BẠN TRAI NHỎ

Châu Sâm không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Ông Như Mạn, bởi vì Ông Như Vọng cứ như con chó nhỏ lúc nào cũng bám dính lấy chị mình, khiến cho Châu Sâm có chút chán ghét, lại có chút đố kị.

Đương nhiên, nói thế thôi chứ Ông Như Vọng vẫn là bạn tốt của cậu, nhưng cậu chỉ ước là, người bên cạnh Như Mạn lúc này là cậu chứ không phải ông bạn tốt kia.

Từ nhỏ đến giờ, Ông Như Mạn đối xử với cậu đều rất tốt, thậm chí có đôi khi so với Ông Như Vọng còn tốt hơn, nhưng rõ ràng như vậy lại càng làm cho cậu cảm thấy so với Ông Như Vọng cậu không hề quan trọng bằng, cho nên cậu vẫn luôn trưng ra bộ dáng biết điều ngoan ngoãn, hy vọng Ông Như Mạn có thể để ý mà nhìn đến mình nhiều hơn, cùng mình nói chuyện nhiều hơn một chút, cậu chỉ muốn có thêm nhiều thời gian được ở bên cạnh cô.

Hồi còn nhỏ thường hay nghĩ, nếu như bản thân cũng có một người chị gái thì tốt rồi, như thế cậu có thể không cần phải ở cùng với đôi vợ chồng biến thái kia, không cần ngày ngày phải chịu cảnh bạo lực gia đình, mỗi ngày cũng đều có thể ăn no.

Sau này tiếp xúc với Ông Như Mạn, cậu liền muốn trở thành em trai của cô.

Thế nhưng về sau mới phát hiện, bản thân không hề muốn trở thành em trai cô chút nào, mà muốn trở thành một vai trò khác, có thể hoàn toàn hiện diện trong cuộc sống của cô.

Chính là bạn đời của cô ấy.

Ông Như Mạn là khát vọng, cũng là ánh sáng duy nhất cậu mong muốn khi đang chìm trong vũng bùn lầy, hiện tại cậu muốn thoát khỏi nơi đó, cho nên từng chút từng chút một tìm kiếm ánh sáng của chính mình.

Có lẽ sống trong bóng tối quá lâu, cho nên cậu cũng không hề hoàn mỹ như mọi người vẫn tưởng tượng, thật sâu trong nội tâm cậu tồn tại một loại chiếm hữu mạnh mẽ vô cùng, lúc nào cũng thôi thúc cậu hãy tiến về phía cô, chiếm đoạt cô về cho riêng mình.

Suốt ba năm qua, Châu Sâm đã phải đè nén bản thân, cậu hy vọng Ông Như Mạn hạnh phúc, ở bên cạnh người mình yêu, sống một cuộc sống vui vẻ yên bình.

Thi đại học xong, vẫn muốn gặp lại cô, trong lòng thầm nghĩ, nếu như cô sống tốt, như vậy cậu có chết cũng sẽ không đến quấy rầy, thế nhưng cô sống không hề tốt như cậu vẫn tưởng.

Đêm hôm Vinh Lãng đưa cô về nhà, vốn dĩ cậu đang thờ ơ ở nhà cô quan sát, tưởng tượng thấy dáng vẻ cô bận rộn ở đây, trong lòng dâng lên một mảnh hoài niệm. Hơn ba năm không gặp nhau, nhưng diện mạo của cô trong trí nhớ của cậu vẫn rõ ràng như ngày nào.

Sau đó, cậu nghe thấy tiếng mở cửa, có người quay về, theo tiềm thức liền trốn trong phòng Ông Như Vọng, chỗ này cách ngoài cửa không xa, do đó cậu có thể nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện ở bên ngoài.

Hóa ra cuộc sống của Ông Như Mạn không tốt như cậu tưởng tượng, nhất thời hai tay cậu cuộn chặt lại thành nắm đấm, vừa hận người đàn ông kia không biết quý trọng cô, lại vừa mừng thầm vì cô đã nói chia tay, như vậy mình lại có thêm cơ hội, sẽ có thêm lí do để quanh minh chính đại ở bên cô.

Người đàn ông này đối xử với cô không tốt, vậy sau này hãy để cậu đối tốt với cô.

Lúc anh ta gõ cửa bên ngoài, trái tim Châu Sâm giống như nhảy khỏi cổ họng, nhưng anh ta lại không hề nghi ngờ, cứ như vậy bỏ đi.

Anh ta có từng nghĩ qua, nếu như hôm nay trong nhà có một người khác có ý đồ xấu, thì Ông Như Mạn sẽ phải làm sao không?

(cái đậu chớ bộ ông tưởng ông tốt đẹp qá, xơi tái con nhà ngta cmnl còn bày đặt =)))

Anh ta chưa từng nghĩ qua, mà chỉ vội vàng rời đến bên cạnh một người phụ nữ khác.

Anh ta không hề xứng với Ông Như Mạn.

Đây chính là kết luận của Châu Sâm.

Ông Như Mạn đi vào bếp uống nước, sau đó ngồi phịch lên bàn. Châu Sâm lúc này mới mở cửa ra, đứng bên cạnh nhẹ nhàng đẩy vai cô.

"Chị Như Mạn?" Cậu khẽ gọi, lúc này mới phát hiện ra, cái tên đã từ lâu lắm không gọi, nay thốt lên mới thật thân mật làm sao.

Tên của cô thật ngọt chết đi được.

Cậu quỳ gối xuống, ghé lại gần: "Chị Như Mạn?"

Cô tựa hồ như đã uống rất say, có chút không tỉnh táo. Châu Sâm luồn tay qua ôm lấy người cô nâng lên, dìu tới bồn rửa, giúp cô rửa mặt, tẩy trang. Cậu thực sự chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ được làm những chuyện này cho cô, vậy mà bây giờ đã trở thành sự thật.

Người mình thích đang ở trong vòng tay của mình, không có sức phản kháng, hưởng thụ cảm giác được mình chăm sóc.

Chỉ cần như thế thôi, cậu đã vô cùng hạnh phúc rồi.

Khoảnh khắc này Ông Như Mạn không thuộc về ai cả, mà chỉ thuộc về Châu Sâm cậu mà thôi.

Cậu đỡ Ông Như Mạn về phòng, đặt cô nằm lên giường, sau đó nằm bên cạnh, chống cằm nhìn cô. Cậu cứ nằm yên như vậy hai phút đồng hồ, trên mặt ánh lên nụ cười thỏa mãn.

Vốn dĩ cậu không hề nghĩ đến chuyện phát sinh quan hệ với cô, cậu hy vọng lần đầu tiên của hai người phải thật hoàn mỹ, chí ít thì trong lòng cô cũng phải có cậu. Thế nhưng sau đó liền phát sinh một số tình huống, khiến cậu không điều khiển được bản thân mà dâng hiến tấm thân xử nam của mình.

Nghĩ đến đây, yết hầu của cậu khẽ động, thông qua kính chiếu hậu chăm chú nhìn cô.

Trùng hợp, đúng lúc đó cô cũng nhìn vào kính chiếu hậu, ánh mắt của hai người bất chợt giao nhau.

Sau đó lại nhanh chóng né tránh.

Ông Như Vọng không nhận thấy bầu không khí trên xe đã thay đổi, vẫn vô tư thắc mắc đánh người vậy cậu có khi nào bị bắt hay không, bị thương thế nào, chắc phải tới bệnh viện kiểm tra chứ?

Châu Sâm liếm liếm khóe môi, cười bảo không cần.

Ông Như Vọng trước nay vẫn luôn là người quan trong nhất trong lòng Như Mạn, nếu để cậu ta biết chuyện của hai người, khẳng định sẽ rất tức giận, sau đó có thể sẽ đau khổ, người bạn tốt nhất của mình lại cùng với chị gái thân thiết nhất phát sinh quan hệ, lại do chính mình dẫn sói vào phòng, chắc chắn sẽ không tha cho cậu. Nếu hai người quyết liệt với nhau, Như Mạn khẳng định sẽ đứng về phía em trai. Điều này Châu Sâm cậu hiểu rất rõ.

Toan tính chuyện này, không chỉ nhằm vào Ông Như Mạn, mà cả phía Ông Như Vọng cũng phải tính toán thật kỹ.

Nếu Như Vọng không đồng ý, vậy chuyện của hai người chắc chắn sẽ không có kết quả.

Càng nghĩ càng cảm thấy đố kỵ, cậu thở dài một tiếng, ngả người ra ghế sau.

Dục niệm trong lòng càng lúc càng không thể giải thích, ký ức đêm đó liên tục ùa về làm nhiễu loạn tâm trí, khiến cậu không tự giác nhớ lại từng cảm thụ, từng động tác lúc đó, hương vị của cô phảng phất trong không khí, Châu Sâm chỉ muốn chìm đắm không thoát ra.

Yết hầu cậu khẽ động, hai tay đưa lên vuốt mặt mình.

Thật muốn.

Cảm giác muốn được chiếm hữu lấy cô một lần nữa giống như nhấn chìm, tra tấn cả tâm trạng và cơ thể của cậu.

Nhưng Ông Như Vọng ở đây, Châu Sâm chỉ có thể hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ, đánh lạc hướng suy nghĩ của mình.

Hai chị em đang thầm thì nói vài ba cậu chuyện vô nghĩa, thế nhưng Ông Như Mạn không hề cảm thấy mất kiên nhẫn, thái độ của cô không hề giống như vừa mới chia tay, bình thường không có gì khác biệt, khiến cho Ông Như Vọng cũng cảm thấy yên tâm phần nào, cậu ta cũng không nhắc đến chuyện của Vinh Lãng, cũng không muốn an ủi cô, mà muốn để cho cô nhận ra rằng Vinh Lãng thật sự không hề quan trọng đến thế.

Ông Như Vọng tỏ vẻ chững chạc thảo luận cùng cô hôm nay đi đâu, ăn gì, biểu hiện không có gì khác biệt.

Châu Sâm cũng không thể hiện thái độ gì, vẫn y chang mọi khi.

Thế nhưng ánh mắt mỗi khi nhìn đến Ông Như Mạn liền giống như có tia lửa, muốn bùng cháy lên, thi thoảng Ông Như Mạn quay lại bắt gặp, liền cảm thấy bản thân mình cũng muốn tâm hoảng ý loạn.

*

Kết thúc một ngày gà bay chó sủa, buổi tối Ông Như Mạn ngủ rất sâu.

Mười hai giờ, Châu Sâm đứng ngoài phòng gõ cửa. Tiếng gõ rất nhẹ, chỉ giống như một loại ám hiệu nhận dạng mà thôi.

Thực tế, Ông Như Mạn tuy ngủ sâu nhưng cũng khá tỉnh, hôm nay ánh mắt cậu nhìn cô mang tính xâm lược như vậy, khiến cô cứ có linh cảm bất an rằng tối nay cậu sẽ gõ cửa.

Quả nhiên đã đến rồi.

Cô muốn giả vờ không nghe thấy, nhưng lại sợ cậu cứ cố chấp gõ tiếp sẽ kinh động đến Ông Như Vọng, giày còn chưa kịp xỏ đã chạy xuống mở cửa ra.

Châu Sâm không cho cô một giây thích nghi, vôi vã lách vào, một tay ôm lấy cô, một tay vòng ra sau cài lại chốt cửa, khóa kỹ.

"Xuỵt..." Tay cậu che mắt cô lại, sau đó tắt đèn đi. Thế giới của Ông Như Mạn chỉ còn là bóng tối, trong màn đêm dày đặc, bên canh cô chỉ còn lại tiếng thở dốc khe khẽ của Châu Sâm.

"Chị Như Mạn, Như Vọng sẽ không biết đâu, em tuyệt đối sẽ không nói với ai cả, em sẽ khiến cho những trở ngại giữa chúng ta biến mất, hãy tin em... Ừm..."

Chưa dứt câu, bờ môi cậu đã phủ xuống, đầu lưỡi ướt át không ngừng khám phá trong miệng cô, chậm rãi di chuyển.

"Em không cần biết, dù sao em cũng muốn ở bên chị, nếu chị không muốn công khai cũng không sao hết, nhưng làm ơn đừng đẩy em ra xa."

Lời nói cùng hành động của cậu càng lúc càng khiến cô lâm vào mê hoặc.

Cậu giống như một con quỷ, từng chút từng chút kéo cô xuống vực sâu.

"Chị Như Mạn, em thích chị, rất lâu rất lâu trước kia đã thích chị rồi." Câu lại cúi xuống cắn cắn vành tai cô, hai tay không rảnh rỗi đem đồ ngủ của cô cởi sạch.

Ông Như Mạn vô thức giơ tay lên che kín ngực mình, cả người bị vây trong vòng tay của Châu Sâm, sau đó bị cậu bế lên giường.

"Đừng để Như Vọng biết." Ông Như Mạn nắm lấy cổ áo Châu Sâm.

Câu này của cô khiến cho cậu ngẩn ra một chút, không thể tin được chuyển biến của cô, vội vã gật đầu.

Cơ thể của Châu Sâm đang ở giữa thiếu niên và thanh niên, người cậu có chút gầy, nhưng tận sâu bên trong lại ẩn chứa một loại năng lượng tuổi trẻ.

Mà đêm nay, cậu đã dùng toàn bộ những năng lượng này lên người cô.

Một đêm phóng túng.

Hết chương 12

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi