BẠN TRAI NGÂY NGÔ CỦA TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguồn: Sưu Tầm

Edit: Phưn Phưn

Hai người Cảnh Lỵ và Trần Văn Bân chơi xây cát cùng với hai bạn nhỏ, bọn họ định làm một con rùa cát, một con rùa lớn không khác người trưởng thành là bao. Đầu tiên chất một đống cát, Trần Văn Bân nhanh chóng làm ra hình dạng một con rùa biển. Sau đó, bốn người chia ra bốn góc, mỗi người làm một chân cho con rùa.

Không biết qua bao lâu, cha mẹ hai bạn nhỏ tới gọi về ăn cơm, cuối cùng chỉ còn lại Cảnh Lỵ và Trần Văn Bân tiếp tục đắp cắt. Cảnh Lỵ cảm thấy con người của cậu giống như Kinh Nhiên vậy, bình thường không có mắt nhìn, cách nói chuyện cũng khiến người ta không ưa nổi, nhưng khi làm việc lại rất nghiêm túc.

Khó trách hai người họ có thể trở thành bạn bè.

Cuối cùng, một con rùa biển bằng cát cực lớn cũng đã hoàn thành, Cảnh Lỵ và Trần Văn Bân đứng lên nhìn tác phẩm của mình.

Kinh Nhiên và mấy bạn cùng phòng đã chơi bóng chuyền đến mệt mỏi, mấy người bạn còn lại muốn chơi mô tô nước, Kinh Nhiên muốn dẫn Cảnh Lỵ đi chơi cùng, vì thế anh lên bờ. Vừa lên thì nhìn thấy Cảnh Lỵ và Trần Văn Bân đang ngồi đắp cát, lúc đang tiến tới thì cô và Trần Văn Bân đứng lên, chuẩn bị về lại bên dưới dù che nắng. Thời điểm bọn họ đi bộ, thì bên cạnh có mấy đứa nhóc nghịch ngợm đuổi bắt nhau, có đứa bé trong đó đụng phải sau lưng Cảnh Lỵ. Cô lập tức mất thăng bằng, khi sắp té ngã trên bãi cát, bỗng người phía sau nhanh chóng ôm lấy, ngăn chặn việc cô té ngã.

Tư thế Trần Văn Bân ôm Cảnh Lỵ có hơi xấu hổ, Cảnh Lỵ thấp hơn cậu rất nhiều, cậu duỗi tay ôm lấy người cô, cánh tay vừa vặn đặt ngay vị trí ngực của cô. Mặc dù màn thầu của Cảnh Lỵ nhỏ, nhưng người khác đụng vào vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của nó.

Sau khi Cảnh Lỵ đứng ngay ngắn, Trần Văn Bân lập tức buông tay, đỏ mặt vội vàng nói: “Xin lỗi.”

Cảnh Lỵ cũng thấy rất xấu hổ, cúi đầu không biết phải trả lời thế nào.

“Lỵ Lỵ.” Kinh Nhiên đi tới, đúng lúc cắt đứt sự xấu hổ của hai người.

“Nhiên Nhiên.” Cảnh Lỵ đi đến trước mặt Kinh Nhiên.

Vừa rồi Kinh Nhiên mặc áo khoác nên Cảnh Lỵ không chú ý đến dáng người của anh. Bây giờ anh từ biển trở về, quần đi biển ướt dầm dề dán vào da thịt của anh, rất nhiều bọt nước nhỏ bám vào tóc và cơ thể. Làn da của anh rất trắng, vai rộng eo hẹp, thường xuyên chạy bộ rèn luyện, mặc dù không có tám múi như nam minh tinh, nhưng cũng coi như rắn chắc.

Lần đầu tiên nhìn thấy anh mặc quần đi biển, còn lộ ra những bộ phận khác của thân thể nữa, ngại quá đi.

Kinh Nhiên hỏi: “Lỵ Lỵ, bọn mình đi ngồi mô tô nước không?”

Cảnh Lỵ nhìn mô tô nước đang chạy trên biển, từng tiếng hét chói tai của du khách truyền tới, cô không biết bơi nên lắc đầu, nói: “Em không đi đâu, em sợ.”

Kinh Nhiên nói: “Không cần sợ, anh đi cùng em.”

Cảnh Lỵ vẫn hơi kháng cự, cũng không phải do Kinh Nhiên thiếu cảm giác an toàn, chỉ vì không biết bơi nên cô cảm thấy đây thật sự là một việc rất kinh khủng, lỡ như rơi xuống biển bị sặc chết thì làm sao bây giờ?

Kinh Nhiên thấy cô không thích cũng không ép cô, nhưng khó khăn lắm bọn họ mới được ra ngoài chơi, vừa rồi anh không chơi đắp cát với cô, kết quả cô lại chơi cùng Trần Văn Bân, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Anh không muốn Cảnh Lỵ chơi cùng người con trai khác, dù cho đó có là bạn tốt của anh đi nữa.

“Lỵ Lỵ, vậy chúng ta nghịch nước ở ngay gần bờ được không?”

“Ừ.”

Kinh Nhiên dẫn Cảnh Lỵ đi đến nơi giữ đồ, lấy ba lô của mình, móc ra 50 đồng thuê một cái phao hình vịt vàng. Cái phao chỉ đủ cho một người ngồi, Kinh Nhiên đặt vịt vàng vào trong nước, để Cảnh Lỵ ngồi lên trên rồi kéo vịt vàng đến chỗ nước sâu.

Đến chỗ nước cũng không sâu lắm, vừa cao đến eo Kinh Nhiên. Dù cho Cảnh Lỵ không cẩn thận rớt xuống thì cũng không sợ bị ngập.

Từng làn sóng đánh tới, Kinh Nhiên giữ lấy vịt vàng để phòng ngừa bị trôi đi. Bởi vì sóng biển đẩy đưa, vịt vàng cũng cuộn theo làn sóng, lúc cao lúc thấp. Cảnh Lỵ ngồi ở trên phao, ôm cổ vịt vàng, cười khanh khách: “Vui quá, chơi vui quá!”

Cảnh Lỵ nhúc nhích người định đi xuống, cô nói: “Nhiên Nhiên, anh có muốn ngồi chút không, chơi vui lắm đó.”

“Em ngồi đi, anh không ngồi đâu.” Kinh Nhiên đỡ cô, không cho cô đi xuống, để một nam sinh cao một mét tám mươi mấy như anh ngồi trên phao vịt, hình ảnh này không đẹp cho lắm.

Cảnh Lỵ cảm thấy Kinh Nhiên có gì đó không ổn, mặc dù công ‘trúa’ nhỏ đang chơi cùng cô, nhưng anh vẫn rầu rĩ không vui.

Cảnh Lỵ hỏi: “Nhiên Nhiên, có phải anh muốn ngồi mô tô nước không?”

Kinh Nhiên lắc đầu, nói: “Không có.”

“Vậy sao trông anh rầu rĩ thế.”

Kinh Nhiên càng ngậm miệng không nói, Cảnh Lỵ cảm thấy nhất định anh có vấn đề. Hai tay Cảnh Lỵ ôm phần cổ của vịt vàng, nâng mặt Kinh Nhiên lên, nhìn vào mắt anh, trong mắt anh hiện lên một tia uất ức.

Cảnh Lỵ sờ đầu tóc ướt của anh, an ủi: “Có chuyện gì không vui thì nói với chị nè, chị sẽ giải quyết cho em nha.”

Đây không phải là lần đầu tiên Kinh Nhiên cường điệu điều này: “Em không phải chị của anh, anh còn lớn hơn em nửa tháng!”

Cảnh Lỵ tiếp tục sờ đầu của anh, hỏi: “Vâng ạ vâng ạ, anh trai ngoan của em, anh có gì không vui nè, em gái sẽ giải quyết cho anh.”

“Lỵ Lỵ…” Kinh Nhiên hơi do dự, im lặng.

Cảnh Lỵ rất kiên nhẫn chờ anh nói: “Vâng?”

Trong mỗi người đều có nhiều hoặc ít lòng ích kỉ, cho dù Kinh Nhiên có ngây ngô thì cũng không ngoại lệ.

Có những suy nghĩ chỉ để trong lòng, không nói cho người khác biết, sẽ không ai biết được mình cũng có một mặt ích kỉ.

Sợ khi nói ra, sẽ làm cho cách nhận thức của người khác về mình thay đổi.

Cuối cùng, Kinh Nhiên vẫn quyết định ích kỉ một lần: “Lỵ Lỵ, sau này em đừng chơi với nam sinh khác được không? Đừng nói chuyện vượt quá ba câu với họ, được không?”

Thật ra thì bình thường Cảnh Lỵ không thể nào nói chuyện với nam sinh khác, họ tỏ tình với cô, chỉ cần dăm ba câu để từ chối người khác. Dù cho có là bạn cùng phòng của Kinh Nhiên, thì ngày thường ở trường học gặp được cũng chỉ chào hỏi ngắn gọn.

“Anh sao vậy?” Cảnh Lỵ khó hiểu hỏi, hai người họ ở chung rất nhẹ nhàng, chưa bao giờ yêu cầu đối phương phải làm cái gì.

“Không thể sao?” Kinh Nhiên dè dặt nhìn Cảnh Lỵ, cảm thấy có lẽ yêu cầu của mình thật sự quá phận, quản quá nhiều.

“Vậy anh nói cho em biết, vì sao lại yêu cầu em làm như vậy?”

Đột nhiên công ‘trúa’ nhỏ yêu cầu như thế, nói nghe giống như cô rất thích chơi với nam sinh khác vậy.

Kinh Nhiên thành thật khai báo: “Anh nhìn thấy em chơi với Văn Bân, trong lòng không thoải mái.”

Công ‘trúa’ nhỏ đẹp trai đến cả ghen cũng nghiêm túc như vậy, Cảnh Lỵ cũng không đành lòng từ chối.

“Được, sau này em sẽ không chơi với nam sinh khác, nhưng mà nói chuyện không vượt quá ba câu thì hơi khó… Chẳng lẽ lúc học nhóm không thể thảo luận với bạn học nam khác sao? Em đồng ý với anh, nếu chuyện gì không liên quan đến chính sự, thì em sẽ không nói nhiều với nam sinh khác, được chứ?”

Kinh Nhiên gật đầu: “Được!”

“Đồ ngốc!” Cảnh Lỵ xoa tóc của anh, trong mắt lộ ra vẻ cưng chiều.

Kinh Nhiên nhìn chằm chằm vào màn thầu nhỏ của Cảnh Lỵ, muốn nói lại thôi.

Cảnh Lỵ thấy chỗ mà anh nhìn, lại nhớ tới “Chuyện xấu” anh làm vào ngày hôm qua, cảm thấy anh có động cơ không trong sáng, hai tay che ngực hỏi: “Anh định làm gì?”

“Lỵ Lỵ, em phải bảo vệ màn thầu nhỏ của em thật tốt, đừng để người khác đụng phải.”

Cảnh Lỵ: “…”

Từ nãy đến giờ rầu rĩ không vui là bởi vì anh nhìn thấy Trần Văn Bân cứu cô, trong lúc vô ý đã đụng phải ngực của cô?

Còn nữa!!!

Đừng gọi ngực của cô là màn thầu nhỏ được không hả!!!

Nếu không phải thấy công ‘trúa’ nhỏ đẹp trai, thì nhất định cô đã thưởng cho anh một bàn tay rồi đấy!

*

Vào buổi chiều, mọi người đều chơi mệt mỏi nên trở về biệt thự nghỉ ngơi một chút. Chạng vạng, mọi người bắt đầu chuẩn bị nướng BBQ. Mấy cô gái Thành Tuyết ở trong phòng bếp nghe Kinh Nhiên chỉ huy việc xử lý nguyên liệu nấu ăn, mấy nam sinh khác thì dọn lò nướng, dọn ghế, đốt than nhóm lửa… Bận rộn các kiểu.

Cảnh Lỵ thấy phòng bếp nhiều người nên không xuống, cô đi giúp các nam sinh bưng bê đồ.

Trần Văn Bân phụ trách nhóm lửa, cầm than củi đặt vào lò nướng xong thì không tìm được cồn.

Trần Văn Bân ngẩng đầu hỏi Cảnh Lỵ đang dọn ghế: “Cảnh Lỵ, buổi sáng ra ngoài có mua cồn không?”

Cảnh Lỵ nhìn thoáng qua Trần Văn Bân, không nói gì mà bước vào nhà.

Trần Văn Bân cảm thấy bực bội, cả buổi chiều nay Cảnh Lỵ đều làm như không thấy cậu, không phải chỉ là không cẩn thận đụng vào ngực cô thôi sao, có cần phải lạnh nhạt với cậu như vậy không? Cậu cũng đâu phải cố ý.

Trần Văn Bân lấy đồ ra bên ngoài, xem có chai cồn nào lẫn ở bên trong không.

Cảnh Lỵ bước ra khỏi biệt thự, trong tay cầm mấy chai cồn, đặt xuống cái bàn bên cạnh Trần Văn Bân. Cô gõ gõ bàn, ý bảo Trần Văn Bân chỉ còn có từng này cồn thôi, rồi lại đi vào biệt thự.

Này…

Biểu diễn kịch câm hả?

Phòng bếp đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, Kinh Nhiên cùng với mấy cô gái mang nguyên liệu ra ngoài, đúng lúc Trần Văn Bân cũng đã nhóm lửa xong.

Trần Văn Bân kéo Kinh Nhiên sang một bên, hỏi: “Kinh Nhiên, cậu thật sự không cảm thấy Cảnh Lỵ có vấn đề à?”

Kinh Nhiên nhìn thoáng qua Cảnh Lỵ, cô đang vừa nói vừa cười với mấy cô gái khác: “Vấn đề gì?”

Trần Văn Bân kể tình huống mình quan sát được cả tối nay: “Vừa nãy cậu ta cứ bê đồ, không buồn hé răng, cậu ta không nói chuyện với tôi cũng bỏ đi. Mấy người bạn cùng phòng của cậu nói chuyện với cậu ta, cậu ta cũng đều trả lời rất ngắn gọn, không giống như lúc trước.”

Kinh Nhiên không để ý, thoải mái “Ờ” một tiếng, lại nhìn Cảnh Lỵ nói: “Lỵ Lỵ nhà tôi tương đối nghe lời.”

“Hả?” Trần Văn Bân ngơ ngác, cái này thì có liên quan gì đến việc nghe lời?

“Tôi nói với cô ấy rằng không cần nói chuyện với cậu.”

Trần Văn Bân không hiểu: “Vì sao?”

Kinh Nhiên nhìn Trần Văn Bân bình thản nói: “Lỵ Lỵ nhà tôi đáng yêu như vậy, nếu cậu thích cô ấy, tôi sẽ rất đau khổ.”

Khóe miệng Trần Văn Bân hơi run rẩy: “Ha ha… Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Vì sao tôi lại thích cô gái muốn dáng người không có dáng người, muốn đầu óc không có đầu óc chứ?”

Kinh Nhiên không cảm xúc nhìn thoáng qua Trần Văn Bân, dùng giọng điệu khuyên bảo: “Văn Bân, tôi nói cậu nghe này, cậu mà còn như thế sẽ rất dễ cô đơn cả đời đấy.”

Các nam sinh uống bia nói chuyện phiếm, nữ sinh vây quanh lò nướng BBQ. Cảnh Lỵ nướng xong một cánh gà, trước tiên cầm đi cho Kinh Nhiên ăn thử.

“Nhiên Nhiên, anh ăn thử xem.”

Kinh Nhiên nhận lấy cánh gà, ăn một miếng: “Ngon lắm!”

“Ngon hả, vậy để em nướng cho anh thêm một cái nha.”

“Ừ.”

Sau khi Cảnh Lỵ rời đi, Kinh Nhiên lại cắn tiếp một miếng, cảm giác có gì đó kì lạ, nhìn một chút rồi tiếp tục ăn.

Trần Văn Bân thấy sâu bên trong cái cánh gà nướng Kinh Nhiên cầm vẫn còn tơ máu, cậu kinh ngạc kêu lên: “Kinh Nhiên, cánh gà còn chưa có chín, đừng ăn nữa!”

“Đây là Cảnh Lỵ làm, tôi nhất định phải ăn hết!”

Trần Văn Bân cũng bị anh chọc cho tức giận, hỏi: “Cậu có bị ngu không hả?”

Kinh Nhiên nói: “Cậu thì biết cái gì chứ, trong sách nói, làm vậy mới có thể khiến bạn gái vui vẻ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi