BẠN TRAI PHÁ SẢN CỦA TÔI

Diệp Tri Chi nhặt cái điện thoại dưới đất lên, cảm giác ẩm ướt dính dính truyền đến tay, lúc này cô mới phát hiện trong lòng bàn tay của mình toàn là mồ hôi.

Gặp phải chuyện thế này, nói không sợ thì là nói xạo.

Cô dựa lấy vách tường mà đứng dậy, hồi hộp mà đi lùi ra phía sau, chân đạp trên đất như đạp vào khoảng không.

Di chuyển cái ghế sang chỗ khác rồi mở cửa ra.

Ngoài cửa, hành lang vắng vẻ.

Khoảnh khắc nhìn thấy Giang Yến Từ đó, tất cả cảm xúc của Diệp Tri Chi như được đập chứa nước phun trào, phun trào ra từ tận đáy lòng.

Nhưng cảm xúc như thế này, không thể nào nói ra được.

Khoảnh khắc này, cô có một sự kích động, muốn bước lên trước, không kiêng nể gì mà bổ nhào vào trong lồng ngực anh, ôm lấy anh thật chặt.

Nhưng lý trí ngăn cản bước chân cô.

Cô không quên trên người mình toàn là mồ hôi.

Diệp Tri Chi đứng yên tại chỗ, cố gắng đè nén sự kích động trong lòng, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

“Anh…”

Vẫn chưa kịp lên tiếng thì đã rơi vào lồng ngực ấm áp quen thuộc.

“Xin lỗi, lần này tôi suýt chút nữa lại đến muộn rồi.” Giang Yến Từ ôm lấy cô, thấp giọng nói. Giọng nói của anh mang theo sự kìm nén mãnh liệt, còn có thể thấy rõ sự kiềm chế.

Diệp Tri Chi choáng váng, câu “sao anh lại đến” bỗng chốc kẹt lại trong cổ họng.

Cô nhạy bén mà nhận ra được, giọng nói rơi vào trong tai còn mang theo hơi thở dốc, đồng thời cô cũng phát hiện, quần áo trên người anh cũng bị mồ hôi thấm ướt rồi.

… Anh vội vàng chạy tới.

Diệp Tri Chi ngơ ngác, nghe thấy tiếng tim đập của anh dần ổn định trở lại, cô cũng không kìm lòng nổi mà giơ tay ra ôm lấy anh.

Ai cũng không nói gì.

Thời tiết mùa hè nóng bức, quần áo của hai người đều bị mồ hôi thấm ướt, nhưng lúc này ôm lấy nhau, Diệp Tri Chi hoàn toàn không cảm thấy dính.

Cô đột nhiên có một ý nghĩ, đó là hy vọng thời gian trôi chậm một chút, chậm hơn một chút.

Nhưng không như mong muốn, ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu thì ngay lập tức bị âm thanh từ phía sau truyền đến làm ngăn cản ý nghĩ đó nảy mầm.

“Xin chào, cho hỏi lúc nãy là hai người báo cảnh sát đúng không?”

Là cảnh sát nhân dân của đồn cảnh sát.

Diệp Tri Chi nhanh chóng lui khỏi lồng ngực của Giang Yến Từ, hơi đỏ mặt, ngại ngùng mà nói: “Là tôi báo cảnh sát.”

Hai vị cảnh sát nhân dân ho nhẹ một tiếng, bắt đầu tiến hành đặt câu hỏi theo trình tự.

Diệp Tri Chi vừa báo cảnh sát cách đây không lâu, hai vị cảnh sát nhân dân đến cũng là hai vị trước đó nên biết được tình hình cơ bản.

“Lúc nãy có người đến đây đập cửa, cô nghi ngờ là người cạy cửa trước đó?” Vị cảnh sát nhân dân khá trẻ tuổi hỏi.

Diệp Tri Chi nói: “Đúng, tôi nghi ngờ là cùng một người, lúc kẻ đó đập cửa, tôi nói với kẻ đó là tôi đã báo cảnh sát, nhưng gã vẫn tiếp tục đập, sau đó hàng xóm trở về rồi, gã mới bỏ chạy.”

Trên cửa có dấu vết bị phá hoại rất sâu.

Cảnh sát chụp ảnh xong, lại đi gõ cửa nhà hàng xóm.

Mặc dù không có tổn thất trực tiếp về tiền của, nhưng đây vẫn còn có hàng xóm làm chứng nên chuyện này cũng suôn sẻ hơn.

Hàng xóm nói: “Lúc nãy tôi tan làm trở về thì nhìn thấy một người đàn ông cầm một cục gạch không ngừng đập mạnh vào cửa nhà hàng xóm, tôi vừa nhìn dáng vẻ của ông ta thì liền cảm thấy ông ta không phải người tốt lành gì. Tôi kêu to ‘ai vậy’, người đó liền ném cục gạch trên tay xuống rồi bỏ chạy,”

“Kìa, chính là cục đá này.” Anh ta chỉ vào trong góc.

Diệp Tri Chi mới phát hiện, bên trong góc của cầu thang có một cục gạch.

Cảnh sát nhân dân lại hỏi: “Anh có nhìn rõ tướng mạo của người đó không? Trên người có điểm đặc trưng gì không?”

“Tướng mạo hả? Người đó thấp, gầy, ừm thấp hơn tôi nửa cái đầu, đeo khẩu trang đen và đội mũ lưỡi trai, mặc một cái áo thun màu xám đậm, chắc là khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, nhưng mà chạy nhanh quá nên tôi không nhìn rõ dáng vẻ của ông ta thế nào.” Hàng xóm nghĩ đến gì đó, lại bổ sung: “À, đúng rồi! Trên lông mày ông ta hình như có một cái nốt ruồi màu đen, cũng khá lớn, tôi ấn tượng khá sâu sắc.”

Chiều cao của hàng xóm có thể nhìn ra là 1m75, thấp hơn nửa cái đầu, vậy kẻ tình nghi sẽ cao khoảng 1m6.

“Hai người có nghi ngờ đối tượng nào không?” Cảnh sát nhân dân vừa ghi chép, vừa hỏi Diệp Tri Chi.

Diệp Tri Chi nghiêm túc mà tìm lại trong ký ức một lần, cuối cùng lắc đầu: “Không có, trong số người mà tôi quen biết, vốn không có người như vậy.”

Tiểu khu này được xây dựng vào những năm bảy mươi, tám mươi của thế kỷ trước, địa điểm mặc dù không tệ, nhưng thiết bị phòng ốc cũ kỹ, quản lý và hoàn cảnh đều rất lạc hậu, ưu điểm duy nhất chỉ là tương đối gần với công ty luật Quân Hòa.

Tiểu khu thường mở cửa, bất luận là ai cũng đều có thể ra vào như thường, con hẻm bên ngoài mỗi ngày đều có người đi đường tấp nập.

Cửa chống trộm của tòa lầu này cũng hư được một khoảng thời gian, nhưng đến bây giờ ngay cả quản lý tài sản cũng tìm không thấy nữa, vẫn luôn không có người sửa chữa.

Trong hành lang không có camera giám sát, cửa ra vào tiểu khu thì lại có, đúng lúc cũng là camera giám sát quản lý an ninh trật tự của đồn cảnh sát, nhưng phải đến đồn cảnh sát để xem.

Trên đường đến đồn cảnh sát, Diệp Tri Chi không quên gọi điện thoại cho Thịnh Dĩ Nhan.

“Nhan Nhan, bây giờ cậu đến đâu rồi?”

Điện thoại vừa nối máy, bên đó liền truyền đến tiếng còi xe ô tô.

Giọng nói của Thịnh Dĩ Nhan xen lẫn vào trong tiếng ầm ĩ: “Ngại quá Tiểu Chi, chỗ tớ vẫn đang kẹt xe. Chắc khoảng hai mươi phút nữa có thể đến, cậu đợi tớ một chút nữa nha!”

“Nhan Nhan, cậu không cần đến nữa đâu. Lúc nãy…” Diệp Tri Chi nhìn người bên cạnh một cái, phản ứng theo bản năng mà bịt ống loa lại rồi hạ thấp giọng: “Giang Yến Từ qua đón tớ rồi, bây giờ bọn tớ đang trên đường đến đồn cảnh sát để xem camera giám sát.”

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng vài giây, mới truyền đến giọng nói mang ý tứ sâu xa của Thịnh Dĩ Nhan.

“Ồ ồ ồ ồ ồ, vậy đó hả.” Trong giọng nói của cô ấy ẩn ý cười: “Nếu Giang Yến Từ ở đó vậy tớ yên tâm rồi. Vậy tạm thời tớ không qua đó nữa.”

Như nghĩ đến gì đó, cô ấy lại nói: “Có điều cậu chú ý an toàn, nếu cần thì gọi điện thoại cho tớ.”

“Được.”

“Vậy tớ tắt đây không làm phiền hai người nữa, tắt nha, hì hì.”

Nhưng trước lúc tắt điện thoại, Diệp Tri Chi nghe thấy cuộc đối thoại bên đó truyền đến.

“Cái gì? Chị, lúc nãy chị nói gì? Tại sao không đi đón chị Tri Chi nữa? Giang Yến Từ?” Là giọng của Thịnh Dĩ Minh.

Thịnh Dĩ Nhan: “Tiểu Chi nói Giang Yến Từ đến đón cậu ấy rồi, kêu chúng ta không cần qua đó nữa.”

“Cái gì?! Để thằng cha Giang Yến Từ đó đi đón chị Tri Chi, vậy không phải là dẫn sói vào nhà sao? Có anh ta ở đó, chị Tri Chi mới thật sự nguy hiểm! Không được! Chúng ta nhanh chóng đi tìm chị ấy.”

“Tìm cái gì mà tìm? Em có hiểu không…”

Thịnh Dĩ Nhan tắt điện thoại.

Diệp Tri Chi không bật loa ngoài, nhưng trong xe rất yên tĩnh, cuộc đối thoại trong điện thoại hình như bên ngoài nghe rất rõ ràng.

Diệp Tri Chi: “…”

Cô ngây người, lén lút dùng khóe mắt quan sát phản ứng của Giang Yến Từ. Anh chỉ nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt bình tĩnh, chuyên tâm mà lái xe.

Cô nhất thời cũng không xác nhận được là anh có nghe thấy cuộc đối thoại đó không.

“Là điện thoại của Thịnh Dĩ Nhan?” Như phát hiện được, Giang Yến Từ hỏi cô.

“Đúng vậy.” Diệp Tri Chi hoàn hồn, không khỏi nắm chặt điện thoại, lấy hết dũng khí mà hỏi: “Lúc nãy anh có nghe thấy gì không?”

Động tác của Giang Yến Từ khẽ dừng một chút, nghiêng mắt nhìn cô một cái, nhếch mày hỏi ngược lại: “Tôi nên nghe thấy gì sao?”

“…”

Diệp Tri Chi cũng không muốn tiếp tục nói vấn đề này, dứt khoát chuyển chủ đề: “Lúc nãy anh từ đâu chạy đến vậy?”

Ánh mắt Giang Yến Từ khẽ cử động, nhẹ giọng nói: “Cái này không quan trọng.”

“Tại sao?” Diệp Tri Chi nghi hoặc.

Giang Yến Từ dừng một lúc, mới nói: “Em không sao là được.”

Động tác cầm điện thoại của Diệp Tri Chi khựng lại, nhịp tim bỗng chốc đập nhanh hơn nửa nhịp.

Ai cũng không nói chuyện tiếp.

Đến khu trực thuộc của đồn cảnh sát, cảnh sát nhân dân chọn trong hệ thống ra camera giám sát của tiểu khu, dựa theo nét đặc trưng của hàng xóm cung cấp mà loại bỏ từng người xuất hiện trong camera giám sát, nhanh chóng tìm ra được kẻ tình nghi.

Cảnh sát nhân dân bấm nút tạm dừng rồi chỉ vào hình ảnh trong camera, hỏi: “Người này, hai người có quen không?”

Hình ảnh trong camera càng trực quan và rõ ràng hơn sự miêu tả bằng ngôn ngữ của hàng xóm. Người đàn ông khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, cao 1m6, đội mũ lưỡi trai, trên người mặc áo thun màu xám. Bởi vì đeo khẩu trang nên đối phương chỉ lộ ra đôi mắt lác, nốt ruồi đen trên lông mày cũng vô cùng rõ ràng.

Diệp Tri Chi cẩn thận phân biệt một lượt, lần nữa xác nhận trong ký ức của bản thân vốn không tồn tại người này: “Tôi quả thật không quen người này.”

“Vậy thì kỳ lạ rồi, lúc bắt đầu chúng tôi nghi ngờ đây là đến thăm dò trước để bắt đầu cho hành vi trộm cắp, tiểu khu bên này cũng xảy ra mấy vụ án đột nhập vào nhà để trộm cắp rồi. Nhưng đây rõ ràng chính là đến tận nhà để quấy rối, cũng không giống như đến để thăm dò. Nếu như không phải là người quen, vậy có khả năng là có dự tính đột nhập vào nhà để cướp giật.”

Khoảng thời gian từ sáng sớm đến khi sự việc xảy ra, người đàn ông thấp, gầy mặc áo thun xám này đi ra đi vào cửa ra vào của tiểu khu hai chuyến, theo thứ tự là mười giờ hai mươi sáng và bốn giờ bốn mươi chín chiều, đều trùng với thời gian xảy ra sự việc.

“Chúng tôi hiểu được tình hình cụ thể rồi. Chúng tôi sẽ tiến hành điều tra, khoảng thời gian này chúng tôi cũng sẽ tăng cường tuần tra xung quanh, một khi có tin tức, chúng tôi sẽ thông báo cho cô.”

Trước khi rời đi, vị cảnh sát xử lý vụ án còn có lòng mà nhắc nhở: “Theo tình hình trước mắt cho thấy, người đó có khả năng là sẽ lại đến. Cô tốt nhất nên đổi chỗ ở, hoặc tạm thời qua đêm ở bên nhà bạn trai.”

Diệp Tri Chi ngẩn người, vội vàng giải thích: “Anh ấy không phải…”

“Được.” Giang Yến Từ ngắt lời, khẽ cười rồi nói tiếp: “Chúng tôi biết rồi, cảm ơn.”

Ghi chép xong, lúc rời đồn cảnh sát thì đã rất muộn rồi.

Ánh trăng ấm áp, ánh đèn của thành phố rực rỡ.

Lúc đi về phía chỗ đậu đậu xe, Diệp Tri Chi nhìn người bên cạnh mấy lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng mới lên tiếng: “Lúc nãy, tại sao anh không đính chính lại?”

“Đính chính cái gì?” Giang Yến Từ cứ như không hiểu.

Diệp Tri Chi: “Chính là…”

Cô ngừng lại, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là từ bỏ: “Thôi đi, không nói cái này nữa.”

“Anh cảm thấy, tại sao tôi lại bị người ta để mắt tới?” Trong mắt Diệp Tri Chi tràn đầy vẻ không hiểu và nghi hoặc: “Tôi không nhớ là mình có từng gặp người đàn ông đó, ông ta cũng không phải khách hàng của chúng ta, hoặc là người đương sự của đối phương.”

Giọng nói của Giang Yến Từ hơi lạnh lẽo: “Đây là chuyện không lành rồi, tin là bên phía cảnh sát sẽ nhanh chóng điều tra ra kết quả, bên tôi cũng sẽ tìm người điều tra.”

“Nhưng tiếp theo đây, em dự định làm thế nào?” Anh đổi chủ đề nói chuyện.

“Cái căn nhà thuê đó cũng không an toàn nữa, nếu em bị người ta để mắt tới rồi, vậy người đó có thể sẽ còn trở lại.” Giang Yến Từ nói: “Khoảng thời gian này tạm thời đừng về đó ở nữa.”

Diệp Tri Chi nói: “Vốn dĩ cũng định như vậy.”

Cô ngừng một lúc, đón lấy ánh mắt của anh: “Đợi một lát, anh cứ tìm đại một khách sạn để tôi…”

Giang Yến Từ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như một hồ nước rộng: “Em có muốn, dọn qua ở cùng với tôi không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi