Sau khi tan ca tối, Diệp Tri Chi hẹn Thịnh Dĩ Nhan đưa cô đến gặp ông Thịnh.
“Người liên lạc với chúng cháu lần trước là Hổ Vĩ Ba - giám đốc bộ phận đầu tư của tập đoàn C.Z.”
Hiểu được ý đồ của hai người, ông Thịnh đã sảng khoái đưa cho Diệp Tri Chi một tấm danh thiếp: “Đây là danh thiếp của ông ta, cháu có thể thử liên lạc.”
Diệp Tri Chi cảm kích nhận lấy tấm danh thiếp, nói: “Cháu cảm ơn bác.”
Ông Thịnh cười nói: “Không có gì, nếu lần trước cháu không đến đây tìm bác thì có lẽ bác không thể mua bút máy Thi Thần một cách suôn sẻ rồi.”
Ông ấy thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Sẽ rất đáng tiếc nếu thương hiệu nội địa xuất sắc đó trở thành một sản phẩm giá rẻ hàng loạt.”
“Được rồi, cháu nói chuyện với Nhan Nhan đi, bác không quấy rầy hai đứa nữa.”
Diệp Tri Chi nhìn tấm danh thiếp trên tay, khóe miệng bất giác cong lên.
Hổ Vĩ Ba Ben Xu
Giám đốc đầu tư tập đoàn C.Z..
Ánh đèn đường bên ngoài ô tô lướt qua khuôn mặt khiến Diệp Tri Chi hoàn hồn cất tấm danh thiếp đi.
Thịnh Dĩ Nhan lợi dụng khoảng trống trên gương chiếu hậu liếc nhìn cô: “Diệp Tiểu Chi, ngày mai cậu thật sự sẽ một mình đến gặp người của tập đoàn C.Z. sao?”
Diệp Tri Chi gật đầu: “Ừ, tớ sẽ cố gắng đấu tranh dù kết quả có sao đi chăng nữa.”
Thịnh Dĩ Nhan hỏi: “Thế sao cậu không nói với Giang Yến Từ một câu? Hay là anh ấy đã hạ quyết tâm rồi?”
Diệp Tri Chi khẽ cau mày: “Ừm, anh ấy nói sẽ không làm luật sư nữa mà đánh cược vào tương lai của chính mình.”
Thịnh Dĩ Nhan hoang mang hỏi tiếp: “Không làm luật sư nữa thì sau này anh ấy làm cái gì?”
Diệp Tri Chi lắc đầu đáp: “Tớ sẽ đi thử trước, nói không chừng sẽ có hiệu quả.”
Thịnh Dĩ Nhan trầm tư, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Nói mới nhớ, lúc chúng ta ra ngoài, sao Tiểu Minh vẫn chưa về nhà?”
Vừa nói, cô ấy vừa liếc nhìn thời gian hiển thị trên bảng điều khiển trung tâm: “Bây giờ đã là mười rưỡi rồi, muộn như vậy sao còn chưa về, Tiểu Minh phải tăng ca à?”
“Bình thường tớ tăng ca muộn nhất là đến chín giờ, chắc là Tiểu Minh đang đi theo luật sư Thẩm, có thể anh ấy đang sắp xếp công việc mới cho Tiểu Minh.” Diệp Tri Chi nói tiếp: “Không thì cậu gọi điện cho em ấy đi.”
Thịnh Dĩ Nhan thờ ơ nói: “Kệ đi, thằng nhóc đấy chắc là chạy đi đâu ăn tối rồi.” Cô ấy bật đèn xi nhan phải lên rồi nói: “Tớ đưa cậu về trước rồi gọi cho Tiểu Minh sau.”
“Được.”
***
Diệp Tri Chi vừa bước vào phòng thì lập tức thấy Giang Yến Từ đang ở trong phòng khách chơi đùa với Trì Trì.
“Anh vẫn chưa ngủ à?” Cô vừa thay giày vừa hỏi.
Giang Yến Từ ngẩng đầu nhìn cô: “Anh chờ em về rồi ngủ.”
Diệp Tri Chi ngừng một lát rồi tiếp tục cởi giày.
Chân đi một đôi dép lê, cô bước vào phòng khách: “Ngày mai em phải đi gặp anh cả. Anh ấy... có chuyện muốn nói với em.”
Giang Yến Từ nói: “Đúng lúc ngày mai anh cũng không đến công ty, cho nên sáng mai anh sẽ trực tiếp đưa em đến đó.”
Diệp Tri Chi thản nhiên hỏi: “Ngày mai anh đi đâu?”
“Đi gặp khách hàng.” Giang Yến Từ cúi đầu xoa đầu Trì Trì, trả lời một cách rất tự nhiên.
Diệp Tri Chi cũng không nghĩ nhiều, cô ngồi xuống sô pha rồi ngập ngừng nói: “Giang Yến Từ, nếu…… nếu anh từ chức ở công ty, thì công ty phải làm sao bây giờ?”
Giang Yến Từ dừng xoa đầu Trì Trì, thản nhiên đáp: “Có không ít người trong công ty muốn đảm nhận vị trí của anh. Ví dụ như Thẩm Đình Chi?”
Anh lại lần nữa nhìn về phía Diệp Tri Chi, nhướng mày hỏi: “Nói đến đây, chẳng lẽ luật sư Diệp không có tham vọng cùng chí hướng sao?”
“Hả?” Diệp Tri Chi khó hiểu: “Ý anh là gì?”
“Chẳng lẽ bình thường em không nghĩ cách để…” Giang Yến Từ dựa sát vào cô, thấp giọng nói: “Lật đổ anh rồi trở thành cộng sự trong công ty sao?”
Lời này thật là mờ ám.
“Tránh ra! Anh nghiêm túc chút đi!”
Diệp Tri Chi nóng bừng cả mặt, vô thức đẩy anh ra, sau đó thì thào: “Ai muốn lật đổ anh…”
Giang Yến Từ cười khẽ: “Thật sự không muốn?”
“Em đi tắm đây, anh tiếp tục chơi với Trì Trì đi.”
Diệp Tri Chi tức giận nói, xoa đầu Trì Trì một cái rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Giang Yến Từ âm thầm nhếch môi, ngả người về đằng sau rồi đưa tay đặt lên đầu Trì Trì.
“Meo meo meo.” Trì Trì lắc mình né tránh tay anh, nó nhảy khỏi ghế sô pha rồi đi theo Diệp Tri Chi.
Giang Yến Từ nhìn bóng dáng đã đi xa của Trì Trì, trong mắt dần dần hiện lên cảm xúc phức tạp.
***
Ngày hôm sau, Giang Yến Từ đưa Diệp Tri Chi đến tầng dưới của công ty Diệp Tri Lễ.
Sau khi thấy anh rời đi, Diệp Tri Chi lập tức gọi một chiếc taxi đi đến tập đoàn C.Z..
Nửa tiếng sau.
Diệp Tri Chi xuống xe, ở bên đường ngửa đầu nhìn lên tòa cao ốc tráng lệ phía trước.
Tập đoàn C.Z..
Logo của tập đoàn trên tường ngoài của tòa cao ốc có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Cô hít một hơi thật sâu rồi bước vào tòa cao ốc.
Nhân viên lễ tân thấy cô đến gần thì lập tức mỉm cười chào: “Chào cô, không biết cô muốn tìm ai?”
Diệp Tri Chi nói: “Tôi muốn tìm giám đốc đầu tư - Hổ Vĩ Ba.”
Nhân viên lễ tân cúi đầu nhìn sổ đăng ký trước mặt: “Giám đốc Hổ? Xin hỏi cô có hẹn trước không?”
“Tôi…”
Diệp Tri Chi đang định trả lời thì đột nhiên có một giọng nói lọt vào tai cô…
“Giám đốc Hổ, buổi họp hôm nay…”
Diệp Tri Chi quay đầu sang nhìn, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mập mạp đeo kính gọng vàng đang đứng bên cạnh nói chuyện với một người trông có vẻ là trợ lý.
Cô nhớ đến lời miêu tả của ông Thịnh về vị trợ lý kia liền nói: “Không cần, tôi đã nhìn thấy ông ấy rồi, tôi sẽ tự đi tới chào hỏi.”
Diệp Tri Chi bước về phía giám đốc Hổ, nắm giữ thời cơ tiến lên gọi ông ta.
“Giám đốc Hổ!”
Ông ta dừng chân, quay đầu lại đầy thắc mắc, ánh mắt đảo quanh trên người Diệp Tri Chi một lúc rồi sửng sốt: “Cô có phải là… luật sư Diệp của công ty luật Quân Hòa không?”
Diệp Tri Chi nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Hổ tổng biết tôi sao?”
Ông ta dừng lại một chút rồi nói: “Vì công ty luật Quân Hòa là công ty luật trực thuộc tập đoàn C.Z. cho nên tôi có ấn tượng với mọi luật sư trong công ty luật Quân Hòa.”
“Mà luật sư Diệp có việc tìm tôi sao?”
Giọng điệu ôn hòa của ông ta khiến trong lòng Diệp Tri Chi không khỏi cháy lên một tia hy vọng.
Cô cân nhắc một lúc lâu rồi mới nói ra mục đích ngày hôm nay đến đây: “Thật xin lỗi giám đốc Hổ, hôm nay tự ý đến tìm ông là bởi vì tôi nghe nói tập đoàn C.Z. muốn rút vốn khỏi công ty luật Quân Hòa, xin hỏi chuyện này……”
Vẻ mặt của ông ta có chút kỳ quái, hỏi: “Hôm nay… cô đến đây là để cầu xin cho luật sư Giang sao? Luật sư Giang có biết chuyện hôm nay cô đến đây gặp tôi không?”
Diệp Tri Chi nói: “Chuyện tôi đến đây một mình luật sư Giang không biết. Nhưng mà giám đốc Hổ, luật sư Giang thực sự là một vị luật sư xuất sắc…”
“Được rồi, luật sư Diệp, bây giờ cô nói với tôi chuyện này tôi cũng không thể giúp được điều gì.” Giám đốc Hổ đột ngột ngắt lời cô.
Diệp Tri Chi sửng sốt: “Nhưng mà, giám đốc Hổ….”
Giám đốc Hổ ho nhẹ, giọng điệu cũng dịu đi một chút: “Nói tóm lại, chuyện của công ty luật Quân Hòa không phải chuyện mà một người như tôi có thể làm chủ. Tôi sẽ thương lượng chuyện này với công ty sau. Còn bây giờ, tôi phải đi họp rồi, mời cô trở về.”
Nói khách sáo như vậy nghĩa là muốn từ chối sao?
Trái tim Diệp Tri Chi như chìm xuống đáy cốc.
Cô chỉ biết nhìn bóng dáng giám đốc Hổ nhanh chóng rời đi, chứ không có dũng khí để đuổi theo.
Diệp Tri Chi thở dài, từ từ quay người lại rồi bước ra khỏi tập đoàn C.Z..
Tuy hôm nay trời nắng, nhưng đến mười giờ sáng nắng cũng không gắt lắm.
Diệp Tri Chi ngẩng đầu, duỗi tay che đi ánh nắng, song ánh nắng vẫn lọt qua các kẽ hở giữa các ngón tay.
Cô nheo mắt và ngay lập tức tỉnh táo lại.
Đột nhiên Diệp Tri Chi dừng chân, quay người trở lại tòa cao ốc.
Cô bước nhanh theo hướng giám đốc Hổ rời đi.
Một nhóm người đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, dường như Diệp Tri Chi thoáng nhìn thấy thứ gì đó, cô đột nhiên dừng lại, xoay người trốn sau một cái cột.
“Cô không sao chứ?” Bảo vệ khó hiểu, ngừng lại hỏi cô.
Diệp Tri Chi nhanh chóng cúi người giả vờ sờ soạng dưới mặt đất: “Xin lỗi, cúc tay áo của tôi bị đứt, để tôi tìm đã.”
Bảo an tốt bụng hỏi: “Cô có cần giúp đỡ không?”
Diệp Tri Chi nhỏ giọng nói: “Không sao, tôi tự tìm được, không cần phiền anh.”
“Nếu cần giúp đỡ thì cứ gọi tôi nhé.”
Bảo vệ bỏ đi.
Diệp Tri Chi nấp sau cái cột, cẩn thận quan sát tình hình cách đó không xa.
Giang Yến Từ?
Tại sao anh ấy lại ở đây?
Chẳng phải anh ấy đang đi gặp khách hàng sao?
Tim Diệp Tri Chi bỗng nhiên đập nhanh như trống.
Giang Yến Từ dẫn đầu, theo sau là một số người mặc vest và giày da.
Đáng ngạc nhiên là giám đốc Hổ - người vừa mới nói chuyện với Diệp Tri Chi, bây giờ lại đi về phía Giang Yến Từ. Diệp Tri Chi lo lắng, đang tính bước ra thì đột nhiên nhìn thấy giám đốc Hổ hơi cúi đầu trước Giang Yến Từ, sợ hãi hỏi: “Giang tổng, sao hôm nay ngài lại đến đây?”
Diệp Tri Chi giật mình.
Khoan đã, ông ta gọi Giang Yến Từ là gì?
Giang…… tổng?
Giang tổng?!
Giám đốc bộ phận đầu tư của tập đoàn C.Z. gọi Giang Yến Từ là Giang tổng?
Diệp Tri Chi:???
Sau khi nắm bắt được những từ khóa quan trọng, não cô trống rỗng trong giây lát.
Một lúc lâu sau, Diệp Tri Chi đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Chắc đây là lý do khiến Giang Yến Từ từ chức ở công ty luật Quân Hòa và không bao giờ làm luật sư nữa.
Cách đó không xa, nhóm người bước vào thang máy.
Chờ cửa thang máy đóng lại, Diệp Tri Chi mới từ sau cây cột bước ra.
Cô bước đến quầy lễ tân và hỏi một cách thản nhiên: “Xin hỏi, người mà giám đốc Hổ vừa rồi gọi là Giang tổng là ai vậy?”
Nhân viên lễ tân đáp: “Ngài ấy chính là chủ tịch tập đoàn C.Z..”
… Thật sự không phải là ảo giác.
“Cảm ơn.”
Diệp Tri Chi mỉm cười cảm ơn, quay lưng lại, hít một hơi thật sâu rồi quay người rời đi.
Khi đến gần cửa, cô lại tình cờ gặp một người quen khác.
Dương Hiểu Địch đi vào từ cửa chính, vừa đi vừa xem tin nhắn điện thoại.
Vị trợ lý đi bên cạnh giám đốc Hổ cách đây không lâu lại đến gần rồi chào cậu ta: “Trợ lý Dương, anh đã đến rồi, máy bay sẽ cất cánh trong một giờ nữa, bây giờ đã sẵn sàng để khởi hành.”
“Ừ, tôi biết rồi…”
Dương Hiểu Địch gật đầu, nhưng ngay khi cậu ta ngẩng đầu lên, cậu ta đã đụng phải ánh mắt của Diệp Tri Chi. Cậu ta sững sờ: “Cô Diệp, cô…”
Cậu ta hoàn hồn, quay đầu lại nói với trợ lý: “Chuyện là, hôm nay tôi đến đây để phỏng vấn, tôi có thể lên ngay bây giờ được không?”
“Hả? Dương……”
Dương Hiểu Địch liều mạng nháy mắt ra hiệu với anh ta: “Đúng đúng, tôi tên là Dương Hiểu Địch.”
Diệp Tri Chi liếc cậu ta một cái, không nói lời nào lập tức xoay người rời đi.
“Trợ lý Dương?” Tên trợ lý kia khó hiểu.
Dương Hiểu Địch gãi đầu, bối rối hỏi: “Vị tiểu thư kia đến đây từ khi nào?”
Tên trợ lý kia nhìn về phía Diệp Tri Chi rời đi, nói: “Hình như là mới tới.”
“Mới tới là may rồi, không sao, không sao.” Dương Hiểu Địch thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Trợ lý Dương, chúng ta phải khởi hành ngay bây giờ, nếu không sẽ không kịp, xe đã đợi sẵn ở bên ngoài rồi.” Tên trợ lý kia thúc giục.
“À, được được, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Dương Hiểu Địch đi theo anh ta nhanh chóng rời đi, vừa quay đầu là lập tức quên chuyện vừa nãy.