BẠN TRAI NHẶT ĐƯỢC


Editor: Cafe26Quý Sanh đang cúi đầu chơi trò chơi, không rảnh quan tâm cô, Lạc Thiển qua đó xem anh chơi trò chơi gì, im lặng ghi lại, lần sau để Phương Tử Chu dạy cô.

Rất nhanh cần lên lớp lúc đó Quý Sanh cũng chưa chơi game xong, Lạc Thiển cũng không nói với anh câu gì rồi đi rồi.

Phương Tử Chu đợi người đi rồi mới nói với Quý Sanh: “Cậu cũng là, người ta đặc biệt đến thăm cậu, cậu đều không quan tâm người ta một chút.

Quý Sanh đến xem cũng không xem cậu ta, trực tiếp nói: “Cậu thích thì cậu lên, đừng ở chổ tôi kỳ quái”.

Phương Tử Chu nghe lời này thì tức giận, nói lớn: “Quý Sanh, con mẹ cậu có bệnh sao, có tức giận cũng đừng rắc ở chổ tôi”.

Diệp Thanh kéo cậu ấy: “Tử Chu, đừng nói nữa”.


Người trong lớp đến cũng không dám quan tâm chuyện của họ, cho dù họ có cải nhau, tất cả người ở đây đều giả vờ không nghe.

Phương Tử chu không nói, càng tức giận: “Chúng tôi xem cậu là anh xem, cậu xem chúng tôi là gì? Còn Diệp Thanh cậu, dựa vào cái gì mỗi lần đều chúng ta nhượng bộ, cậu vì sao mọi nơi đều giúp cậu ta!”Quý Sanh tắt máy, phủi đất đứng dậy cần đi ra khỏi cửa, lúc đi qua Phương Tử Chu nói: “Ít tự cho là đúng”.

Nói xong rồi đi, kiên quyết.

“Con mẹ mày ông nội Quý Sanh!” Phương Tử Chu tức giận muốn lên đánh anh một trận, nhưng Diệp Thanh nhất định ngăn chặt.

“Diệp Thanh, con mẹ mày đừng cản tôi! Tôi hôm nay rất muốn đánh cậu ta một trận! Phương Tử Chu tức giận bị Diệp Thanh ấn ngồi xuống nói: “Cậu bình tĩnh chút!”“Tôi đi Diệp Thanh, cậu ngốc rồi sao? Người đó căn bản không xem chúng ta là anh em, cậu vẫn bảo vệ cậu ta!” Phương Tử Chu tức giận đến Diệp Thanh cũng muốn đánh.

Diệp Thanh gõ đầu cậu ta nói: “Cậu mới là ngốc, lúc đầu cậu có thể vì chúng tôi mà bán mạng, cậu không tin cậu ấy như vậy sao?”Phương Tử Chu lạnh lùng ngồi xuống, chăm chỉ suy nghĩ lời nói của cậu ấy.

Diệp Thanh nói tiếp: “Cậu không phát hiện cậu ấy gần đây rất kỳ lạ sao? Dường như có chuyện gì giấu chúng ta”.


“Cậu ta có chuyện gì mà chúng ta không biết sao?” Phương Tử Chu càng thêm kỳ lạ.

Diệp Thanh bĩu môi: “Đương nhiên là chuyện Đồng Mộc Ca”.

“A? Lại là cô ấy? Cô gái này chính là tai họa”.

Phương Tử chu họ càng hiễu rõ Quý Sanh vì người con gái kia mà đánh đổi như thế nào, xem chút nữa không còn mạng.

“Đợi chút đi theo cậu ta”.

Diệp Thanh muốn nói.

“Được”.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi