BẠN TRAI PHÁ SẢN CỦA TÔI

“Thực tập sinh mới tới kia, tôi còn tưởng là ít nhất anh cũng sẽ cho người ta một ít thể diện.”

Ngồi lên xe, Diệp Tri Chi cầm lấy dây an toàn rồi nhìn Giang Yến Từ nói: “Dù sao cũng là thực tập sinh được luật sư Từ dẫn đến.”

Giang Yến Từ dừng động tác lại, quay đầu đi: “Diệp Tiểu Thu, đôi khi nuôi dưỡng chí khí của người khác là huỷ diệt uy phong của chính mình, đây không phải là một chuyện tốt.”

“Không phải anh được tập đoàn C.Z. đề cử tới đây sao?” Diệp Tri Chi hỏi.

Giang Yến Từ thu hồi tầm mắt, tay đặt lên vô lăng: “Không tính là vậy.”

“Không tính là vậy hả?”

Diệp Tri Chi nhịn không được bèn hỏi: “Anh không lo lắng chuyện Từ Hải Yến gây khó dễ cho anh à?”

“Chẳng lẽ chuyện cô ta gây khó dễ cho tôi còn hiếm gặp sao?” Giang Yến Từ nhếch khóe miệng, lại nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Vả lại, đến tôi còn không thèm lo, em lại lo lắng cái gì?”

Diệp Tri Chi ngẩn người.

Đúng vậy, cô đang lo lắng cái gì vậy?

Dạo gần đây có vẻ như cô rất hay đau lòng vì những chuyện của Giang Yến Từ.

Có lẽ là vì cô đã đứng chung một đội với anh, nếu như anh bị Từ Hải Yến đuổi, cô cũng khó mà nán lại lâu ở công ty luật này.

Đúng, nhất định là như vậy.

Diệp Tri Chi cúi đầu nhìn về xấp tài liệu trên tay, ép buộc bản thân chú ý việc khác, đồng thời chuyển đề tài nói chuyện.

“Tôi cảm thấy có hơi kỳ lạ. Tại sao sau khi tập đoàn mỹ phẩm E-Angla biết chuyện lại muốn lấy chuyện này để làm lợi thế đàm phán mà không phải là chấm dứt hợp tác với Thải Vân Truy Nguyệt, tìm một đối tác khác?”

“Là do không kịp thời gian? Hay là vì một nguyên nhân nào khác?”

“Dự án sáp nhập.”

Diệp Tri Chi lật xem tài liệu trên tay, khi lật đến một trang nào đó thì đột nhiên dừng lại.

Là bản thảo phỏng vấn của Hà Vân Duyệt vào ngày hôm đó.

[Hà Vân Duyệt: “Ưu thế của chúng tôi chính là có xưởng gia công riêng của công ty. Đúng vậy, mỗi một sản phẩm của công ty chúng tôi đều được sản xuất ra từ xưởng gia công riêng này, đặc biệt xưởng gia công của chúng tôi sẽ không nhận gia công OEM thay cho bất kỳ thương hiệu nào. Ngoài ra, phương pháp điều chế sản phẩm của chúng tôi đều do tôi và nhóm của tôi đích thân nghiên cứu tạo ra…” ]

Xưởng gia công riêng… Phương pháp điều chế… Tự nghiên cứu phát minh?

Diệp Tri Chi: “Hình như tôi biết vì sao rồi!”

Giang Yến Từ hơi giật mình: “Cái gì?”

Diệp Tri Chi ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Mục đích thật sự của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla rất có khả năng là xưởng gia công của Thải Vân Truy Nguyệt!”

Cô hít sâu một hơi rồi nghiêm túc nói: “Khi tôi nghiên cứu bản thảo phỏng vấn của Hà Vân Duyệt vào ngày hôm đó thì nhận ra, xưởng gia công của công ty cô ấy khác với những công ty mỹ phẩm khác, các công ty mỹ phẩm khác hầu như toàn là thuê xưởng gia công bên ngoài để gia công hộ. Xưởng gia công của Thải Vân Truy Nguyệt là thuộc sở hữu của Hà Vân Duyệt. Hơn nữa, phương pháp điều chế sản phẩm đều là do nhóm Hà Vân Duyệt tự nghiên cứu phát minh ra.”

“Vấn đề của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla chính là xưởng gia công lớn của bọn họ, nhưng xưởng lớn của bọn họ trải rộng trên toàn cầu, nếu một chỗ xảy ra vấn đề, bọn họ cũng rất khó để bảo đảm được là những nhà xưởng lớn khác không xuất hiện vấn đề.”

“Cho nên, tập đoàn mỹ phẩm E-Angla đang để mắt tới nhà xưởng của Hà Vân Duyệt, xưởng của cô ấy là một ưu thế mà các công ty mỹ phẩm quốc nội rất ít có được.”

“Nếu E-Angla để mắt tới nhà xưởng, thì rất có khả năng phương pháp điều chế của Hà Vân Duyệt cũng đã bị để mắt tới.”

“Nếu là vậy thì tất cả những chuyện này đều được giải thích rồi!”

Giang Yến Từ lắng nghe suy luận logic của cô, khóe miệng bất giác cong lên.

“Sao anh không ngạc nhiên chút nào hết vậy?” Diệp Tri Chi trừng mắt nhìn anh một cái, trong lòng cảm thấy khó hiểu.

Giang Yến Từ cong khóe miệng: “Suy luận rất xuất sắc, Diệp Tiểu Thu.”

Diệp Tri Chi sửng sốt, nhịn không được mà hơi đỏ mặt. Cô rũ mắt, thầm nói: “Đã nói rất nhiều lần rồi, không cho gọi tôi là Diệp Tiểu Thu.”

“Hửm?” Giang Yến Từ liếc mắt.

“Không, không sao. Thỉnh thoảng, thỉnh thoảng gọi một chút cũng không phải không được.” Diệp Tri Chi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chúng ta tới rồi, nhanh chóng đỗ xe đi.”

Giang Yến Từ lặng lẽ mỉm cười.

***

Xe dừng lại, Diệp Tri Chi dùng động tác nhanh nhẹn tháo dây an toàn rồi mở cửa bước xuống xe.

Vào đúng lúc này, di động của cô vang lên.

“Tôi đi nhận điện thoại.”

Diệp Tri Chi thở phào nhẹ nhõm, cầm di động tránh đi chỗ khác.

Cô mới vừa đi khỏi vài bước, điện thoại của Giang Yến Từ lại vang lên.

Anh nhìn thông báo trên màn hình rồi nhận cuộc gọi.

“Giám đốc Giang.” Giọng Trần Dương hơi thấp: “Tôi đã tra ra được thông tin về người đàn ông quấy rối cô Diệp.”

Giang Yến Từ đặt một tay lên vô lăng, ngước mắt nhìn về phía Diệp Tri Chi, nhàn nhạt nói: “Nói đi.”

Trần Dương nói: “Người đàn ông đó tên là Lưu Đại Vĩ, 42 tuổi, là công chức thất nghiệp. Tuần trước, ông ta đã lén tiếp xúc với luật sư Quý An Ninh của công ty luật Nghị Tư.”

Phía bên kia, cuộc trò chuyện của Diệp Tri Chi cũng kết thúc.

Cô nhanh chân quay lại đứng trước xe, giọng nói có mang theo một chút vui mừng.

“Giang par, bên đồn công an gọi điện thoại tới, nói là đã bắt được tên kia!”

Hay tin kẻ khả nghi đã bị bắt, Diệp Tri Chi không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.

Vào lúc tên Lưu Đại Vĩ kia quay lại phá hoại cửa nhà một lần nữa thì đã bị cảnh sát đang tuần tra gần đó bắt được.

Lưu Đại Vĩ không chần chừ thú nhận, khai ra là mình được người khác sai khiến, nhưng lại không cung cấp được chứng cứ nào.

“Lưu Đại Vĩ nói, người đã chỉ thị ông ta là Quý An Ninh.”

Thần sắc Diệp Tri Chi trở nên nặng nề: “Nhưng cảnh sát đã tra hỏi rồi, Quý An Ninh một mực khẳng định Lưu Đại Vĩ chỉ tới vì vấn đề cố vấn pháp luật, Lưu Đại Vĩ cũng không thể cung cấp bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh cô ta là người chỉ thị.”

Cô thở dài: “Không có cách nào để chứng minh cô ta có tội, đúng là có hơi đáng tiếc.”

Ánh mắt Giang Yến Từ hơi trầm xuống, khuôn mặt có một vài cảm xúc không rõ: “Không, ít nhất chúng ta đã biết, chuyện này nhất định có liên quan đến “Hoạ Khanh Nhan”.”

Quý An Ninh là luật sư đại diện của “Họa Khanh Nhan”, lúc trước Diệp Tri Chi cũng đã từng suy đoán như vậy, cuối cùng thì những chuyện này cũng đã được chứng thực.

Giang Yến Từ thu hồi tầm mắt: “Chuyện của công ty luật Nghị Tư và Hoạ Khanh Nhan để xử lý sau đi. Mau đi thôi, chúng ta đến công ty của Hà Vân Duyệt trước.”

Diệp Tri Chi gật đầu.

Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ đột nhiên đến thăm, làm cho Hà Vân Duyệt có chút kinh ngạc.

“Luật sư Giang?”

“Giám đốc Hà.” Đi vào văn phòng của Hà Vân Duyệt, Giang Yến Từ không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Tại sao cô lại phải gạt chúng tôi chuyện nhà xưởng?”

Hà Vân Duyệt ngẩn ra, sau đó mới cười khổ, nặng nề thở dài một hơi: “Không ngờ hai người đã biết rồi.”

“Là luật sư đại diện của tập đoàn mỹ phẩm E-Angla nói cho chúng tôi biết, trao đổi hợp tác thì dù sao cũng phải cung cấp thông tin cho nhau.” Diệp Tri Chi nói: “Giám đốc Hà, tôi biết cô rất muốn thúc đẩy hợp tác, nhưng cô không nên giấu giếm chuyện này với chúng tôi.”

Giang Yến Từ truy hỏi: “Chuyện này cụ thể là như thế nào?”

Hà Vân Duyệt gật đầu, chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện: “Luật sư cố vấn cũ của tôi nói là trong “Luật về hợp đồng lao động” đã quy định, nếu người lao động dối trá, vậy thì hợp đồng đó không còn hiệu lực, hơn nữa còn không cần bồi thường tiền để bọn tôi an tâm giải hòa với công nhân kia, rồi thanh toán tiền lương tháng đó cho cô ta nên cũng không quá để ý nữa.”

Giang Yến Từ nói: “Theo lời vị luật sư kia, có lẽ đó là nội dung điều thứ tám của “Luật về hợp đồng lao động”: “Đơn vị sử dụng lao động có quyền được biết về tình huống cơ bản có liên quan trực tiếp đến người lao động và đến hợp đồng lao động, người lao động phải giải thích rõ đúng theo sự thật’.”

Anh tạm dừng, thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Nhưng, phải là tình huống có liên quan trực tiếp đến hợp đồng lao động.”

“Chuyện mang thai là chuyện thuộc về phạm vi riêng tư của cá nhân người lao động, thật ra cũng không nằm trong phạm vi “tình huống cơ bản”.” Giang Yến Từ nhướng mày: “Cho nên, chuyện các người đuổi việc công nhân che giấu sự thật đang mang thai là trái pháp luật.”

“Thật ra, nữ công nhân kia bị sa thải, cũng không phải vì che giấu chuyện mang thai.” Hà Vân Duyệt giải thích: “Mà là vì thường xuyên bỏ bê công việc, cô ta nghỉ liên tục hai tuần không đi làm.”

Diệp Tri Chi nghi hoặc: “Vậy tại sao nhà xưởng kia lại không khởi tố cô ta?”

Hà Vân Duyệt cau mày, nhớ lại một vài chi tiết ngày trước: “Bởi vì khi đó cô ta đã cung cấp một tờ giấy khám bệnh có kết quả chẩn đoán đã mang thai hai tháng, còn có cả giấy chứng nhận về dự báo sinh non của bác sĩ, luật sư cố vấn khi đó đã nói là nếu đưa trường hợp này ra kiện cáo, sẽ có bất lợi cho nhà xưởng.”

“Vào lúc đó luật sư kiến nghị hai bên giải hoà, đối phương cũng đồng ý, chúng tôi cho rằng chuyện này cứ như vậy mà trôi qua thôi.” Trong ánh mắt cô ấy hiện lên một chút bất đắc dĩ: “Không ngờ chuyện đã qua lâu như vậy rồi, cô ta lại đột nhiên nhảy ra, yêu cầu chúng tôi bồi thường, nếu không sẽ tìm truyền thông đưa chúng tôi ra ánh sáng.”

Diệp Tri Chi: “Tôi có thể mạo muội hỏi một vấn đề là luật sư đại diện cũ của quý công ty là vị nào được không?”

Hà Vân Duyệt nói: “Lúc trước chúng tôi đã mời luật sư Trương Tư của công ty luật Nghị Tư làm cố vấn pháp luật, sau đó luật sư Trương đổi nghề nên nghỉ việc, công ty luật Nghị Tư phái một vị luật sư họ Quý đến tiếp nhận, chuyện này là do cô ta xử lý.”

Cô ấy dừng một chút rồi nói tiếp: “Sau đó, tôi cũng không vừa ý luật sư mới này cho lắm, cho nên mới huỷ bỏ thoả thuận cố vấn pháp luật với công ty luật Nghị Tư.”

“Công ty luật Nghị Tư?”

Diệp Tri Chi cùng Giang Yến Từ liếc nhìn nhau.

“Luật sư họ Quý đó, tên là Quý An Ninh đúng không?”

Hà Vân Duyệt có hơi kinh ngạc: “Không sai, chính là cái tên này, luật sư Diệp cũng quen biết cô ta hả?”

Diệp Tri Chi đang định nói tiếp, thì Giang Yến Từ đã chuyển đề tài.

“Giám đốc Hà, nếu cô chỉ lo lắng về chuyện nhà xưởng, thì ở chỗ tôi cũng có một biện pháp để giải quyết.”

Anh nhàn nhạt nhìn về phía cô ấy, giọng nói lại rất cương quyết.

“Có điều, cô cần phải phối hợp.”

Hà Vân Duyệt ngẩn ra.

***

Sau khi kết thúc buổi đàm phán với Hà Vân Duyệt, Giang Yến Từ chạy xe thẳng về Sao Trời Hải Đô.

Diệp Tri Chi nghi ngờ hỏi: “Không quay lại công ty luật hả?”

Giang Yến Từ nói: “Không quay lại, về thẳng nhà luôn.”

Về nhà.

Hai chữ này được nói ra từ miệng Giang Yến Từ, hình như cô có hơi không quen cho lắm.

Diệp Tri Chi lại không hiểu sao mà nhớ tới buổi sáng ngày hôm đó, cô bất cẩn xông vào trong phòng Giang Yến Từ, thấy được…

Dừng ngay! Cô đang suy nghĩ cái gì vậy chứ?

Cho đến lúc dừng suy nghĩ, Diệp Tri Chi đã ngồi trên sô pha trong căn hộ.

Trì Trì trong tay cô bị cô vuốt ve đến nỗi kêu meo meo liên tục. Cô kịp thời phản ứng lại, nhanh chóng buông tay ra, mèo con đáng thương lập tức nhảy xuống đất, nhanh chân chạy mất.

Diệp Tri Chi bèn mở một gói khoai tây chiên cắt lát, vừa ăn vừa xem tin tức trên mạng.

Bỗng nhiên cảm giác sô pha bị lún xuống một chút, cô quay đầu theo bản năng, thấy Giang Yến Từ đã ngồi xuống bên cạnh cô.

Cái sô pha này cũng không lớn, chỉ vừa đủ chỗ cho hai người.

Sau khi Giang Yến Từ ngồi vào, sô pha rõ ràng đã trở nên chật chội hơn. Hơn nữa khoảng cách giữa bọn họ, chỉ còn cách nhau một cái nắm tay, gần nhau như vậy đấy.

Bên cạnh vẫn còn một ghế sô pha đơn, sao anh lại cứ phải ngồi đây chứ?

Diệp Tri Chi có hơi không được tự nhiên, nên ôm túi khoai tây chiên dịch người sang bên kia một chút, âm thầm mà kéo giãn khoảng cách với anh. Lúc ngẩng đầu lên lại thì phát hiện Giang Yến Từ đang nghiêng đầu, nhìn chằm chằm… túi khoai tây chiên cắt lát trên tay cô.

Cô chớp mắt, có hơi không biết phải làm sao, nên cô đưa túi khoai tây chiên qua theo phản xạ rồi hỏi: “Anh… Muốn ăn hả?”

Diệp Tri Chi vốn cho rằng đoá hoa cao ngạo lạnh lùng như Giang Yến Từ sẽ không có hứng thú gì đối với loại thực phẩm như khoai tây chiên cắt lát này.

Nào ngờ, Giang Yến Từ thật sự duỗi tay cầm lấy một miếng, nói: “Cảm ơn.”

“…”

Diệp Tri Chi thu tay về, tùy tiện tìm một chủ đề để nói: “Quý An Ninh từng làm cố vấn pháp luật cho công ty của Hà Vân Duyệt, rõ ràng đã biết cơ mật thương nghiệp của Thải Vân Truy Nguyệt, vậy mà lại quay đầu giúp đỡ công ty đối thủ cạnh tranh với công ty cũ, chuyện này rõ ràng là đi ngược lại với quy tắc về quyền lợi và mâu thuẫn của luật sư đại diện mà?”

Giang Yến Từ cúi đầu nhìn cuốn sổ tay, nhẹ nhàng nói: “Vì thắng kiện, có một vài luật sư quả thật là không từ thủ đoạn, chuyện này cũng không hiếm.”

Anh dừng một chút, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Có điều, nếu đã dám làm vậy, thì phải trả lại một cái giá tương ứng.”

Diệp Tri Chi mở miệng đang định nói gì đó, bỗng nhiên trên đùi có cảm giác bị vật nặng đè lên.

Trì Trì lại nhảy lên sô pha, chen vào giữa hai người, dùng một tư thế ngang ngược vắt ngang giữa hai người bọn họ. Đầu nó gối lên đùi Diệp Tri Chi, nửa người sau lại duỗi ra gác lên Giang Yến Từ.

“…”

Tình huống này làm cho hai người hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Để chiều theo Trì Trì, Diệp Tri Chi chỉ có thể cúi đầu thấp hơn nữa, làm bộ nghiêm túc mà tiếp tục xem tin tức.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình di động, nhưng lại thất thần, chỉ chốc lát sau đã bắt đầu buồn ngủ.

Giang Yến Từ vừa mới xử lý xong một phần tài liệu, thì cảm giác được bên cạnh có thứ gì đó đang động đậy.

Trì Trì nhảy xuống khỏi sô pha, chạy vào cái ổ nhỏ của nó mà uống nước.

Anh quay đầu, thấy Diệp Tri Chi đã nhắm mắt lại, đầu gật lên gật xuống, mơ màng sắp ngủ.

Có vẻ như cô đã không chịu được nữa nên cả người ngã vào một hướng trên ghế sô pha.

Giang Yến Từ nhanh nhẹn buông laptop xuống, duỗi tay muốn nâng cô dậy, nhưng anh đã đoán sai về trọng lượng cơ thể của Diệp Tri Chi, nên cả người anh cũng bị kéo theo mà ngã xuống.

Diệp Tri Chi cảm giác được cơ thể mình đang lắc lư, giật mình một cái rồi tỉnh táo lại. Nhưng mà lúc vừa ngẩng đầu dậy, thì lập tức đụng phải một ánh mắt đen láy sâu thẳm.

Cô ngã vào sô pha, còn Giang Yến Từ thì lại đang ở phía trên, hai cánh tay chống bên người cô, nhìn cô ở góc độ cực kỳ mờ ám.

Sô pha vốn dĩ không chịu nổi trọng lượng của hai người mà liền đổ sập xuống.

Trái tim cô không thể kiểm soát được mà nhanh chóng nhảy nhót trong lồng ngực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi