BẠN TRAI NGÂY NGÔ CỦA TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguồn: Sưu Tầm

(520*: Là ngày Lễ Tình Nhân của Trung Quốc, 520 đọc phiên âm là “wu-er-ling” gần giống với “wo ai ni” nghĩa là “anh/em yêu em/anh”.)

Edit: Phưn Phưn

Nghe cặp tình nhân phòng cách vách điên cuồng như thế, Cảnh Lỵ xấu hổ đến nỗi không dám nói câu nào, sợ Kinh Nhiên sẽ đưa ra yêu cầu đó với cô. Chỉ là cô thật sự đã nghĩ quá nhiều, chưa được bao lâu Kinh Nhiên đã ngủ say, thỉnh thoảng còn khẽ ngáy một tiếng. Nhưng còn cô, chờ mãi đến khi tiếng giường ở phòng cách vách ngừng lại, cô duỗi tay cầm di động trên tủ đầu giường, nhìn thời gian.

1:56!!!

Chơi hơn hai giờ mới nghỉ! Người trẻ tuổi thể lực tốt thật…

Cảnh Lỵ bị Kinh Nhiên ôm ngủ, cô cảm nhận được thân thể cường tráng của anh, thể lực của công ‘trúa’ nhỏ…

Không hiểu sao vị trí ở eo lại đau…

“Lỵ Lỵ…”

Nương theo ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ, Cảnh Lỵ nhìn Kinh Nhiên, lúc này mắt anh nhắm lại, môi động vài cái, nói mớ: “… Màn thầu nhỏ mềm quá.”

Nè, anh đang nói màn thầu nhỏ nào???

Công ‘trúa’ nhỏ thuần khiết như vậy, nhất định là anh ——

Đang nói màn thầu nhỏ đã ăn vào buổi sáng ở nhà ăn.

*

Đêm khuya Cảnh Lỵ mới ngủ được, buổi sáng tám chín giờ cũng không muốn thức dậy. Sau khi Kinh Nhiên rời giường rửa mặt, anh tự giác ra ngoài mua bữa sáng chờ Cảnh Lỵ tỉnh lại.

Thời điểm Cảnh Lỵ thức dậy đã là giữa trưa, trông thấy Kinh Nhiên ngồi cạnh bàn tròn chơi di động, có lẽ là đang xem tài liệu học tập. Trên bàn có đặt mấy hộp cơm, cô xuống giường đeo dép lê đi đến bên cạnh Kinh Nhiên, ghé lên lưng anh, hai tay vươn qua cổ anh, mở hộp cơm hỏi: “Mua gì đó?”

Hai hộp trứng gà và bánh cuốn thịt nạc, một hộp nem rán, hai ly sữa đậu nành, còn có một phần sủi cảo.

Cảnh Lỵ hỏi: “Nhiều thế à? Sao ăn hết được?”

“Đã trưa rồi.” Kinh Nhiên nhắc nhở cô.

“À…” Cảnh Lỵ nhìn đồ ăn vẫn chưa được động vào, hỏi: “Thế sao anh còn chưa ăn?”

“Anh muốn ăn với em.”

“Đồ ngốc!” Cảnh Lỵ cười cười, hôn lên mặt Kinh Nhiên một cái, nói: “Chờ em, sẽ xong nhanh thôi!” Nói xong xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Trong lúc ăn, hai người thảo luận về hành trình ngày hôm nay. Cả hai đều là người thích ở nhà, hẹn hò được 3 tháng, mỗi cuối tuần gần như đều ngốc ở nhà bà ngoại, hoặc là đi dạo ở phố đi bộ ở gần đó, còn các hoạt động tập thể khác đều tham gia một cách bị động.

Cảnh Lỵ hỏi: “Chúng ta đi công viên giải trí chơi không?”

Kinh Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay là cuối tuần, lại là 520, nơi công cộng đều rất đông…”

Cảnh Lỵ: “Vậy bọn mình… Ở lại trường? Hay là đến nhà bà ngoại?”

Kinh Nhiên lắc đầu, anh đọc trên sách, nói rằng con gái rất để ý đến những ngày có ý nghĩa đặc biệt. Đúng rồi, còn muốn hoa, quà, không biết bây giờ chuẩn bị còn kịp không nhỉ?

“Vậy anh muốn đi đâu không?” Cảnh Lỵ không phải người địa phương, không biết có chỗ nào để chơi.

“Chúng ta đi dạo Cổ Hối ( Trung tâm thương mại cao cấp) đi?” Kinh Nhiên định chọn quà ở nơi đó tặng cho Cảnh Lỵ.

Cảnh Lỵ liếc anh một cái nói: “Không phải trung tâm thương mại còn nhiều người hơn sao?”

Kinh Nhiên nói: “Anh có đồ muốn mua!”

“Đúng là giàu có, muốn mua đồ ở Cổ Hối cơ đấy.” Cảnh Lỵ bĩu môi, tiếp tục ăn.

Sau khi ăn xong, từ trong ba lô Cảnh Lỵ lấy quà cô đã chuẩn bị ra, là trang phục tình nhân. Của nữ là váy màu trắng xanh, của nam là áo sơ mi ngắn tay cùng màu. Cảnh Lỵ đã giặt quần áo, đưa cho Kinh Nhiên, nói: “Thử xem.”

Cảnh Lỵ chạy tới phòng vệ sinh thay váy, để Kinh Nhiên thay quần áo trong phòng. Lúc Cảnh Lỵ đi ra, Kinh Nhiên đã thay xong, cô đi đến bên cạnh anh, duỗi tay vuốt phẳng một ít nếp nhăn, dáng vẻ vừa lòng đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Đẹp trai quá!”

Kinh Nhiên ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Trong phòng có gương soi toàn thân, Cảnh Lỵ kéo Kinh Nhiên đến trước gương. Thật ra cô không vừa lòng với chiều cao của mình, cô mới chỉ tới bả vai của công ‘trúa’ nhỏ, trách không được mỗi lần đi cùng Kinh Nhiên đến nhà bà ngoại, hàng xóm đều hỏi cô có phải em gái của anh không.

Cảnh Lỵ bĩu môi, nói: “Em lùn lắm đúng không?”

Kinh Nhiên duỗi tay ôm eo của cô, bế cô lên, hai người mặt đối mặt. Anh nói: “Như vậy vừa đủ mà, nếu cao thêm chút thì anh không ôm nổi.”

“Nói năng ngọt xớt! Không đứng đắn gì cả!” Hai tay Cảnh Lỵ đỡ trên vai anh, hờn dỗi. Tiến đến gần anh, hôn một cái.

*

Sau khi đôi tình nhân nhỏ trả phòng, cả hai nắm tay đi đến trạm xe buýt gần đấy, chuẩn bị đi đến Cổ Hối. Thời gian buổi trưa, có không ít sinh viên đã ăn cơm xong, đều lục tục rời khỏi trường đi ra bên ngoài chơi. Kinh Nhiên thấy nhiều người, anh không thích chen chúc, nói: “Gọi taxi đi đi.”

Cảnh Lỵ ngẩng đầu nhìn anh, vài giây sau cô trả lời: “Được!”

Cảnh Lỵ vốn định nói anh mỗi lần đi ra ngoài không cần phải xa xỉ như vậy, nhưng suy nghĩ lại, bình thường Kinh Nhiên cũng không chi tiêu gì nhiều, nên ăn thì ăn, nên mặc thì mặc, không giống như những nam sinh khác đổ cả đống tiền vào game online hoặc hút thuốc uống rượu.

Công ‘trúa’ nhỏ chỉ là không thích chen chúc với người khác mà thôi, nên cũng không nói anh nữa.

Kinh Nhiên dùng di động ấn vào phần mềm đặt xe, gọi một chiếc taxi. Hai người vừa mới lên ngồi ghế sau, đột nhiên cửa xe bên ghế phụ mở ra, một nam sinh cao lớn bước vào.

Cảnh Lỵ lên tiếng: “Bạn học, xe này là chúng tôi đặt.”

Nam sinh quay đầu lại, hai người mới phát hiện: “Trần Văn Bân!”

Trần Văn Bân nói: “Tiện cho tôi đi nhờ với!”

“Cốc cốc!”

Cửa sổ xe bên cạnh Cảnh Lỵ bị gõ, cô nghiêng đầu nhìn, là một nữ sinh tóc đen thẳng dài.

Phương Trân Trân mở cửa xe, ngữ khí áy náy nói: “Quấy rầy rồi ạ.”

Cảnh Lỵ, Kinh Nhiên: “…”

Trần Văn Bân hỏi: “Mấy cậu định đi đâu?”

Kinh Nhiên trả lời: “Cổ Hối.”

Trần Văn Bân cười nói: “Trùng hợp ghê, bọn tôi cũng đi Cổ Hối, vậy không cần xuống xe giữa đường nữa.”

Nếu đi nhờ xe thì Kinh Nhiên không ý kiến, nhưng anh không muốn bị Trần Văn Bân quấy rầy buổi hẹn hò, nói: “Sau khi xuống xe, đường ai nấy đi, đừng có đi chung!”

Trần Văn Bân khinh thường: “Hừ, ai thèm đi theo cậu, tôi không cần phải đi chung với bạn gái chắc?”

Cảnh Lỵ hỏi Phương Trân Trân ngồi ở bên cạnh: “Em hẹn hò với cậu ta?”

Phương Trân Trân thẹn thùng gật đầu.

Cảnh Lỵ nhớ ra Trần Văn Bân và Phương Trân Trân quen biết nhau còn chưa đến một tháng, lần trước tham gia thi biện luận ở Đại học Z, Phương Trân Trần vừa trông thấy Trần Văn Bân thì đã bị dọa khóc, thế mà hai người họ nói hẹn hò liền hẹn hò.

Cảnh Lỵ tò mò hỏi: “Hai người ở bên nhau thế nào vậy?”

Phương Trân Trân ngồi ở ghế sau, ngẩng đầu nhìn cái gáy của Trần Văn Bân, cô nàng thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng nói cho Cảnh Lỵ: “Mấy ngày trước em đi làm thêm về, ở gần trường học thì gặp phải mấy tên lưu manh, là anh Văn Bân cứu em.”

Cảnh Lỵ kinh ngạc: “Sau đó em lập tức lấy thân báo đáp?”

Phương Trân Trân gật đầu, giống như một fan nhỏ sùng bái thần tượng: “Anh Văn Bân rất man.”

Cảnh Lỵ nhớ trước kia Trần Văn Bân còn ở trước mặt Kinh Nhiên tranh sủng với cô, trong cảm nhận của cô, cậu tồn tại với hình tượng như một gà mái mẹ, thật sự man không nổi.

Chỉ là có người thu được con yêu nghiệt này thì quá tốt rồi, về sau sẽ không còn cái bóng đèn cao áp không có mắt nhìn chiếu sáng cô và công ‘trúa’ nhỏ nữa.

Tới Cổ Hối, bốn người cùng xuống xe, Kinh Nhiên nhìn thấy bóng dáng rời đi của Trần Văn Bân và Phương Trân Trân, mới yên tâm đi dạo trung tâm thương mại với Cảnh Lỵ.

Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên đi vào trung tâm thương mại, hỏi: “Nhiên Nhiên, anh muốn mua cái gì?”

Cổ Hối là một trung tâm thương mại cao cấp, trong đây 90% đều là nhãn hiệu có tiếng, thậm chí là hàng xa xỉ, dù sao thì chi phí sẽ không hề rẻ.

Kinh Nhiên cúi đầu nói với cô: “Lỵ Lỵ, em có muốn quà gì không? Em chọn đi, anh mua cho em.”

Cảnh Lỵ: “…”

Muốn tặng quà thì có tâm một chút được không? Dẫn người ta tới trung tâm thương mại cao cấp rồi bảo tùy tiện chọn?

Còn học theo dáng vẻ của tổng giám đốc bá đạo, tùy tiện mua?

Vài nhãn hiệu mua ở đây ít nhất cũng đã tới mấy nghìn đồng*, dù cho nhà của công ‘trúa’ nhỏ không tiếc chút tiền ấy, thì cô cũng không thể phung phí như thế được.

(*: Tính sương sương cũng hơn 3 triệu á quý dị.)

Kinh Nhiên nghe nói con gái thích túi xách, chỉ vào một cửa hàng túi xách mở đầu bằng chữ “P”, nói: “Bọn mình vào đây xem đi.” Nói xong, anh nắm tay Cảnh Lỵ đi về phía cửa hàng túi xách.

Cảnh Lỵ không đi, kéo anh lại, nói: “Em không thích túi xách đó.”

Giá cả lên tới mấy nghìn vạn thì thôi đi, hơn nữa kiểu dáng cũng không phù hợp với thân phận thiếu nữ; còn nữa, hai người ăn mặc như học sinh, lỡ như bị người trong tiệm khinh thường, không ai để ý đến họ, như vậy sẽ rất xấu hổ.

Kinh Nhiên nhìn một cửa hàng bắt đầu bằng chữ “C”, nói: “Quần áo thì sao? Váy trong tủ kính kia rất đẹp, chúng ta đi xem đi.”

Váy xinh thì xinh đấy, nhưng nhất định là rất đắt đó!

Cảnh Lỵ tìm một lý do nói: “Cái váy đó theo phong cách Châu Âu, em không hợp với mấy bộ đồ dành cho người cao mặc đâu.”

Kinh Nhiên lại hỏi: “Trang sức thì sao? Em có thích vòng cổ không?”

Cảnh Lỵ biết Kinh Nhiên rất ít khi xài tiền tiêu vặt mà cha mẹ cho anh, tích lũy lại thì có được rất nhiều, mua đồ mấy nghìn đồng cũng không vấn đề. Chỉ là cô không tiện xài nó, dù sao thì đó cũng là tiền cha mẹ anh vất vả mới kiếm được, nếu như cha mẹ anh biết cô dùng tiền tiêu vặt của Kinh Nhiên mua hàng đắt tiền, không biết họ sẽ nghĩ thế nào.

Cảnh Lỵ hỏi: “Có phải anh nhất quyết phải mua quà cho em?”

Kinh Nhiên gật đầu.

Kinh Nhiên hoàn toàn không am hiểu việc mua quà cho con gái, khi còn nhỏ mỗi năm đều tặng quà cho em họ của mình, mỗi lần em họ nhận quà đều không hề vui vẻ.

Năm nay em họ 15 tuổi, Kinh Nhiên tặng quà cũng được 10 năm, có 《 mười vạn câu hỏi vì sao 》bản giới hạn, tiêu bản thằn lằn, còn có một cái váy ren công chúa màu hồng phấn vân vân… Cô bé luôn đen mặt nói một tiếng cảm ơn với anh, cũng không nói thêm lời nào.

Kinh Nhiên nghĩ, đưa cái gì cũng bị người ta chê, còn không bằng dẫn người lại đây tự chọn. Sinh nhật đầu năm nay của em họ, Kinh Nhiên trực tiếp dẫn cô bé đến trung tâm thương mại, cô bé mua một chiếc điện thoại iphone đời mới nhất, cười hì hì nói cảm ơn với Kinh Nhiên: “Cảm ơn anh họ.”

“Vậy anh đi theo em.”

Cảnh Lỵ dẫn Kinh Nhiên rời khỏi trung tâm thương mại, rẽ trái rẽ phải đi vào một cửa hàng trang sức tương đối bình dân. Trước đây vô tình cô phát hiện ra cửa hàng này, trang sức bên trong vừa rẻ vừa đẹp.

Thật ra Cảnh Lỵ rất thích trang sức ở đây, trước đây mỗi lần tới đều rối rắm không biết có nên mua hay không, nhưng nghĩ đến bản thân vẫn là một con cẩu độc thân, mua về cũng không biết làm gì.

Cảnh Lỵ chỉ vào một cặp nhẫn đôi nói: “Nhiên Nhiên, mua cái này cho em đi.”

Kinh Nhiên nhìn cặp nhẫn đôi, lại nhìn giá, nghiêm túc nói: “Lỵ Lỵ, anh cảm thấy nhẫn kết hôn vẫn nên mua kim cương thật, nếu mua pha lê thì có hơi keo kiệt.”

Cảnh Lỵ: “…”

【 Đối phương không muốn nói chuyện với bạn, hơn nữa còn ném một con cún vào bạn. 】

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi