"Vâng."
Một cuộc đối thoại rất thường ngày, hai người đều cảm thấy có chút cảm giác kỳ diệu.
Giống như một đôi vợ chồng son.
"Vậy tắt đèn đi ngủ nhé."
"Ừm."
Ông Như Mạn với tay tắt công tắc đèn trên đầu giường, lúc chui người vào trong chăn mới phát hiện cậu đã nằm sát vào phía bên mình, đợi cô chui vào liền dang tay vây lấy.
Không làm gì cả, chỉ đơn thuần là ôm.
Ông Như Mạn xoay người, tìm một vị trí thoải mái trong ngực cậu, sau đó yên tâm ngủ thiếp đi.
***
Mười bốn tuổi, Châu Sâm vẫn còn đang học cấp hai.
Người cao tầm mét bảy, bởi vì cao nên cả người có cảm giác gầy, quần áo đồng phục vì thế mà nhìn cũng rộng, nhưng không vì vậy mà che giấu được dáng vẻ đẹp trai, đám nữ sinh choai choai cũng đều rất thích cậu.
Thế nhưng thời gian đó, cậu hoàn toàn không có suy nghĩ gì, đơn giản mỗi ngày chỉ muốn cố gắng học thật giỏi, để sau này có thể thay đổi vận mệnh của chính mình.
Mỗi ngày đều là người đầu tiên đến lớp tự học, cũng là người ra về trễ nhất.
Thực ra bản chất cậu đã là người thông minh, lại thêm chăm chỉ cố gắng, cho nên thành tích của cậu vẫn luôn đứng đầu.
Mà cậu đối với bản thân mình cũng rất nghiêm khắc.
Ngày hôm đó là cuối tuần, Châu Sâm đang ngồi học bài thì bố mẹ cậu lại cãi nhau một trận, ầm ĩ gào khóc ở bên ngoài.
Châu Sâm đặt quyển sách xuống đi ra, bắt gặp người đàn ông kia đang lôi kéo nắm tóc Hàng Bối Lệ. Cậu chạy vội tới, gạt ông ta sang một bên, cậu chịu đủ rồi, thật sự, chi bằng cùng nhau chết đi.
Cái nhà này sống còn có ý nghĩa gì nữa, mọi người cùng nhau chết đi, thế thì mọi chuyện từ nay về sau sẽ yên ổn.
Cậu đẩy Hàng Bối Lệ sang một bên, sau đó quay sang vung nắm đấm xuống người đàn ông đó.
Giết ông ta.
Giết ông ta.
Suy nghĩ này không ngừng quẩn quanh trong đầu cậu, cậu thực sự chán ngấy cuộc sống bị bao vây bởi bạo lực gia đình, với một người cha say xỉn, và một người mẹ cả ngày chỉ biết kêu ca khóc lóc.
Châu Hòa Tụng uống say đến mức trời đất quay cuồng, đứng cũng không vững, đến lúc bị Châu Sâm đấm một đấm mới hơi tỉnh lại, địa vị chủ nhân gia đình bị khiêu chiến khiến ông ta cảm thấy phẫn nộ bừng bừng.
Sau đó liền tóm lấy Châu Sâm đánh trả.
Hàng Bối Lệ chỉ biết lăn ra bên cạnh khóc um lên, một lúc sau chạy tới kéo Châu Hòa Tụng, lại bị ông ta đá một phát bay sang một bên.
Hàng Bối Lệ sợ ông ta, nhưng Châu Sâm không sợ.
Cậu hiện tại đã không màng đến cái gì nữa rồi.
Một người đàn ông say rượu cùng một thằng nhóc choai choai chưa lớn, kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng ai chiếm được ưu thế lợi lộc gì.
Châu Hòa Tụng luôn miệng treo phụ khoa, chửi bới bằng những từ ngữ tục tĩu khó nghe nhất, mà Châu Sâm cậu trong lòng sớm đã chịu biết bao nhiêu tổn thương, bây giờ lại thêm vài nhát nữa cũng chẳng thấm tháp gì.
Cậu chạy vào trong bếp lấy dao, thật sự muốn giết người.
Châu Hòa Tụng lúc này cũng cảm thấy sợ, vừa chửi vừa chạy, Châu Sâm cũng giống như phát điên, vừa đuổi theo vừa hét: "Đến đây, cùng nhau chết, không phải ông muốn đánh chết tôi sao, đến đi."
Hàng Bối Lệ vội vã chạy lên ôm lấy eo của cậu.
"Mày điên rồi, ông ta là bố của mày đấy, là bố của mày đấy, mày muốn phạm tội chết phải không?"
Lẽ nào lúc ông ta đánh Châu Sâm thì không phải là phạm tội sao?
Châu Sâm cũng vô cùng thất vọng với Hàng Bối Lệ.
Không biết bao nhiêu lần, cậu khuyên bà hãy li hôn đi, cho dù cậu có phải bỏ học, cậu cũng sẽ kiếm tiền nuôi bà ấy tử tế, thế nhưng bà thà chịu cảnh như này cũng nhất quyết không đồng ý li hôn.
Châu Hòa Tụng chạy thoát sang một bên, lại cảm thấy bị động chạm đến lòng tự ái, sau đó lại phát điên lên, xách theo cái ghế và đoạn sắt dài muốn đến đánh trả.
Lúc này Hàng Bối Lệ mới đẩy Châu Sâm ra.
"Đi đi, mày đi mau, đừng có về nhà nữa."
Con dao trong tay cậu bị bà ấy lấy đi, người bị đẩy ra khỏi cổng.
Đi.
Đi đâu?
Nơi đầu tiên Châu Sâm nghĩ tới là nhà Ông Như Mạn.
Nhưng Ông Như Vọng đã đi trại hè, trong nhà chỉ còn lại một mình cô.
Châu Sâm vẫn đi.
Trùng hợp Ông Như Mạn vừa mới đi ra ngoài mua thức ăn trở về, vừa về tới liền thấy một thân ảnh cô đơn trơ trọi đứng bên dưới.
Quá mức đơn bạc.
Cô bước nhanh chân hơn: "A Sâm, sao thế?"
Nhìn đến dáng vẻ chật vật của cậu, quần áo trên người đều dính dấu chân.
"Ông ta lại đánh em à?" Cô vô cùng tức giận, kéo tay cậu lôi đi: "Đi, đi báo cảnh sát."
Châu Sâm vẫn đứng yên bất động.
Cậu cúi đầu, sau đó lại ngẩng lên nhìn cô, mỉm cười: "Không, em đánh trả, suýt chút nữa em đã giết ông ta."
Ông Như Mạn bị dọa cho hết hồn, vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì, bây giờ ông ta đang ở đâu?"
Cô thật sự sợ hãi Châu Sâm làm ra chuyện gì dại dột.
"Em vẫn chưa thật sự giết ông ấy."
Châu Sâm nhìn cánh tay mình vẫn bị cô nắm chặt: "Em đánh trả rồi, sau này em cũng sẽ không đứng yên chịu trận để ông ta đánh em nữa."
Ông Như Mạn nhìn cậu, khóe mắt bỗng nhiên đỏ lên.
"Lên lầu thôi." Cô nói xong, nắm tay cậu kéo lên lầu.
Tại sao lại khiến Châu Sâm gặp phải một chuyện như vậy, cậu còn nhỏ như vậy mà.
Ông Như Mạn giơ tay mở cửa, quay lại nhìn Châu Sâm, cả người cậu run rẩy, dùng tay che lấy ánh mắt của mình.
Nước mắt từ kẽ tay cứ thế chảy ra.
"A Sâm..."
Ông Như Mạn cũng không biết bản thân mình có thể làm cái gì, vận mệnh tựa hồ muốn đè sập lên cơ thể gầy gò của cậu.
Cô buông thõng tay, túi đồ ăn vừa mới mua rơi tung tóe trên mặt đất.
Tiến lên ôm lấy cậu.
Cậu gầy quá, sau lưng xương sống từng đốt từng đốt hiện lên rõ ràng, cô đưa tay vỗ nhè nhẹ: "Không sao rồi, A Sâm, không sao rồi."
Châu Sâm cũng dần dần mở lòng, đưa tay ôm lấy cô, bộ dạng đáng thương như một con thú nhỏ.
Một cái ôm này đã tiếp cho cậu dũng khí và ý nghĩa để sống tiếp.
Có lẽ bắt đầu từ lúc này, Châu Sâm liền thích cô.
***
Ông Như Mạn bị tức ngực mà tỉnh dậy.
Trời còn chưa sáng, cô bị Châu Sâm ôm chặt lấy, tay luồn vào trong áo phủ lên nắm chặt lấy ngực cô, có lẽ là gặp ác mộng, cho nên dùng lực có chút mạnh bạo.
"A Sâm?" Tay của cô nhẹ nhàng kéo tay cậu ra, miệng gọi tên cậu.
Châu Sâm vẫn không tỉnh dậy, nhưng giống như nghe thấy tiếng gọi của cô, lực đạo trên tay cũng nhẹ bớt, lông mày vừa mới nhíu chặt cũng từ từ giãn ra.
Cảm giác được cậu buông lỏng một chút, Ông Như Mạn mới cầm tay cậu lôi ra, lại xoay sang ôm lấy người cậu.
"Đừng sợ, tôi ở đây."
Hết chương 37.