Điều đáng sợ nhất là bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng.
Điện thoại của Diệp Tri Chi vẫn đang reo, không ai nói chuyện cả. Tiếng chuông điện thoại vang lên trong khung cảnh yên tĩnh nên cực kỳ rõ ràng.
Một tiếng rồi lại một tiếng, vô cùng réo rắt.
Giang Yến Từ dừng một lúc mới nhìn vào điện thoại của mình. Trên màn hình điện thoại, cuộc gọi vẫn đang tiếp tục được tính giờ. Vì vẫn đang ở trạng thái gọi nên có thể xác nhận, chú thích “Giang Bái Bì” trên điện thoại của Diệp Tri Chi chính là anh.
Diệp Tri Chi ngây người ba giây, vội vàng cầm lấy điện thoại, nhấn vào nút tắt rồi lại nhanh chóng giấu điện thoại ra phía sau.
Giang Yến Từ ngước mắt, nhìn hành động giấu đầu lòi đuôi của cô, nhắc lại nói: “Giang, Bái, Bì?”
“…” Diệp Tri Chi nín thở, không dám ngẩng đầu đối mặt với anh.
“Diệp Tiểu Thu, em không có giải thích một chút sao?” Anh chầm chậm nói.
Diệp Tri Chi lập tức quay đầu nhìn về phía Trì Trì: “Trì Trì!”
“Meo!”
Trì Trì như ý thức được chuyện không ổn, lập tức nhảy xuống sofa một cái “vèo” rồi chạy ra trốn vào sau tủ TV ở gần đó.
Sau khi trốn xong, nó lại cẩn thận mà ló ra nửa cái đầu, trông vừa vô tội lại vừa đáng yêu.
Diệp Tri Chi: “…”
“Thằng nhóc Trì Trì này, còn giấu điện thoại của em đi. Hôm nay, đừng cho nó thức ăn nữa…”
Cô thử chuyển chủ đề nói chuyện, vừa nói chuyện, vừa lặng lẽ chuyển bước chân quay về phía cầu thang.
Tuy nhiên, ngay giây sau đó, cổ tay của cô liền bị nắm chặt lại.
Bước chân của Diệp Tri Chi khựng lại.
Kế hoạch bỏ trốn thất bại.
“Gọi Trì Trì cũng vô dụng.” Giọng nói vô tình của Giang Yến Từ vang lên: “Diệp Tiểu Thu, chúng ta nói chuyện chút đi.”
Diệp Tri Chi bị ép quay đầu, mưu tính giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra: “Nói, nói cái gì?”
Giang Yến Từ cười như không cười mà nhìn cô: “Diệp Tiểu Thu, có phải em nên giải thích một chút, chú thích trong điện thoại của em là thế nào?”
“Anh sao lại là Bái Bì rồi?”
“Hả? Ý anh là chú thích điện thoại sao?”
Diệp Tri Chi như mới bừng tỉnh. Cô dừng một lúc, lại chớp chớp mắt, cố ý làm như bình tĩnh mà nói: “Không phải cái này là do em đã đánh chữ sai sao?”
Giang Yến Từ nhếch mày: “Đánh chữ sai?”
“Lúc đó, vốn dĩ em muốn chú thích là Giang par, nhưng mà anh biết đó, cái cách đọc của chữ par này, par, bái (bái phiên âm là pa), không phải rất giống với ‘bái bì’ sao, em nhất thời viết nhầm, liền đánh thành chữ bái bì.” Diệp Tri Chi cố gắng giải thích.
Lời giải thích này chân thành đến nỗi ngay cả bản thân cô cũng gần như tin rồi.
“Ồ, hóa ra là đánh nhầm chữ.” Giọng nói của Giang Yến Từ trầm thấp, rõ ràng là mang ý cười, Diệp Tri Chi lại nghe ra thành có ý tứ sâu xa.
Diệp Tri Chi ngước mắt lên, lại phát hiện Giang Yến Từ đang tiến về phía cô, khoảng cách gần với cô trong gang tấc.
“Anh tiến đến gần như vậy làm gì?” Tim của Diệp Tri Chi đập chậm một nhịp, cũng quên đi việc lùi ra sau.
Giang Yến Từ hỏi: “Nếu lời em nói là thật, vậy tại sao tim em lại đập nhanh đến như vậy?”
Diệp Tri Chi ngẩng người: “Hả?”
Cô phản ứng theo bản năng mà muốn giải thích: “Em, em không phải, em nói là…”
Nhưng rất nhanh, Diệp Tri Chi phản ứng trở lại: “Giang Yến Từ, anh đang gài em! Em làm gì có!”
“Đúng vậy, anh đang gài em.” Giang Yến Từ thừa nhận một cách dứt khoát, anh dừng một lúc rồi lại nói: “Nếu em không chịu nói sự thật thì bữa ăn khuya hôm nay không có rồi.”
Anh lại nhìn về phía chú mèo nhỏ đang trốn sau tủ TV: “Còn có Trì Trì, hôm nay thức ăn mèo cũng không có đâu. Chú mèo nhỏ làm việc xấu thì cũng phải cùng chịu phạt với mẹ.”
“Meo meo!” Trì Trì như ý thức được gì đó, vội vàng chạy đến dùng móng vuốt lay lay ống quần của Giang Yến Từ.
“Vậy hộp đồ nướng này, anh sẽ ăn thay em.” Giang Yến Từ nói rồi, giơ tay cầm lấy hộp thức ăn trên bàn.
Diệp Tri Chi lập tức nắm chặt lấy tay anh: “Đợi đã!”
“Sao vậy?” Giang Yến Từ quay đầu, nhếch mày.
“Được thôi.” Diệp Tri Chi thu tay về, vẻ mặt vẻ với biểu cảm không thèm quan tâm, hơi đỏ mặt nói: “Em thừa nhận, đó là do em chú thích.”
Cô thấp giọng: “Lúc anh vừa đến, ngày nào cũng bắt em tăng ca, bóc lột sức lao động của em, trong lòng em bực dọc trên đã chú thích cho anh cái đó…”
“Sau này, em cũng quên chuyện này nhưng cái chú thích này thì vẫn luôn để vậy.”
Giang Yến Từ nhướng mày: “Nói như vậy thì là em cố ý rồi?”
Diệp Tri Chi: “…”
Câu hỏi này, cô thật sự không có cách trả lời.
Thất thần một lúc thì anh đã ôm cô vào trong lòng rồi.
“Anh làm gì vậy?” Diệp Tri Chi khôi phục tinh thần lại, đôi mắt to khẽ trừng anh.
“Lúc đó anh tồi tệ đến vậy sao?” Giang Yến Từ hạ thấp giọng, mang theo chút cảm xúc khiến lời nói ra không rõ ràng.
“Ngày nào cũng bóc lột sức lao động của em, như vậy không tồi tệ sao?”
Diệp Tri Chi lại nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Chút nữa em sẽ đổi chú thích, như vậy là được chứ gì?”
Giang Yến Từ nói: “Vẫn chưa được lắm.”
“Cái gì?” Diệp Tri Chi trừng mắt với anh: “Vậy anh còn muốn thế nào?”
Giang Yến Từ cúi người: “Nếu em đã nói anh là Bái Bì, mỗi ngày bóc lột sức lao động của em, vậy anh đương nhiên phải làm triệt để hành vi Bái Bì* này rồi.”
[*Bái Bì nghĩa là lột da.]
Tim Diệp Tri Chi đập nhanh. Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, cô thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng tim đập vững vàng mạnh mẽ của anh và hơi thở quấn quýt của hai người…
“Đợi một chút!” Cô vội vàng kêu dừng lại: “Cái đó, hôm nay, bà dì của em đến rồi.”
“Hả?” Giang Yến Từ nhất thời không kịp phản ứng.
Diệp Tri Chi nói: “Chính là, cái đó, kinh nguyệt đó!”
Nhân lúc anh đang sững sờ, cô cúi người ôm Trì Tri ở dưới đất lên, nhét nó vào trong lòng anh rồi nở một nụ cười: “Để bồi thường thì tối nay sẽ để Trì Trì ngủ cùng anh.”
Trì Trì không rõ tình hình: “Meo?”
Giang Yến Từ: “…”
“Vậy quyết định vậy nha, tối nay em có hẹn call video với Nhan Nhan nên về phòng trước đây.” Diệp Tri Chi vội vàng quay người rời đi, trước lúc đi cũng không quên cầm theo hộp thức ăn.
Trì Trì muốn đi lên theo nhưng lại bị Giang Yến từ ôm lại, không hề vùng vẫy. Nó nghi hoặc mà ngẩng đầu: “Meo?”
“…”
Giang Yến Từ nhìn về hướng cầu thang. Một lúc sau, anh cúi đầu nhìn về phía Trì Trì trong lòng, xoa xoa đầu nó, không chút cảm xúc mà nói: “Hôm nay không có thức ăn mèo cho con rồi.”
“Meo meo!”
…
Ngày thứ hai, Diệp Tri Chi làm như không có chuyện gì xảy ra, im lặng không hề đề cập đến chuyện chú thích ngày hôm qua.
Cho đến khi về đến công ty luật, Giang Yến Từ cũng không có chủ động nhắc đến chuyện này.
Nhìn thấy anh bước vào phòng làm việc, Diệp Tri Chi thở phào một hơi. Vừa ngồi xuống, cô liền nhìn thấy Thịnh Dĩ Minh ôm lấy một đống văn kiện đi đến: “Chị Tri Chi, đây là luật sư Thẩm kêu em đưa cho chị, là tư liệu liên quan đến công ty khoa học kỹ thuật WLJS.”
Diệp Tri Chi gật đầu với cậu ta: “Được, vất vả cho em rồi, chút nữa chị sẽ xử lý.”
“Vậy em về trước…”
Thịnh Dĩ Minh vừa quay người, lực chú ý liền bị kéo đi.
Cậu ta nhìn thấy bộ phận hành chính của công ty luật đi đến trước cột thông báo, đem một bản thông báo dán lên đó.
“Ơ?”
Thịnh Dĩ Minh tò mò mà chạy lên trước, đọc bản thông báo đó: “Thông báo hiến máu nhân đạo?”
Cậu ta tiếp tục đọc xuống nội dung phía dưới trên bản thông báo: “Các vị đồng nghiệp, dựa theo… Lời kêu gọi, hôm nay sẽ tổ chức hoạt động hiến máu nhân đạo cho luật sư của cả công ty luật, hy vọng mọi người sẽ tích cực tham gia. Thời gian hiến máu là… địa điểm…”
Thịnh Dĩ Minh ngây người một lúc, quay đầu hỏi bộ phận hành chính: “Người tham gia trong hoạt động hiến máu này có bao gồm trợ lý của luật sư không?”
Bộ phận hành chính trả lời: “Tất nhiên là được rồi. Chúng tôi hy vọng tất cả mọi người đều có thể tích cực tham gia.”
Trước lúc về đến vị trí làm việc, Thịnh Dĩ Minh vẫn còn có chút mơ hồ.
Không biết nhớ đến gì đó, cậu ta cắn chặt răng. Một lúc sau, cậu ta mới quay đầu lại: “Chị Tri Chi, trước đây chị có từng hiến máu không?”
Diệp Tri Chi ngước mắt nhìn cậu ta một cái, lắc đầu nói: “Không có. Chị đến đây lâu như vậy, cũng là lần đầu gặp hoạt động hiến máu này.”
“Vậy, vậy, vậy, vậy, vậy thì…” Lúc Thịnh Dĩ Minh nói chuyện, ngay cả răng cũng run lên: “Hiến máu có phải rất đau không? Có phải giống như tiêm phòng không chị? Cái đầu nhọn đó đâm vào trong da…”
Diệp Tri Chi không chắc chắn mà nói: “Chắc là không đâu? Chị cũng chưa từng hiến máu nên không rõ lắm.”
Dường như nhớ tới điều gì đó, cô an ủi nói: “Không cần sợ, chẳng qua chỉ là hiến máu thôi.”
Thịnh Dĩ Minh cố tình làm ra vẻ bình tĩnh, lại cố ý nhấn mạnh: “Em, em không có sợ đâu!”
… Nếu như không chú ý đến giọng nói đang run lên của cậu ta.
Diệp Tri Chi cười cười, không nói chuyện.
Cô còn nhớ, lúc còn nhỏ khi Thịnh Dĩ Minh bị sốt, cô và Thịnh Dĩ Nhan cùng cậu ta đến bệnh viện tiêm ngừa. Y tá vừa mới lấy ra ống kim, cái kim tiêm đó còn chưa mở ra, Thịnh Dĩ Minh đã gào khóc thảm thiết.
“Luật sư Tiểu Diệp.”
Lễ tân đi đến, nói: “Lúc nãy có vị phóng viên đến, nói là muốn tìm cô.”
“Phóng viên tìm tôi?” Diệp Tri Chi nghi hoặc.
“Là có chuyện gì sao?”
Lễ tân nói: “Không rõ, cô ta nói nhất định phải gặp được cô thì mới nói.”
Diệp Tri Chi suy nghĩ một lúc, nói: “Được, tôi qua đó xem sao.”
Cô đứng dậy đi ra quầy lễ tân, liền thấy một nữ phóng viên trẻ tuổi đang đứng đợi ở đó. Nữ phóng viên đeo một cái mắt kính, nhìn vào rất trí thức, nhã nhặn.
“Xin hỏi, cô là cô Diệp Tri Chi đúng không?”
Diệp Tri Chi gật đầu: “Là tôi, xin hỏi có chuyện gì không?”
Nữ phóng viên đưa ra thẻ phóng viên: “Xin chào, tôi là phóng viên Đường Vận của “Nhật báo Tây Đảo”. Tôi có thể xin cô một chút thời gian để làm một bài phỏng vấn nhỏ không?”
Diệp Tri Chi nghi hoặc: “Cô muốn phỏng vấn nội dung gì?”
Nữ phóng viên hỏi: “Xin hỏi cô có quen cô Diệp Nhược Lâm không?”
Vẻ mặt Diệp Tri Chi cứng đờ, hít một hơi thật sâu: “Xin lỗi, nếu là chuyện này…”
Nữ phóng viên nhìn có vẻ nhã nhặn nhưng lời nói ra lại rất sắc bén: “Mấy ngày trước, nhà âm nhạc trẻ tuổi – cô Diệp Nhược Lâm có đăng một bài tự thuật trên mạng xã hội, nói cô ấy lúc sinh ra thì bị ôm nhầm đi. Vậy thân là vai chính khác chiếm đoạt lấy mười mấy năm cuộc đời của cô Diệp Nhược Lâm, cô Diệp có cảm nghĩ gì đối với việc này?”
Diệp Tri Chi trong nháy mắt sinh ra một loại kích động muốn lùi bước, nhưng lý trí khiến bước chân cô đứng im ở đó.
Nữ phóng viên đuổi tận cùng không buông: “Cô Diệp, tại sao cô không trả lời câu hỏi của tôi? Có phải cô cảm thấy chột dạ rồi không?”
“Câu hỏi của cô…”
Diệp Tri Chi đón lấy ánh mắt của nữ phóng viên, vừa muốn trả lời thì một bàn tay đột nhiên chặn lại trước mặt cô.
Cô nhìn người vừa đi đến, có chút kinh ngạc.
“Giang par?”
Giang Yến Từ chắn ở trước mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc, trong giọng nói không nghe ra bất cứ cảm xúc nào: “Vị phóng viên này, rất xin lỗi. Bây giờ là giờ làm việc, công ty luật của chúng tôi tạm thời không nhận phỏng vấn, cũng không chấp nhận việc tư vấn không chút liên quan đến pháp luật.”