BẠN TRAI NGÂY NGÔ CỦA TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguồn: Sưu Tầm

Edit: Phưn Phưn

Đôi mắt đẹp của Kinh Nhiên nháy với Cảnh Lỵ, khẽ mỉm cười.

Không chờ Kinh Nhiên trả lời, Cảnh Lỵ đã giơ tay lên: “STOP, vẫn là để em tự quyết định đi!”

Kinh Nhiên: “…”

Từng người trở lại kí túc xá tắm rửa xong thì hẹn đến thư viện học. Mùa hè nhiệt độ ngày càng tăng cao, phòng tự học ở thư viện chỉ có quạt gió, không có điều hòa, Cảnh Lỵ sợ nóng, bảo Kinh Nhiên đến quán cà phê học. Ở trường có quán cà phê với giá bình dân, bên trong có rất nhiều sinh viên đang ngồi hưởng điều hòa, hai người không lấy được chỗ, hết cách đành phải đi đến quán cà phê ngoài trường.

Các quán có giá ổn định ở bên ngoài cũng đã đầy, hai người đành đến quán cà phê có giá khá cao. Cả hai vào một quán có phong cách trang nhã, giá cà phê hơi đắt, bên trong không có nhiều người lắm, trong quán có mười mấy bàn, nhưng chỉ có hai ba người ngồi.

Hai người ngồi vào một bàn trong số những bàn trống, ghế sô pha mềm mại. Cả hai chọn đồ uống, Kinh Nhiên đặt sách vở lên trên bàn. Cảnh Lỵ cầm máy tính bảng kết nối với Wifi trong quán, đeo tai nghe, tựa đầu lên vai Kinh Nhiên, xem bộ phim Hàn vừa ra tập mới.

Cảnh Lỵ còn chưa xem xong một tập, bỗng có một đôi tình nhân bước vào trong quán.

“Hey, Kinh Nhiên, Cảnh Lỵ!” Phương Trân Trân khoác tay Trần Văn Bân, cậu mang tâm trạng tốt chào hỏi bọn Kinh Nhiên.

Kinh Nhiên chú tâm vào việc học, Cảnh Lỵ thì đắm chìm trong phim Hàn, hai người nghe được thì đáp lại một cách có lệ: “Chào.” Đầu cũng không nâng, tiếp tục làm việc của mình.

Bàn có hai bên, Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ ngồi ở một bên. Trần Văn Bân cũng không hỏi, đã trực tiếp kéo Phương Trân Trân ngồi xuống chỗ đối diện Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ.

Kinh Nhiên không thèm để ý, nhưng Cảnh Lỵ thì không như vậy, còn tưởng rằng sau khi Trần Văn Bân quen bạn gái, ít nhiều gì cũng sẽ tiến bộ được một chút, ít nhất là sẽ không quấn lấy Kinh Nhiên, kết quả tên nhóc này lại dẫn theo bạn gái tới làm bóng đèn.

Phương Trân Trân cảm thấy như vậy không ổn lắm, không nói đối diện chính là học trưởng học tỷ của cô, thì bình thường sao có thể không hỏi một tiếng mà đã trực tiếp ngồi ở trước mặt một đôi tình nhân chứ? Nhưng Trần Văn Bân lớn hơn cô, cô cũng không tiện nói với cậu, làm vậy sợ sẽ không giữ được mặt mũi đàn ông của cậu.

Cảnh Lỵ nhìn ra được Phương Trân Trân là một cô gái hiểu chuyện, nhưng đối tượng lại là tên Trần Văn Bân EQ thấp, cũng không còn cách nào khác.

“Trân Trân, nếu muốn nói cái gì thì cứ nói với Trần Văn Bân, cậu ta ngốc như thế, em không nói, cậu ta vĩnh viễn cũng sẽ không biết em đang nghĩ gì đâu.” Cảnh Lỵ cầm ly nước, uống một hớp trà sữa, nói.

“Cậu nói ai ngốc?” Trần Văn Bân nghe vậy thì xù lông.

Phương Trân Trân kéo Trần Văn Bân, nhỏ giọng: “Anh Văn Bân, chúng ta đổi sang chỗ khác ngồi đi.”

“Tại sao?”

Phương Trân Trân tức giận, quả thật Trần Văn Bân rất nam tính ở một phương diện, ví dụ như một mình đấu với đám côn đồ để cứu cô, khi đó cô vẫn có thành kiến với Trần Văn Bân, nhưng trong nháy mắt đó cảm thấy cậu rất đẹp trai, cô liền trực tiếp lấy thân báo đáp làm bạn gái của cậu. Nhưng đến khi tiếp xúc mới biết, Trần Văn Bân vẫn còn rất nhiều khiếm khuyết. Cậu học ở Đại học Z, cùng một trình độ với Đại học J, cũng là sinh viên trường danh tiếng nên đương nhiên thành tích học tập không kém, chỉ là EQ hơi thấp. Hai người hẹn hò được khoảng một tuần thì đã tạo ra không ít chuyện cười, đôi khi cô có cảm giác như mình đang nuôi con trai vậy.

Cuối tuần này, cô mới bắt đầu suy nghĩ lại, có phải bản thân mình đã quá xúc động rồi không. Dù sao thì Trần Văn Bân kém rất xa hình mẫu lý tưởng của cô. Nếu chấm điểm diện mạo của Kinh Nhiên và Trần Văn Bân, thì Kinh Nhiên sẽ được max điểm, Trần Văn Bân đại khái cũng khoảng bảy tám điểm, diện mạo của cậu thanh tú, cũng coi là một tiểu soái ca.

Phương Trân Trân cũng không phải là người coi trọng nhan sắc, coi như là dựa theo cảm giác đi. Nếu không, cũng sẽ không vì ban đầu Trần Văn Bân lỗ mãng mà ghét cậu, sau đó lại bị cậu làm cảm động, xúc động đến nỗi lấy thân báo đáp.

“Trần Văn Bân, bạn gái nói thì cậu cứ nghe đi, hỏi nhiều như vậy làm gì, coi chừng lại độc thân đấy!” Cảnh Lỵ tốt bụng nhắc nhở.

Trần Văn Bân trừng mắt với Cảnh Lỵ: “Hừ, tôi khinh, cậu ghen tị với tôi!”

Cảnh Lỵ nhún vai, nói: “Sao tôi phải ghen tị với cậu chứ, cậu cũng chẳng đẹp trai như Nhiên Nhiên nhà tôi.”

Ngồi bên cạnh Kinh Nhiên gõ lên bàn, nhắc nhở: “Lỵ Lỵ, đừng nói nữa, em không thể nói chuyện với nam sinh khác quá ba câu!”

Cảnh Lỵ: “…”

Đột nhiên Cảnh Lỵ cảm thấy lần trước nhất định là đầu cô bị lừa đá, mới đồng ý với Kinh Nhiên ngoại trừ công việc, thì những thời gian còn lại không thể nói chuyện với nam sinh khác quá ba câu.

Trần Văn Bân mắng: “Nhìn đi, còn nói tôi nên nghe bạn gái, không phải chính cậu cũng bị Kinh Nhiên quản chặt à?”

Cảnh Lỵ “Hừ” một tiếng, không để ý tới Trần Văn Bân, vẻ mặt kiêu ngạo như muốn nói: Hừ, cậu thì biết gì chứ…

Cô đây là đang tôn trọng bạn trai nhé!

Phương Trân Trân kéo áo sơ mi của Trần Văn Bân, nói: “Anh Văn Bân, sang bàn khác ngồi đi, đừng quấy rầy học trưởng học tỷ.”

Tuy rằng mắt nhìn của Trần Văn Bân kém, nhưng nếu có người nhắc nhở cậu, thì cậu vẫn sẽ nghe.

“Được.” Trần Văn Bân đứng lên, kéo Phương Trân Trân sang ngồi bàn gần chỗ Kinh Nhiên.

Cảnh Lỵ nhìn đôi tình nhân, nói với Kinh Nhiên: “Nhiên Nhiên, em cảm thấy Trần Văn Bân và Trân Trân sẽ không bên nhau lâu dài được đâu.”

Kinh Nhiên lạnh nhạt nhìn cô, nói: “Không được thảo luận về nam sinh khác.”

Cảnh Lỵ cảm thấy so với trước kia dục vọng chiếm hữu của Kinh Nhiên ngày càng tăng cao: “… Anh còn như vậy sẽ đánh mất em đấy.”

Cảnh Lỵ tiếp tục tựa vào vai Kinh Nhiên, vẫn cầm máy tính bảng chơi, nhưng cô không xem phim, mà lên Tieba xem người khác tổ chức sinh nhật cho bạn trai thế nào.

Làm một bữa cơm cho bạn trai.

Đến cả lượng nước nấu cô còn không đong được, thì sao có thể làm một bàn cơm?

Làm bánh sinh nhật cho bạn trai.

Bỏ đi, cô thì không sao, nhưng nếu làm, thì dạ dày của công ‘trúa’ nhỏ không chịu nổi.

Đi du lịch hai người.

Hai người đều quá trạch, trừ khi là bạn mời, bằng không đều ở nhà bà ngoại qua cuối tuần.

Thuê một phòng khách sạn tình thú, ha ha ha…

Cái quỷ gì đây, miễn bàn luận, lướt…

Cảnh Lỵ lướt xuống, thấy một cô gái tổ chức tiệc tại nhà mời bạn bè tới cùng chúc mừng sinh nhật bạn trai, còn làm vũ hội hoá trang, bàn ăn lớn, chơi trò chơi…

“Tổ chức tiệc sinh nhật được không, Nhiên Nhiên?” Mẹ Kinh nói muốn làm tiệc sinh nhật cho Kinh Nhiên, nhưng anh đã từ chối ngay lập tức, nên cô không xác định được có phải là do anh không thích nơi đông người hay không: “Chỉ kí túc xá của anh với em tụ họp nhau thôi, được không?”

Kinh Nhiên gật đầu.

“Thật sự không thành vấn đề?”

Kinh Nhiên lại gật đầu lần nữa.

Cảnh Lỵ vào trình duyệt tìm quảng cáo cho thuê phòng bao, nói: “Để em xem có phòng bao nào không, đến lúc đó chúng ta vừa ăn vừa chơi.”

Kinh Nhiên: “Lỵ Lỵ, nếu không thì qua bên căn hộ của anh chơi đi, chơi mệt thì còn có phòng để nghỉ ngơi, còn có thể ăn khuya.”

Mấy ngày kế tiếp, Cảnh Lỵ và bạn cùng phòng đều ra ngoài mua sắm đồ trang trí cho bữa tiệc.

“Đây thật sự là phòng ở của học bá nhà cậu?”

Thời điểm mấy chị em trong kí túc xá xách đồ đi vào khu Ngự Cảnh, họ đã nghi ngờ có phải Cảnh Lỵ đã đi nhầm chỗ rồi không. Kinh Nhiên vẫn luôn ăn mặc rất mộc mạc, ai mà biết được anh lại là con nhà giàu? Mãi đến khi Cảnh Lỵ dùng chìa khóa mở cửa đi vào, thì chỉ còn một chút nghi ngờ.

“Ừ.” Cảnh Lỵ cũng là cầm địa chỉ, lần đầu tiên đến đây, quan sát căn phòng, phòng ở đây không khác so với phòng của cha mẹ Kinh Nhiên bên Bạng Phụ cho lắm, phòng có một lầu, trang hoàng xa hoa.

“Vậy bọn mình nên trang trí thế nào đây, đồ ở đây quá quý, tớ không dám chạm vào, lỡ mà hỏng là sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền đúng không?”

Cảnh Lỵ khinh bỉ mấy cô bạn cùng phòng nói: “Nhiên Nhiên nhà tớ không có ác như thế!”

Sau khi Cảnh Lỵ và các bạn cùng phòng đem đồ vào nhà, con gái không được cao, thể lực cũng không tốt, ngày hôm sau Cảnh Lỵ còn gọi thêm bạn cùng phòng kí túc xá của Kinh Nhiên đến trang trí cùng. Vốn dĩ Kinh Nhiên cũng muốn giúp đỡ, nhưng Cảnh Lỵ nói anh là thọ tinh, bảo anh ngoan ngoãn ở trong trường, đến lúc đó sẽ cho anh một bất ngờ.

Kinh Nhiên bị bỏ rơi một mình bên trường nên không vui vẻ chút nào, thậm chí anh muốn kêu Cảnh Lỵ đừng làm nữa. Nhưng mỗi ngày, lúc ăn sáng, nhìn thấy dáng vẻ hứng thú của cô, anh lại không đành lòng nói ra.

Sinh nhật của Kinh Nhiên là vào thứ bảy, mấy người bạn tổ chức tiệc cho anh trước một ngày, còn mời cả Trần Văn Bân và Phương Trân Trân đến tham gia. Tới chiều thứ sáu, công tác chuẩn bị vẫn chưa hoàn thành, Cảnh Lỵ bảo Kinh Nhiên ở nhà bà ngoại đợi tin.

Kinh Nhiên thật sự không thích làm tiệc sinh nhật, rõ ràng anh là nhân vật chính, nhưng giờ phút này lại trông như người ngoài cuộc.

Chạng vạng, Kinh Nhiên còn chưa nhận được tin. Bà ngoại định làm cơm, hỏi anh có muốn ăn không, Kinh Nhiên nói không cần.

Đến tối, bà ngoại cũng đã ăn xong, cuối cùng mới có thông báo qua Ngự Cảnh.

Kinh Nhiên đi đến Ngự Cảnh, mở cửa, trong phòng đen nhánh.

“Cách…” Âm thanh bật lửa vang lên.

Một ngọn nến sáng lên, cả phòng lập tức bừng sáng.

Cảnh Lỵ bưng bánh sinh nhật tám tấc*, bên trên cắm một ngọn nến, bảy tám người đứng ở sau lưng Cảnh Lỵ, cùng hát: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ…”

(* khoảng 26,4 cm.)

Mọi người vừa hát vừa đi đến trước mặt Kinh Nhiên.

Cảnh Lỵ bưng bánh kem đứng trước mặt anh nói: “Nhiên Nhiên, anh ước đi.”

Kinh Nhiên nhìn bánh kem trên tay Cảnh Lỵ, không tinh xảo giống như cửa hàng bánh kem, có lẽ là bọn họ tự tay làm. Bên trên bánh dùng mứt trái cây màu cam vàng, viết “Chúc Kinh Nhiên sinh nhật 21 tuổi vui vẻ!”.

Kinh Nhiên ước một điều ước, thổi nến, sau đó rất nhanh đã có người bật đèn lên.

Sáng lên chính là đèn màu của quầy bar, trong phòng treo rất nhiều dải lụa rực rỡ, làm theo phong cách party phương tây thường có trong phim truyền hình. Mọi người rối rít đưa quà cho Kinh Nhiên, bắt đầu hoạt động chương trình, có hát K, nhảy múa, chơi đoán số uống rượu…

May mà hiệu quả cách âm trong nhà tốt, một đám người cuồng loạn đến rạng sáng cũng không bị hàng xóm khiếu nại.

Cuối cùng mọi người cũng mệt mỏi, nhà Kinh Nhiên có ba phòng ngủ, nam nữ nghỉ ngơi mỗi phòng. Nhà của Trần Văn Bân và Phương Trân Trân ở gần đây, nên hai người đã sớm về nhà.

Kinh Nhiên cầm quà đi đến phòng ngủ chính, bóc quà cùng Cảnh Lỵ. Quà mọi người tặng rất quy củ, đều là một số đồ mang tính kỉ niệm.

Kinh Nhiên mở món quà cuối cùng, anh nhớ hình như đây là Tào Kiến Hoa đưa cho anh, mở hộp, bên trong là một bộ hầu gái màu đen. Mới đầu Kinh Nhiên còn chưa phản ứng kịp, nói với Cảnh Lỵ: “Sao lại có váy ở đây? Là tặng cho em à?”

Cảnh Lỵ cũng không nghĩ nhiều, cầm cái váy lên…

Má ơi, trang phục hầu gái xuyên thấu!

Một tấm kích cỡ rớt xuống, mã số là 160.

Ai mà thiếu đạo đức vậy hả?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi