BẠN TRAI PHÁ SẢN CỦA TÔI

Có lẽ do giọng điệu của cô quá mức chân thành nên phòng họp bỗng chốc lặng ngắt như tờ, chỉ có máy quay phim vẫn đang lặng lẽ chạy.

Dưới ống kính, Hoàng tổng choáng váng, yếu ớt ngã xuống đất, mặt mày xám xịt như tro.

“Tiền tổng! Trước đó chúng tôi không hề được biết về điều này! Việc này do một mình Hoàng tổng thực hiện, chúng tôi chẳng hay biết gì.” Một vị đại diện khác của tập đoàn Alex thành khẩn cầu xin: “Chúng ta có thể thương lượng lại về dự án sáp nhập này hay không?”

“Chẳng phải khi nãy các anh muốn hủy hợp tác sao?” Tiền tổng ngồi lại chỗ cũ, dáng vẻ nhàn nhã: “Hơn nữa, tôi cũng không muốn sáp nhập với các anh bởi vì sau đó tôi còn phải chùi đít cho các anh, xử lý đống lộn xộn mà Hoàng tổng của các anh để lại.”

Ông ta lại nhìn sang Giang Yến Từ, cười nói: “Luật sư Giang, cậu là người có chuyên môn, chuyện này đành phải giao cho cậu xử lý rồi.”

Giang Yến Từ ngước mắt lên, nhìn thẳng vào người đại diện: “Nếu muốn tiếp tục thương lượng, vậy thì phải xem thành ý của quý công ty.”

Anh hơi dừng lại: “Quý công ty có vẻ không hài lòng với các điều kiện sáp nhập trước đó của chúng tôi. Nếu đã vậy, chúng ta hãy nói về các điều kiện mới đi.”

Diệp Tri Chi hiểu ý lấy tài liệu từ trong cặp ra, đưa qua: “Đây là điều kiện mới của chúng tôi.”

Luật sư Lục nhận lấy, nhìn lướt qua, sắc mặt hơi thay đổi: “Luật sư Giang, điều kiện mà các anh đưa ra còn quá đáng hơn lúc ban đầu…”

“Luật sư Lục!” Người đại diện lo lắng ngắt lời hắn ta.

Luật sư Lục nhíu mày: “Dư tổng? Anh…”

Dư tổng phớt lờ hắn ta, liếc máy quay phim một cái, cắn chặt răng: “Việc này… Việc này trên lý thuyết hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Nhưng một mình tôi không thể đứng ra làm chủ. Bây giờ, chúng tôi sẽ trở về triệu tập hội đồng quản trị, thảo luận về vấn đề sáp nhập lần nữa.”

“Được, vậy tôi sẽ ở đây chờ tin tốt.” Giang Yến Từ đón ánh mắt của luật sư Lục, thản nhiên cười. Một khi đã chiếm được ưu thế trong đàm phán, lật ngược ván cờ cũng không còn là chuyện khó nữa.

“Luật sư Giang đi thong thả.”

Nửa tiếng sau, khuôn mặt của Tiền tổng rất vui vẻ, đưa Giang Yến Từ cùng Diệp Tri Chi đến trước cửa thang máy.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Diệp Tri Chi xoay người, nhìn Giang Yến Từ: “Giang par, biểu hiện vừa rồi của anh không tồi.”

“Em cũng không kém.” Khóe miệng của Giang Yến Từ nhếch lên: “Đến cũng rất đúng lúc.”

“Anh không thấy xấu hổ hay sao mà còn nói.” Diệp Tri Chi có chút bất mãn: “Tôi vì chạy đến đây mà suýt chút đã tắt thở.”

Đơn giản là không thể hoàn thành thẩm định trong vòng một tiếng.

Dựa theo sự chỉ dẫn của Giang Yến Từ, cô chạy về công ty luật trước, tìm tài liệu mà anh cần, rồi vội vàng bắt taxi đến tập đoàn Alex. Nào ngờ trên đường kẹt xe, mà xung quanh đó không có nổi một chiếc xe đạp. Cô sợ mình sẽ đến trễ nên mấy trăm mét cuối cùng, cô gần như dùng tốc độ chạy nước rút 100m để chạy đến.

Đến vẫn đến kịp, nhưng suýt chút là cô biến thành tàn phế rồi.

Dường như nhớ đến điều gì, Diệp Tri Chi tò mò hỏi: “Nhưng làm sao anh biết về việc rửa tiền bất hợp pháp của tập đoàn Alex?”

Giang Yến Từ nhướng mày, nhưng không trả lời.

Diệp Tri Chi: “?”

“Này, ý anh là sao?” Cô nghi hoặc.

“Không có gì.”

Giang Yến Từ đắc ý.

Ngay khi cửa thang máy mở ra, anh tiện tay xoa đầu cô một cái: “Đi thôi.”

Diệp Tri Chi che nơi bị anh xoa, mở to đôi mắt tròn giống như một con mèo con sợ hãi, mang vẻ mặt phòng bị mà trừng anh.

Giang Yến Từ bật cười, thu tầm mắt rồi bước ra khỏi thang máy.

Diệp Tri Chi nhanh chóng chạy theo. Cẳng chân cô bủn rủn, hơn nữa, bởi vì đi quá nhanh, chân đứng không vững nên hơi hơi lảo đảo.

Giang Yến Từ kịp thời đỡ cô một phen.

“Không sao chứ?”

Diệp Tri Chi miễn cưỡng đứng vững: “Chân hơi đau.”

Ánh mắt Giang Yến Từ rũ xuống, khẽ cau mày: “Còn đi được không?”

“Vẫn đi được, miễn cưỡng có thể đi.”

Giang Yến Từ hỏi: “Cần tôi đưa em về không?”

Diệp Tri Chi dừng lại, đột nhiên nhớ tới việc bị anh bỏ dưới ánh nắng chói chang vào buổi trưa. Cô không nhịn được mà tức giận: “Để anh đưa? Chẳng lẽ anh còn muốn tôi tự mình bắt xe về sao?”

Giang Yến Từ im lặng rồi bỗng nhiên bật cười.

“Anh cười cái gì?”

Anh ho nhẹ, nắm chặt nắm tay để bên miệng, che lại ý cười nơi khóe miệng: “Tôi không cười.”

Vẻ mặt của Diệp Tri Chi mang theo nghi ngờ: “Có thật không cười?”

“Thật sự không cười.”

Giang Yến Từ nghiêng đầu, né tránh tầm mắt của cô.

Diệp Tri Chi đè bả vai anh lại, bước đến trước mặt anh: “Còn nói không cười, anh rõ ràng đang cười.”

“Tôi nói Giang Yến Từ anh, hôm nay anh đã cười tôi những hai lần, rốt cuộc anh muốn gì?”

“Luật sư Giang.” Đột nhiên có một thanh âm vang lên sau lưng anh.

Diệp Tri Chi bị cắt ngang, mới nhận ra cả người mình gần như sắp quấn lên người Giang Yến Từ. Cô vội vàng rút tay về, đàng hoàng đứng thẳng.

Cố vấn luật sư của tập đoàn Alex đi tới.

Giang Yến Từ bình tĩnh gật đầu với đối phương: “Luật sư Lục, rất vinh hạnh được gặp!”

Luật sư Lục lạnh nhạt nói: “Nghe danh của luật sư Giang đã lâu, lúc trước còn được nghe về chiến tích của luật sư Giang ở nước ngoài, quả là danh xứng với thực.”

Giang Yến Từ mỉm cười, thong dong đáp lời: “Nào có, luật sư Lục nói quá rồi.”

Diệp Tri Chi có thể ngửi thấy mùi thuốc súng từ hai người. Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ kỹ thì ngọn lửa chiến tranh đã đốt lên người cô.

Ánh mắt của vị luật sư Lục kia nhìn cô.

Giang Yến Từ thấy vậy, giới thiệu: “Đây là trợ lý của tôi, Diệp Tri Chi.”

Anh quay đầu lại giới thiệu cho Diệp Tri Chi: “Đây là luật sư Lục của công ty luật Nghị Tư – Lục Trăn Ngôn.”

Lại là công ty luật Nghị Tư?

Suy nghĩ của Diệp Tri Chi không ngừng biến chuyển, nhưng khuôn mặt cô vẫn không lộ chút cảm xúc nào: “Chào anh, luật sư Lục.”

Lục Trăn Ngôn nhàn nhạt nói: “Chào cô.”

Diệp Tri Chi mặt không cảm xúc đánh giá đối phương.

Lục Trăn Ngôn mặc một bộ vest màu xanh biển, cà vạt cùng cúc áo được thắt tỉ mỉ. Anh ta đeo một chiếc kính viền vàng, ánh mắt dường như bị lắng đọng rồi lại thâm trầm, bộ dáng ít nói ít cười càng làm ngũ quan thâm thuý của anh ta thêm phần nghiêm nghị.

Trong phòng họp vừa nãy, cô không để ý đến vị cố vấn luật sư này cho lắm.

Không biết có phải là ảo giác hay không mà Diệp Tri Chi luôn cảm thấy ánh mắt của Lục Trăn Ngôn đang nhìn cô mang theo vài phần dò xét.

Nhưng dường như Lục Trăn Ngôn chỉ đến chào hỏi chứ không nói gì nữa, quay người rời đi. Sau khi anh ta rời đi, Diệp Tri Chi mới đến gần Giang Yến Từ, nhỏ giọng hỏi: “Anh quen vị luật sư Lục này sao?”

Giang Yến Từ nói: “Không quen.”

“Nhưng sao tôi cứ cảm thấy…” Diệp Tri Chi do dự.

Giang Yến Từ hơi nhướng mày: “Cảm thấy cái gì?”

“Không có gì.” Cô dừng lại, nói với vẻ không chắc chắn: “Có lẽ chỉ là ảo giác thôi.”



Rời khỏi Tập đoàn Duy Á, Diệp Tri Chi đi theo Giang Yến Từ đi lấy xe. Chiếc xe đậu ở một bãi đỗ xe ngoài trời gần đó. Lúc chuẩn bị lên xe, Diệp Tri Chi bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt. Cô dừng chân: “Anh có nghe thấy tiếng gì không?”

Giang Yến Từ cũng dừng lại. Trong không gian yên tĩnh, thanh âm vang lên không ngừng.

Là tiếng ‘meo meo’, hình như phát ra từ trong xe.

Trong xe?

Diệp Tri Chi cẩn thận lắng nghe, sau đó cô nhìn về tấm che đầu xe: “Hình như phát ra từ nơi này.”

Giang Yến Từ bước tới, sau khi xác định nơi phát ra âm thanh, anh mở mui xe ra, một nhúm lông xù xù bay vụt khỏi tầm mắt, nhanh đến mức chỉ có thể thấy màu của nó.

Giang Yến Từ nói: “Hình như có con mèo con chui vào bên trong.”

Anh thử duỗi tay vào nhưng không gian quá hẹp, anh không với tới chỗ con mèo con đang trốn.

Diệp Tri Chi cúi xuống, bắt chước tiếng mèo kêu, nhưng cũng không nhận được bất cứ phản hồi nào.

“Chờ tôi một chút.” Vào lúc cô đang định bó tay, Giang Yến Từ nói một câu, sau đó xoay người rời đi.

Diệp Tri Chi nhìn anh đi vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh, lúc quay lại, thấy trên tay anh có một cây giăm bông.

Anh xé mở cây giăm bông, đưa đến gần nơi con mèo con đang trốn.

Có lẽ bởi vì quá đói nên mèo con bị mùi thơm hấp dẫn, nhanh chóng chui ra khỏi khe hở.

Vào lúc con mèo xuất hiện, Diệp Tri Chi nhanh nhẹn dùng một tay bế nó ra.

Là một con mèo con màu trắng xám mới một tháng tuổi.

Nó hung dữ gào thét, giương nanh múa vuốt với cô, nhưng hiển nhiên là chẳng có chút sức mạnh nào.

Diệp Tri Chi ôm con mèo con trên tay: “Con mèo này còn nhỏ quá, để nó ở đây, liệu nó có thể sống được không?”

Giang Yến Từ đề nghị: “Trước tiên chúng ta đưa nó đến bệnh viện thú cưng kiểm tra đã.”

“Được.” Diệp Tri Chi suy nghĩ một lát rồi đồng ý.

Giang Yến Từ mở bản đồ ra, tìm bệnh viện thú cưng gần đây. Bọn họ tạm thời gửi mèo con trong viện thú cưng.

Khi bước ra ngoài bệnh viện, bóng tối đã buông xuống.

Giang Yến Từ nhìn đồng hồ: “Bây giờ vẫn còn sớm, hay là cùng nhau đi ăn cơm chiều?”

“Không được, buổi tối tôi có hẹn.” Vốn là từ chối cho qua, nhưng nói xong, Diệp Tri Chi mới nhớ tới cuộc hẹn với Thịnh Dĩ Nhan tối nay.

“Suýt thì quên, tối nay tôi có hẹn rồi.”

Giang Yến Từ sửng sốt, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình: “Hẹn lúc mấy giờ?”

“Bảy giờ.” Diệp Tri Chi lấy di động ra nhìn. Tuy mùa hè ngày dài đêm ngắn, nhưng bây giờ cũng là 6 giờ 43 phút rồi.

Giang Yến Từ nói: “Nếu sắp muộn, vậy mau đi thôi, để tôi đưa em đi.”

Diệp Tri Chi cũng không từ chối, gật đầu: “Được.”

Sau khi lên xe, cô báo nơi đã hẹn với Thịnh Dĩ Nhan.

Xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe rồi đi vào đường cao tốc. Sau đó, trong suốt quãng đường không ai nói gì. Trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Diệp Tri Chi lấy điện thoại ra, muốn lướt Weibo một lát. Nhưng bận rộn cả ngày, cô thật sự quá mệt mỏi. Cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt càng ngày càng nặng, cô lăn ra ngủ từ khi nào cũng không biết.

Khi đến nơi, xe giảm tốc độ rồi dừng lại.

“Đến…” Giang Yến Từ quay đầu lại, phát hiện Diệp Tri Chi đã ngủ rồi.

Cô hơi nghiêng đầu, dựa vào ghế ngủ ngon lành. Khuôn mặt của cô khi ngủ rất điềm tĩnh, hơi thở đều đặn và im lặng.

Không hiểu sao Giang Yến Từ lại nhớ đến con mèo con được bọn họ cứu, lúc nó yên tĩnh cực kỳ giống với dáng vẻ này của cô.

Anh thoáng nhìn sang chỗ khác, sau đó lại nhìn mặt cô lần nữa. Anh nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cô, đôi mắt tối sầm lại. Tuy hơi do dự, nhưng anh không thể tự làm chủ được chính mình, khẽ nghiêng người về phía cô.

Bíp bíp…

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng còi chói tai.

Diệp Tri Chi bị đánh thức. Vừa mở mắt ra, cô bắt gặp một đôi mắt đen láy gần trong gang tấc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi