BẠN TRAI NHỎ

"Các dì đến đây để mua sắm ạ?" Ông Như Mạn mỉm cười, trò chuyện cùng mấy người phụ nữ.

"Ừ, mẹ chồng tương lai của cháu bảo dạo này mấy đứa không về thăm bà ấy, bà ấy ở nhà nhàm chán quá bèn rủ bọn dì ra ngoài chơi." Một dì đáp lại.

"Dạ, dạo này bọn cháu hơi bận, ngày mai sẽ lên thăm dì ạ."

Mấy người phụ nữ vừa nói vừa cười: "Vẫn gọi là dì đấy à, sao còn chưa gọi mẹ chứ?"

Nắm đấm của Châu Sâm càng lúc càng chặt, cậu cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn lên, bởi vì sự chán ghét trong mắt không thể nào che đậy được.

"Hai đứa bao giờ thì kết hôn thế, bọn dì đang chờ uống rượu mừng đây, mẹ chồng cháu cũng mong ngóng lắm rồi đấy." Người này người kia thi nhau phụ họa.

"Nghe nói cuối tháng này có một ngày đẹp lắm, không bằng tính thử xem sao?"

"Ôi ôi xem mấy người kìa, dọa chết Mạn Mạn nhà tôi rồi, đi thôi, đi thôi, chuyện của bọn trẻ cứ để tự chúng nó tính, người lớn chúng ta xem vào làm gì." Ưng Quyên xua xua mấy người bạn.

"Bảo Mạn Mạn đi cùng đi, không phải bà vừa bảo muốn mua cho con dâu một cái túi sao, chi bằng đưa con bé theo cùng, đề phòng người già chúng ta chọn đám trẻ lại không thích."

Ưng Quyên cũng quay sang nhìn Ông Như Mạn.

Cô hơi mỉm cười: "Vậy cũng được ạ, để cháu đi cùng mọi người. Cháu bảo em về trước đã ạ."

Nói xong liền quay lại nhìn Châu Sâm: "Cậu về trước đi, tối tôi về sau."

Châu Sâm cũng ngước lên nhìn cô, khó khăn ừm một tiếng trong cổ họng, sau đó dáng vẻ bình tĩnh rời đi, thế nhưng nhìn bóng lưng lại vừa đáng thương và cô độc.

"Mạn Mạn, đi thôi." Ưng Quyên kéo tay cô, Ông Như Mạn lúc này mới thu lại ánh mắt. Cô hít một hơi sâu, điều chỉnh cảm xúc của chính mình, sau đó mới đi theo Ưng Quyên.

Cô vẫn không nỡ làm bà buồn, sau này cô nhất định sẽ nói, nhưng không phải hôm nay.

Mấy người phụ nữ nhìn cô đều rất vừa mắt, nói thân hình cô mượt mà, đầy đặn, chính là có tướng vượng phu. Ưng Quyên nhất định phải mua quần áo cho Ông Như Mạn, vừa bắt cô đi thử quần áo, lại vừa quay sang nói với mọi người: "Xem Như Mạn nhà tôi này, mông ra mông, ngực ra ngực, phụ nữ chắc phải ghen tỵ với con bé lắm."

Thực ra eo cô cũng không nhỏ cho lắm, nhưng bởi vì ngực và mông đầy đặn, nên nhìn tổng thể vẫn rất hài hòa.

Ưng Quyên chọn được hai cái váy và một cái túi, nếu không phải Ông Như Mạn cản lại, thì ước chừng có khi còn mua thêm cho cô vài đôi giày. Sau đó lại còn lựa thêm hai cái áo Tshit cho Ông Như Vọng và Châu Sâm nữa mới thỏa mãn rời đi.

Một nùi túi lớn túi bé, Ông Như Mạn nhất quyết không để cho Ưng Quyên xách, mà treo đầy hai tay của mình, mua xong mọi thứ, đi thang máy xuống dưới lầu liền vừa vặn gặp được Vinh Lãng.

Khí sắc của anh ta tương đối kém, nhìn qua không có tinh thần, cảm giác vô cùng uể oải.

Tận đến khi nhìn thấy Ông Như Mạn, hai mắt mới chợt sáng lên một chút, sau đó liền ảm đạm trở lại rồi quay mặt đi.

Ưng Quyên đánh nhẹ vào vai anh ta một cái: "Con không thấy Mạn Mạn xách nhiều đồ thế hay sao mà còn không cầm giúp hả, không bằng mẹ gọi con đến mất công à?"

Đến lúc này Vinh Lãng mới lại ngước lên nhìn, sau đó đỡ lấy đống đồ trong tay cô.

Người tinh ý nhắm mắt cũng nhận ra sự khác thường.

Dì Hoàng giàu có nhất trong hội vừa cười vừa nói: "Ô, vợ chồng nhỏ cãi nhau đấy à, chẳng trách lại không đi ăn với nhau, vợ chồng ấy à, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, tính toán so đo với nhau làm gì đâu, hả?"

Ông Như Mạn không đáp lời, nụ cười trên môi dần dần biến mất.

Ưng Quyên đi qua nắm lấy tay cô, lại nhìn về phía Vinh Lãng: "Chắc chắn lại cái thằng quỷ này làm gì sai đây, về nhà xem mẹ dạy dỗ con thế nào."

Mấy người phụ nữ đứng đó đều phì cười.

Vinh Lãng giúp mọi người xách đồ ra bãi xe, đến khi mọi người đều lên xe về hết, chỉ còn lại hai mẹ con cùng Ông Như Mạn. Lúc này sắc mặt Ưng Quyên liền chuyển sang lạnh lùng, cầm túi xách đánh lên người anh ta: "Con nói đi, nói, thằng mất dạy này, làm sao lại làm Mạn Mạn tức giận hả?"

"Dì à, dì... Dì đừng đánh nữa, là do tính cách của chúng cháu không hợp thôi ạ." Ông Như Mạn khẽ giữ lấy tay bà.

"Không hợp nhau? Hai đứa đã yêu nhau mấy năm rồi, bây giờ mới phát hiện ra không hợp nhau?" Ưng Quyên lại gỡ lấy tay cô, tiếp túc đánh lên người Vinh Lãng: "Mày lại còn ở đây bày ra bộ dạng chán đời à, còn không đi dỗ dành Mạn Mạn đi? Sao tao lại đẻ ra đứa con trai tồi như mày thế này."

Vinh Lãng cúi đầu chịu trận, không hé răng nửa lời.

"Dì à, cháu xin lỗi, là cháu không tốt, thật mà, Vinh Lãng không làm gì sai, khoảng thời gian qua ở bên cạnh anh ấy cháu rất vui vẻ, nhưng chúng cháu không thích hợp tiến tới hôn nhân." Ông Như Mạn giữ chặt lấy tay bà.

Ưng Quyên đột nhiên rớt nước mắt.

Bà quay sang ôm lấy Ông Như Mạn: "Được được được, con quyết định thế nào dì đều đồng ý, nhưng không thể suy nghĩ lại một lần được sao? Hai đứa dù sao cũng bên nhau lâu như thế rồi, để dì bắt nó thay đổi, thật đấy Mạn Mạn, nể mặt dì mà suy nghĩ thêm được không?"

Ông Như Mạn không biết vì sao cũng muốn khóc.

Cô vỗ nhẹ vào lưng Ưng Quyên: "Dì à, cháu xin lỗi."

Vinh Lãng đứng đối diện cô từ nãy đến giờ, vẫn không có can đảm tiến lên một bước.

Hai mươi tám năm cuộc đời của anh ta đã quá thuận lợi, cho đến khi Ông Như Mạn nói lời chia tay với anh ta.

Một đòn này đối với anh ta đúng là một cú sốc lớn.

Càng nghĩ anh ta càng cảm thấy mình đã chẳng còn gì, tất cả đều do lỗi của mình mà ra, là do mình không kiên định, mình ham hư vinh, là do xưa nay chưa bao giờ biểu đạt tình cảm với Ông Như Mạn, lúc nào cũng ỷ vào việc cô yêu mình mà tự tung tự tác không kiêng nể gì.

Tất cả đều là do mình không tốt.

Những ngày này anh ta thường xuyên rơi vào trạng thái hoảng hốt, cả ngày ngồi ngây ngốc nhìn trần nhà, nhớ lại khoảng thời gian trước kia bọn họ còn ở cùng nhau, mình thì chơi game, còn Ông Như Mạn ở một bên tựa người đọc sách.

Thế nhưng bây giờ tất cả đều bị anh ta hủy hoại.

Vinh Lãng không dám nhìn Ông Như Mạn, quá khứ cùng với cô vẫn còn trong hồi ức của anh ta, anh ta có thể tê liệt chính mình, nhưng mỗi lần đối diện với cô, tất cả mọi cố gắng lại như vụn vỡ, bởi vậy anh ta không dám ngẩng đầu, cũng không dám đối diện.

Anh ta chính là một kẻ hèn nhát.

Hết chương 21.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi