Hội nghị buộc phải dừng lại giữa chừng, những vị cấp cao ở đây đều bắt đầu lần lượt rời khỏi phòng họp.
Mãi cho đến khi số lượng người rời khỏi đã được bảy tám phần, Ngô Bảo Thành mới như thể tỉnh lại từ trong giấc mộng. Ông ta tiến lên vài bước, cản đường Triệu Thần Hi: “Không, tôi không phục!”
Giang Yến Từ nhướng mày, lễ phép hỏi: “Ngô tổng còn không phục chỗ nào vậy nhỉ?”
Ngô Bảo Thành trừng mắt, khàn giọng nói: “Cho dù đã bị tập đoàn Thịnh Thế thu mua thì sao chứ, để một thằng nhóc không có kinh nghiệm làm chủ tịch, chỉ có thể làm cho Bút máy Thi Thần sớm đóng cửa mà thôi!”
Ông ta nhìn cửa phòng họp, hấp hối giãy giụa nói: “Ông Trần, ông Trương, các ông lại đây nói đi. Không phải lúc trước hai ông cũng phản đối chuyện để người không có tư cách đảm nhiệm chức vụ chủ tịch sao?”
“Chuyện này...” Trần tổng và Trương tổng bị nêu tên không thể không dừng bước, nhưng ánh mắt hai người vẫn luôn tránh né, dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi.
Giang Yến Từ thấy vậy bèn dùng ánh mắt ra hiệu với Triệu Thần Hi.
Triệu Thần Hi hiểu ý gật đầu, bước lên nói: “Tôi biết trong công ty có không ít tiền bối vẫn còn nghi ngờ về năng lực của tôi. Nhưng sau này, tôi sẽ chứng minh năng lực của mình mọi người thấy.”
“Cậu muốn chứng minh như thế nào đây?” Ngô Bảo Thành giễu cợt: “Chứng minh giống kiểu nhà nào cũng làm ấy hả?”
Giang Yến Từ lên tiếng đúng lúc: “Mới hôm qua, cậu Triệu Thần Hi vừa thương lượng thành công một vụ hợp tác, ký hợp đồng quốc tế với công ty Manga anime nổi tiếng của nước Nhật.”
“Công ty Manga anime hả?” Trần tổng và Trương tổng nhìn nhau đầy kinh ngạc.
“Đúng thế.”
Triệu Thần Hi bình tĩnh giải thích: “Lấy hình thức collab để đẩy mạnh cho một dòng bút máy limited, từ đó mở rộng thị trường tiêu thụ và nâng cao danh tiếng của hãng.”
Cậu ta tạm dừng rồi nói tiếp: “Theo quan điểm của tôi, thay vì hạ thấp chất lượng sản phẩm, chi bằng mở rộng thị trường càng cao cấp hơn nữa. Như vậy đối với công ty mà nói, không phải sẽ có tương lai càng tốt đẹp hơn sao?”
Trần tổng và Trương tổng có vẻ như đang suy tư gì đó.
Triệu Thần Hi lại nói: “Về phương án cụ thể, sau này tôi sẽ tuyên bố trong một buổi hội nghị đặc biệt.”
Vẻ mặt của Trần tổng đã hòa hoãn đi khá nhiều, cười nói: “Tiểu Triệu, lúc trước chú đã đoán được sau này cậu sẽ trở nên cực kỳ xuất sắc, từ hồi đó chú đã đánh giá cậu rất cao rồi.”
Trương tổng liếc mắt ra hiệu cho Trần tổng: “Không, bây giờ phải gọi là Triệu tổng chứ.”
“Đúng đúng, Triệu tổng, phải gọi Triệu tổng.”
Trần tổng lại nói: “Bọn chú còn có hẹn với khách hàng, đi trước nhé.”
“Được, hai chú đi thong thả.” Triệu Thần Hi mỉm cười.
Cậu ta quay đầu lại, thấy sắc mặt Ngô Bảo Thành đã cứng đờ đứng yên tại chỗ. Ông ta há miệng thở dốc, khó khăn lên tiếng: “Tiểu Triệu, lúc trước là do chú Ngô sai, cậu...”
“Ngô tổng.” Triệu Thần Hi lễ phép nói: “Ngài là nguyên lão trong công ty, nếu ngài có thể chủ động thừa nhận sai lầm với công ty thì công ty cũng sẽ tính tới việc không truy cứu trách nhiệm nữa.”
“Tôi cũng đã suy xét rồi, ngài cống hiến cho công ty nhiều như vậy, công ty cũng không thể bạc đãi ngài được. Tôi sẽ chuẩn bị một phần tiền bồi thường cho ngài để ngài có những ngày tháng về hưu không cần phải lo nghĩ.”
Ngô Bảo Thành cứng đờ cả người, không tự chủ được mà nhớ đến ngày đó, ông ta mang theo khí phách hăng hái nói vài lời với hai thành viên ban giám đốc bị bắt từ chức kia.
Tiếng nói của ông ta kẹt lại yết hầu, không nói nên lời. Biết rõ bản thân đã không thể cứu vãn, cơ thể ông ta mệt mỏi ngã quỵ xuống mặt đất.
“Ngô tổng!”
Từ Hải Yến vội vàng đỡ lấy Ngô Bảo Thành, dùng ánh mắt sắc bén liếc Giang Yến Từ một cái, thấp giọng nói: “Trước tiên để tôi đỡ ông qua đó ngồi một lát.”
Giang Yến Từ xem như không thấy tình huống này, xoay người rời đi.
Diệp Tri Chi lập tức đuổi kịp anh, đứng sau lưng anh nhỏ giọng hỏi: “Lúc trước anh cho Triệu Thần Hi liên hệ với những người trong danh sách là vì anh đã nhắm tới mục đích này có đúng không?”
Giang Yến Từ liếc nhìn cô, khẽ cười một cái, không nói gì.
Rời khỏi phòng họp, đứng trước thang máy, Triệu Thần Hi dừng bước, cảm kích nói: “Luật sư Giang, mấy ngày qua, cảm ơn anh.”
Giang Yến Từ nói: “Tiếp theo phải làm gì, chắc hẳn cậu đã biết rồi nhỉ?”
Triệu Thần Hi gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”
Ánh mắt cậu ta mang theo sắc thái vững vàng và nghị lực: “Trải qua khoảng thời gian này, tôi đã hiểu ra rất nhiều chuyện. Nhất định tôi sẽ bảo vệ thật tốt công ty của ba tôi.”
Giang Yến Từ nói: “Được, vậy sau này có thắc mắc gì, bất kỳ lúc nào cũng có thể liên hệ cho tôi.”
“Được.”
Hai bên chia tay ngay trước cửa thang máy.
Sau khi ra khỏi thang máy, Diệp Tri Chi và Giang Yến Từ đi được một đoạn thì đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng giày cao gót gõ vào mặt đất.
Từ Hải Yến đuổi theo, lớn giọng gọi tên Giang Yến Từ.
“Giang Yến Từ!”
Giang Yến Từ quay đầu lại, đón nhận ánh mắt của Từ Hải Yến: “Luật sư Từ có việc gì à?”
Từ Hải Yến nhanh chân tiến lên, lần đầu không nở nụ cười: “Sao cậu không bàn bạc loại chuyện như thế này với tôi hả?” Cô ta kiềm chế cơn giận, chất vấn: “Hiện tại tôi mới là luật sư đại diện của Bút máy Thi Thần!”
Giang Yến Từ nhướng mày, không nhanh không chậm nói: “Luật sư Từ, tôi muốn hỏi một chút, là ai làm trái quy định trước vậy?”
“Lúc trước luật sư Từ lén lút đạt được thỏa thuận với Ngô Bảo Thành, chuyện thay đổi luật sư đại diện, không phải luật sư Từ cũng không bàn bạc gì với tôi hay sao?” Anh nhàn nhạt cười, lời nói như đao bổ: “Chẳng qua là tôi học hỏi luật sư Từ ấy mà.”
“Cậu...”
Giang Yến Từ không tiếp tục để ý tới cô ta, xoay người đi về phía cửa.
Diệp Tri Chi quay đầu nhìn lại, Từ Hải Yến vẫn đứng trước thang máy, ánh mắt lạnh lẽo như thể sắp đóng băng.
Thu tầm mắt về, Diệp Tri Chi dùng tốc độ nhanh hơn, đuổi theo bước chân của Giang Yến Từ. Cô tiến đến bên cạnh anh, cảm thấy kỳ lạ mà nói: “Vừa nãy anh thế mà lại không thừa cơ hãm hại lúc người ta gặp nguy.”
Giang Yến Từ dừng lại, nhịn không được mà cười một tiếng: “Luật sư Diệp, nhìn tôi giống hạng người như vậy hả?”
“Không phải nhìn giống.” Trên mặt Diệp Tri Chi dường như rõ ràng viết mấy chữ: “Anh chính là người như vậy đấy”.
Giang Yến Từ nhướng mày: “Luật sư Diệp, em đang nói gì đó?”
Diệp Tri Chi lập tức dời tầm mắt đi, sửa miệng nói: “Tôi chưa nói gì cả, Giang par!”
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Giang Yến Từ, lại nghe thấy anh nói...
“Đi thôi, bạn gái à.”
Diệp Tri Chi hơi giật mình, quay đầu lại theo phản xạ.
Giang Yến Từ vươn tay về phía cô, lại hỏi: “Không đi sao?”
Diệp Tri Chi có hơi bất ngờ, chần chờ một lát rồi nắm lấy tay anh, khóe miệng cong lên.
“Bây giờ, anh có thể hưởng quyền lợi của bạn trai chưa nhỉ?” Giang Yến Từ hỏi.
Diệp Tri Chi chớp mắt, cố ý giả ngu giả ngơ: “Hả, anh đang nói gì vậy? Em nghe không hiểu.”
“Em muốn quỵt nợ hả?” Giang Yến Từ dừng lại, trong giọng nói có ẩn chứa ý cười: “Luật sư Diệp, để anh nhắc nhở em một chút, lúc trước hai chúng ta tuy chỉ ước định bằng miệng, nhưng cũng xem như là một loại hẹn ước có ràng buộc, ý muốn của hai bên đã đạt được thống nhất. Chúng ta cũng xem như là đã ký kết hợp đồng, nếu em không chịu thực hiện theo điều khoản trong hợp đồng, vậy thì phải gánh vác trách nhiệm đó.”
Diệp Tri Chi hỏi lại: “Vậy nghĩa vụ của anh đâu?”
Giang Yến Từ tạm dừng vài giây, lại hỏi: “Buổi tối đi hẹn hò không?”
Cái đề nghị này, làm Diệp Tri Chi không kiềm chế được mà nhớ lại trải nghiệm “hẹn hò” cực kỳ không ổn lần trước: “Hẹn hò? Đừng nói lại đi xem phim đấy nhé?”
“Đương nhiên là không rồi.” Giang Yến Từ bật cười.
“Vậy thì đi.”
Kết quả đến cuối cùng, buổi hẹn hò của bọn họ vẫn không thành.
Bởi vì đột nhiên có việc nên hẹn hò biến thành tăng ca đột xuất, tuy rằng là làm việc ở căn hộ.
Phòng khách cũng biến thành văn phòng tạm thời, văn kiện chất đầy trên bàn trà.
Diệp Tri Chi ngồi bên cạnh Giang Yến Từ, đang cầm sổ tay xử lý công việc.
Nhận thấy vẻ mặt khó chịu của anh, Diệp Tri Chi nhịn cười mấy lần, cuối cùng rốt cuộc không nhịn được nữa mà cười thành tiếng.
Giang Yến Từ liếc mắt nhìn cô một cái: “Cười cái gì?”
Diệp Tri Chi phủ nhận theo phản xạ: “Không, không có gì.” Cô tạm dừng: “Được rồi mà, anh đừng biểu hiện rõ ràng đến vậy có được không. Em cảm thấy thật ra tăng ca còn ổn hơn đi hẹn hò nhiều ấy chứ.”
Giang Yến Từ nhìn cô nói: “Sao anh chưa từng biết chuyện em nhiệt tình yêu quý công việc đến vậy nhỉ, luật sư Diệp.”
“Em vẫn luôn nhiệt tình yêu quý công việc đấy, được chưa?” Diệp Tri Chi không hài lòng, phản bác lại.
Giang Yến Từ nhướng mày: “Vậy tuần này tăng ca cả tuần được không?”
Diệp Tri Chi lấy từ bên cạnh ra một gói khoai tây chiên cắt lát, tỏ vẻ như không có chuyện gì rồi nhét thẳng vào miệng anh: “Ăn khoai tây chiên cắt lát đi anh.”