BẠN TRAI NHỎ

Chiếc xe dừng lại kéo Châu Sâm thoát khỏi vòng ký ức của mình, Ông Như Vọng đập đập tay cậu, hất cằm ngước lên nhìn.

Văn phòng của Ông Như Mạn không phải chiếm nguyên một tầng lầu nhưng cũng chiếm diện tích nhiều nhất, đẩy cửa đi vào một cái là thấy quầy lễ tân, phía sau là dãy bàn làm việc, cả công ty tầm mấy chục người, mỗi người làm một nhiệm vụ khác nhau.

Ông Như Mạn cũng không làm phiền bọn họ, nhỏ giọng giới thiệu với Châu Sâm về chức vụ của từng người, sau đó dắt hai người về văn phòng của mình.

Bọn họ vừa bước vào phòng, bên ngoài đã bắt đầu xôn xao bàn tán.

Từ Thiên Thiên hào hứng kéo Trịnh Huệ Nhiên bên cạnh: "Đậu má cậu có nhìn thấy không, em trai vừa mới vào kia nhìn đẹp trai chết đi được ấy, không phải là sếp lại vừa mới đào bới đâu được đúng không, chưa từng nhìn thấy trên weibo bao giờ luôn, đậu má đậu má!!!"

Trịnh Huệ Nhiên đẩy đẩy mắt kính gật đầu phụ họa: "Thân hình đẹp hay không thì tôi không biết, cơ mà khuôn mặt thì đậu má nó đẹp thật, còn cao nữa. Xem nào, chỉ cần khuôn mặt này thôi cũng đủ hút trăm ngàn fan rồi."

Từ Thiên Thiên mang bộ mặt thèm muốn: "Ông trời đối với chúng ta đúng là không tệ, cuối cùng cũng mang một đồng nghiệp soái ca đến đây rồi, cảm động đến chết mất."

Trịnh Huệ Nhiên không có mấy hứng thú với đàn ông, gật đầu ừ một cái cho có lệ.

Thái độ vô cùng qua loa vờ vịt, Từ Thiên Thiên quay sang làm điệu bộ "cắt" một cái, sau đó rôm rả thảo luận với vài chị em khác.

Không chỉ có mấy cô gái bọn họ bên này, mà nam nữ trong văn phòng ai nấy đều đang xôn xao bàn tán về cậu trai trẻ vừa được sếp dắt tới. Suy cho cùng, cuộc sống này trai đẹp quá ít, mà bọn họ làm cái ngành này, nhiều ít gì cũng nhìn đến quen thuộc rồi, thế nhưng Châu Sâm vừa mới bước vào thực sự đã làm bọn họ một phen vô cùng kinh ngạc.

Mấy ngày nay công việc của Ông Như Mạn tương đối nhiều, giới thiệu qua loa với văn phòng xong liền về chỗ của mình ngồi xem tài liệu, Ông Như Vọng là loại người chỉ cần có wifi thì bỏ cậu ngồi đâu cũng được, liền kéo Châu Sâm lại cùng nhau mở điện thoại hí hoáy chơi game.

Châu Sâm nhìn thoáng qua Ông Như Mạn đang xem tài liệu, sau đó cũng ngồi xuống xem Ông Như Vọng chơi.

Văn phòng của Ông Như Mạn rất đơn giản, không gian không lớn nhưng lại mang cho người ta cảm giác thoải mái, giá sách được đặt ngay ngắn ở góc phòng, bên trên xếp rất nhiều sách báo.

Chơi được hai trận thì Châu Sâm không chơi nữa, Ông Như Vọng đang được đà thấy vậy cũng mặc kệ, tự mình đi kiếm tổ đội chơi.

Châu Sâm đi qua chỗ giá sách, hỏi Ông Như Mạn: "Chị Như Mạn, em đọc sách ở đây được không?"

"Được chứ."

Tủ sách của cô tương đối đa dạng, có rất nhiều loại sách, đa số là sách chuyên ngành, ngoài ra còn có một số tạp chí kinh tế, công thức nấu ăn, một vài cuốn tiểu thuyết. Tay cậu chạm vào gáy một cuốn sách, nhẹ nhàng rút ra. Là một cuốn tiểu thuyết huyền huyễn, cậu cũng không biết Ông Như Mạn thích loại tiểu thuyết này, liền mang ra ghế từ từ ngồi đọc, vừa lật sách vừa tưởng tượng ra hình ảnh Ông Như Mạn ngồi xem, không biết liệu có giống như cô bây giờ, nghiêm túc ngồi coi tài liệu hay không?

Nghĩ đến cảnh tượng đó, cậu đột nhiên mỉm cười.

Cảm thấy cô thật dễ thương.

Ngồi đọc được vài trang, đồ ăn Ông Như Vọng kêu bên ngoài đã ship tới, liền kêu Châu Sâm đi xuống lấy cùng.

"Chị, có thể cho bọn họ nghỉ ngơi ăn chút được không?"

"Ừ, không ảnh hưởng đến công việc là được rồi."

Nghe xong, Ông Như Vọng liền kéo Châu Sâm đi lấy đồ, sau đó chia ra đem đến bàn chia cho mọi người. Ai cũng biết cậu là em trai Ông Như Mạn, cho nên cũng không có khách khí, vì vậy, nguyên đám yêu nhền nhện bên ngoài cuối cùng cũng có được cơ hội sáp lại gần Châu Sâm.

"Em giai tên gì thế, bao nhiêu tuổi vậy, bây giờ làm cái gì rồi, có phải bị sếp đào qua đây không?" Một đám người vây quanh cậu, nước bọt thi nhau văng tung tóe.

Ông Như Vọng nhanh chóng giải vây, chạy vào kéo cậu về phía mình: "Các chị em à, đây là bạn học của em, cậu ấy có bạn gái rồi nha."

Mọi người có hơi thất vọng, thế nhưng vẫn chưa chết tâm.

"Em giai nhỏ, chúng ta chụp ảnh phát nào."

Nói chưa hết câu đã vọt đến bên cạnh Châu Sâm, điện thoại các thứ đều đã sẵn sàng, thế nhưng Châu Sâm lại từ chối: "Xin lỗi, em không thích chụp ảnh."

Một câu này liền khiến mọi người tắt điện, Ông Như Vọng liền xông đến bên cạnh chị gái kia, ghé mặt vào: "Này này này, cậu ấy gia giáo nghiêm ngặt lắm, em còn độc thân đây này, chị cứ chụp với em đi."

Ông Như Vọng hóa giải sự ngượng ngùng của mọi người, sau đó cũng không có ai lại gần Châu Sâm chụp hình nữa.

Vừa rồi thái độ của cậu tương đối cứng rắn, có thể khiến cho mọi người mất hứng, thế nhưng độ thiện cảm lại tăng lên phần nào, vừa đẹp trai lại vừa chung tình, bạn gái của cậu kiếp trước cứu cả vũ trụ đấy hả?

Lúc mọi người đang ăn, Châu Sâm cầm vài cái bánh donut và một cốc nước chanh, sau đó đi về phòng Ông Như Mạn, kết quả vừa quay người lại liền thấy cô đã đứng ở cửa, không biết đã nhìn bao lâu.

Bước chân Châu Sâm ngừng lại một chút, sau đó vẫn đi qua.

Thế nhưng Ông Như Mạn lại tự mình đi tới, bước thẳng qua người cậu, rất tự nhiên hòa vào mọi người, hoàn toàn phớt lờ Châu Sâm.

Ngay lập tức, cậu đã hiểu ý cô là gì.

Cậu làm như vậy sẽ khiến mọi người chú ý, mà bây giờ cậu cần làm lại là một người tình bí mật. Bọn họ không phải quan hệ yêu đương.

Cậu không thể công khai được.

Bây giờ cũng không thể quay lại, vì vậy Châu Sâm đành phải ôm bánh và nước đến văn phòng của cô. Một chút cảm giác muốn ăn cũng không có, cậu đặt đống đồ ăn trên mặt bàn, bản thân có chút chán nản tựa vào sofa, sau đó cầm cuốn sách vừa đọc được vài trang lên tiếp tục.

Đoạn đầu đọc hơi khô khan, có những chỗ giống như đang thuật lại, thế nhưng cậu vẫn phải ép mình chú ý vào cuốn truyện này, nếu không cậu sợ sẽ làm ra một vài hành động không lý trí.

Mỗi một từ cậu đều biết, nhưng lại không thể đọc nổi một câu hoàn chỉnh.

Cô cứ như vậy mà đi lướt qua cậu, còn bản thân cậu lại y như một thằng hề.

Nhưng hiệp ước giữa hai người lại chính là như vậy, trước đến giờ Ông Như Mạn chưa hề nói đồng ý ở bên nhau, bọn họ bây giờ hoàn toàn là quan hệ sinh lý. Mặc dù từ lâu trong lòng cậu đã coi Ông Như Mạn là người phụ nữ của mình, thế nhưng Ông Như Mạn thì không như thế.

Cô dường như chỉ muốn dùng cách này để khiến cậu thực sự chết tâm mà thôi.

Thực ra Châu Sâm đều biết hết, lúc đồng ý với cô cũng đã đoán được tình hình, chỉ là con người ai cũng đều có một chút mơ mộng không thực tế, cậu cứ nghĩ đến Ông Như Mạn, trong lòng lại mềm ra.

Cho dù thế nào bản thân cũng sẽ không từ bỏ, chắc chắn sẽ có một ngày cô chấp nhận cậu mà thôi.

Châu Sâm dựa lưng vào ghế sofa, cuốn sách đọc giở úp lên bụng.

Bên ngoài ăn uống xong xuôi, hai chị em Như Mạn quay vào thì đã nhìn thấy Châu Sâm nhắm mắt giống như đang ngủ. Đồ ăn trên bàn trà không hề xê dịch. Nháy mắt Ông Như Mạn đã hiểu chuyện gì xảy ra.

"Chắc là A Sâm mệt quá rồi." Ông Như Vọng giải thích.

Ông Như Mạn gật đầu một cái.

Thực ra Châu Sâm không hề ngủ, cậu chỉ không muốn mở miệng nói gì, cho nên nhắm mắt lại để cô lập chính mình. Ông Như Mạn chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên một chút, Ông Như Vọng cũng tắt tiếng trò chơi.

Trái tim Châu Sâm bất tri bất giác có một sự ấm áp len lỏi, cảm giác khó chịu vừa rồi dần dần biến mất.

Đợi Ông Như Mạn xong việc, Ông Như Vọng mới quay sang đánh thức Châu Sâm.

"A Sâm, đi thôi, đi sang trường nào."

Thực ra trước kia bọn họ đã đi tới trường rất nhiều lần rồi, bởi vì trước đó đây cũng chính là ngôi trường Ông Như Mạn học, 5h25 chiều thứ sáu hàng tuần cô tan học, hai đứa trẻ đều chạy đến đây tìm cô, sau đó ba người cùng nhau về nhà, thời điểm đó, Châu Sâm phần lớn thời gian đều sống cùng với chị em bọn họ.

Nhưng lần này không giống, lần này chính là hai người đến xem trường đại học mà mình sẽ học sau này.

Hai người đều giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, lúc trên đường Ông Như Mạn còn trao đổi về mức học bổng ở trường, bây giờ học bổng loại một cũng cỡ 15.000, học phí ở trưởng chỉ tầm 7.000, nếu như cậu tìm được một công việc bán thời gian, cộng với tiền học bổng nữa thì cũng đủ trang trải cho bản thân mình.

Ngày xưa cô cũng vậy, lấy học bổng rồi cũng tìm một công việc parttime.

Thời điểm đó tiền tuy không nhiều, nhưng cũng đủ để đóng học phí, còn sinh hoạt phí là từ tiền làm thêm mà ra, cũng đủ nuôi ba người.

Những ngày tháng khó khăn nhất cuối cùng cũng trôi qua, bây giờ mọi thứ đã đi đúng hướng.

Sự nghiệp thành công, mặc dù tình yêu không được suôn sẻ, nhưng ít nhất đối phương cũng từng thực sự yêu mình. Như vậy cũng đủ rồi, những thứ này mỗi thứ trải nghiệm một ít, cũng không cầu mong cả một đời.

Từ trước đến giờ cô chưa hề nghĩ qua.

Châu Sâm chẳng qua chỉ là một ngoại lệ trong sinh mệnh của cô.

Mà cái gọi là bất ngờ, thì đều ngắn ngủi.

"Đúng rồi, Vọng Vọng, không phải hôm trước em nói có chuyến đi du lịch sau khi tốt nghiệp sao? Giờ em muốn đi du lịch trước hay đi học bằng lái xe trước?"

"Học bằng lái mất bao lâu hả chị?"

"Chắc khoảng một tháng."

"Oh, vậy em đi du lịch trước vậy."

"Cũng được, em hẹn với lớp đi?"

"Được."

"A Sâm, cậu thì sao?"

"Cái gì sao ạ?"

"Cậu định bao giờ đến studio của tôi?"

"Bao giờ cũng được, chắc em tìm nhà dọn ra trước đã."

Đang nói chuyện thì Ông Như Vọng nhận được điện thoại bạn rủ chút nữa đi chơi, từ trước tới giờ Ông Như Mạn cũng không quá khắt khe với cậu, bởi vì Như Vọng cũng rất biết chừng mực, nếu đi chơi khuya hay gì lúc nào cũng sẽ báo cáo đầy đủ, không khiến cô phải lo lắng.

Cúp điện thoại xong, Ông Như Vọng quay sang hỏi Châu Sâm có muốn đi không, Châu Sâm nghe xong liền từ chối, lấy lí do hôm nay muốn ra ngoài đi tìm phòng. Ông Như Vọng rất tự nhiên gật đầu: "Cậu nhờ chị tôi ấy, chị ấy quen rất nhiều người."

"Ừm."

Ông Như Mạn sớm đã nghĩ kỹ chỗ này, dù sao sau này ở bên đó đi làm cũng sẽ thuận tiện hơn.

Có điều cô không chuẩn bị nói với Ông Như Vọng.

"Được rồi, em cứ đi chơi đi, chị đi tìm phòng giúp A Sâm."

"OK."

Ông Như Mạn lái xe đến trường học, ba người đi dạo xung quanh khuôn viên trường một vòng, chụp cho hai người một tấm ảnh, sau đó lại chụp riêng với Như Vọng một tấm, hai chị em cười rất ngọt ngào.

Châu Sâm cầm điện thoại của cô, lúc cô đi qua liền hỏi: "Chị Như Mạn, chúng ta cũng chụp một tấm được không?"

Ông Như Mạn còn chưa kịp mở mồm, Ông Như Vọng đã nhanh chóng giật lấy điện thoại.

"Nào nào nào, để em chụp cho hai người."

Hai người vội vàng đứng vào một chỗ, đối mặt với Ông Như Vọng, Ông Như Mạn cảm thấy có chút không tự nhiên.

Sau đó vai đột nhiên bị kéo sát lại.

Cô ngẩn người ngước lên nhìn Châu Sâm.

Vừa hay Ông Như Vọng nhấn nút chụp.

Vì vậy, bức ảnh Ông Như Mạn có chút ngượng ngùng bị Châu Sâm khoác vai chính là bức ảnh chụp chung đầu tiên của hai người.

Hết chương 18.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi