à, Tông Thịnh nói, tướng mạo tôi, đời này có thể gả cho kẻ có tiền. Tớ liền chờ tương lai hạnh phúc vậy. Không phải nam nhân của mình thì sẽ không phải. Tớ hiện tại  cho dù khóc nháo, cũng chỉ là làm chính mình không vui. Tuy rằng các cậu đều thực đáng giận đã lừa gạt tớ, nhưng mà cũng đã cho tớ rất nhiều ám chỉ, là tớ tự mình ngốc khôn nhận ra!”

“Thực xin lỗi, Lan Lan.”

Lan Lan duỗi tay sờ mặt tôi:

“Muốn hạnh phúc á, thì mau đi trang điểm. Đại tỷ nhà cậu lợi hại lắm mà. Trang điểm đậm nhạt đều moi móc, quần áo có nếp cũng moi, đừng để bị bả lôi ra.”

“Cảm ơn cậu, Lan Lan.”

“Đi thôi, đi thôi, cậu như vậy, không phải cố tình làm tớ khóc nữa sao?”

Chúng tôi sửa sang rồi đi tới khách sạn. Chúng tôi là nhân viên nên vào từ cửa sau.

Đến bãi xe tôi đã thấh xe của Tông Thịnh và chiếc xe tải có thùng da của Ngưu Lực Phàm. Xe che bat thật dày không cho người ta nhìn thấy trong xe. Meo_mup

Lan Lan chỉ toii nhìn xe mà nói khẽ: “xe này mà cùng được vào sao? Tớ tưởng không cho chạy trong nội thành chứ?”

Tôi quay đi, kéo Lan Lan vào. Gờ cô ấy biết thân thế của Tông Thịnh, nếu lại bị cuốn vào chuyện này thêm cũng không tốt.

Nhận ca xong cũng không có gì bận. Tôi chỉ nghĩ tới pháp sự chút nữa làm mà tự nhiên khẩn trương, tay chân lạnh ngắt.

Càng lúc càng đến gần thời điểm nửa đêm mà bọn họ làm pháp sự.

Thông thường, làm pháp sự phải tránh giờ Tý, nhưng họn họ muốn mở âm dương thông đạo nên giờ này là thích hợp nhất.

Bởi vì giờ Tý là lúc âm dương hỗn loạn, mở âm dương thông đạo thành công tỷ lệ rất cao.

Khi màn hình máy tính chỉ 11:50, tôi đứng lên, đại tỷ liền nói: “Oa, ngươi làm gì vậy? Dọa người sao?”

Tôi công nhậnntooi đứng lên thật bất ngờ, mà thêm do nhẩn trương nên ngoài bất ngoè còn cứng đờ:))

“em, em em muốn đi toilet.”

“Thì đi đi.” Facebook Meo_mup

Trong phòng nghỉ chung tôi có toilet, tôi bèn nói:

“Em, em đi lầu một, ban tối em lỡ ăn hành tây, sợ có mùi.”

Đại tỷ cau mày. “Nghe đông nhà cô có tiền lắm mà. Anh cô còn dắt người lại đây thuê phòng hoành tráng vậy, sao ăn nói khó nghe vậy? Đi lẹ đi, đừng có ở đây đánh rắm, toàn mùi hành!”

Tôi rụt đầu vội chạy đi xuống lầu

Tôi cố ý chọn thang số 1, lúc vào thang cũng nhìn vào vách. Không có kẻ đó, do khôgn còn ở đây hay do tôi không thấy?

Nhờ Tông thịnh mà tôi còn cố ý đi lựa mấy bộ truyện ma để đọc, cuốn nào cũng nói nếu nửa đêm đi thang máy sẽ dễ lạc vào quỷ giới thấy quỷ này nọ. Có ngừoi còn bảo nửa đêm không nên đi thang máy. Giờ thì thiên thời địa lợi nhân hoà thời gian đoạn, thế nhưng nhìn không thấy gã kia.

Nhưng dù là nhìn không thấy, nhưng khi thang dừng ở lầu 1 tôi quay sang cjoox gac thường xuât hiện, nói: “Một hồi Tông Thịnh sẽ mở đường cho các ngươi rời khỏi nơi này.”

Tôi không biết vì cái gì,  quỷ không thể rời khỏi nơi này. Trước lúc biết anh tôi cứ tưởng quỷ muốn đi đâu thì đi, chính là hiện tại mới biết được, bọn họ đều có phạm vi của mình, dù bọn họ là đã chết  trăm năm, đều không thể rời đi khỏi nơi mình đã chết. Vĩnh viễn đều lặp lại nỗi thống khổ khi họ chết. Cứ lặp đi lặp lại, không có kết thúc nỗi thống khổ. Có muốn tìm thế, cũng không phải do có ý định hại người, mà là thật sự chịu không nổi tuần hoàn thống khổ vĩnh viễn thoát không được đó, mới làm như vậy.

Tới lầu một, tôi nhón chân, từ cửa sau vòng qua, ra khỏi khách sạn. Mình xin các bạn nếu đọc thấy truyện lặp thì đừng comment trên các trang ngoài ga cs a ch hoặc Facebook mình, vì như vậy người ăn cắp truyện mình làm sẽ mò lại vào đây để up lại truyện. Khó chịu lắm. Bạn cứ vào fb mình hoặc sang ga c s a c h ấy! Cảm ơn bạn!Ngay chỗ xa nhất của bãi đậu xe, dưới gốc đa to đã xếp một bàn thờ, có cả lư hương giá nên, chén sứ, kiếm đồng tiền.

Đương nhiên có cả một người mặc đạo bào

Chính là Ngưu Lực Phàm.

Tông Thịnh mặc áo sơ mi body dựa vào cây đa nhìn Ngưu Lực Phàm chuẩn bị đồ vật, nói một câu: “Ngươi cũng quá khoa trương đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi