BẠN TRAI PHÁ SẢN CỦA TÔI

Diệp Tri Lễ nói: “Đúng vậy, bác sĩ nói tình hình của ông không lạc quan lắm, có thể sẽ không qua nổi đêm nay.”

Anh ấy hơi dừng lại rồi nói: “Anh biết em không muốn bỏ việc ở bên này. Nhưng bây giờ có một việc anh muốn hỏi ý kiến của em.”

Diệp Tri Chi hỏi: “Chuyện gì ạ? Anh cả, anh nói đi.”

Giọng điệu Diệp Tri Lễ do dự: “Ông nội, ông… muốn gặp em, bây giờ em có tiện qua đây không?”

Diệp Tri Chi im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói: “Vâng, em biết rồi, ở chỗ nào ạ?”

“Ở bệnh viện nhân dân số một của thành phố A, em trực tiếp qua đây đi.”

“Thành phố A… Khoan đã, sao lại ở thành phố A? Không phải ông nội đang ở thành phố B sao?” Trực giác Diệp Tri Chi cảm thấy việc này có gì đó không đúng, nhưng nhất thời không thể nói rõ được cảm giác này đến từ đâu.

Diệp Tri Lễ giải thích: “Tuần trước đột nhiên ông nội muốn đến thăm thành phố A, nhưng thân thể của ông không tốt lắm, vừa đến thành phố A thì ngày thứ hai đã bị nhồi máu não, không kịp trở về thành phố B, chỉ có thể nhập viện ở đó luôn.”

“Em hiểu rồi. Nhưng mà… tại sao ông nội lại đột nhiên muốn gặp em thế?” Diệp Tri Chi lại có chút khó hiểu.

Diệp Tri Lễ nói: “Chuyện này có hơi phức tạp, nhất thời không thể nói rõ được. Những chuyện khác để khi gặp mặt sẽ nói sau.”

“Vâng.” Diệp Tri Chi ngẫm nghĩ, đồng ý: “Em đến ngay đây.”

Cô cúp điện thoại, vừa quay đầu lại thì đã đối mắt với Giang Yến Từ.

Diệp Tri Chi nhanh chóng chuyển ánh mắt: “Giang tổng, anh còn đi theo tôi làm gì?”

Giang Yến Từ vươn tay: “Tri Chi, em ôm Trì Trì mệt rồi nhỉ, để anh ôm nó giúp em nhé.”

Diệp Tri Chi không để ý đến anh, ôm Trì Trì quay đầu rời đi.

Giang Yến Từ vội vàng đuổi theo bước chân của cô: “Từ đây đến bệnh viện nhân dân của thành phố A cũng mất nửa giờ đi xe, để anh đưa em đi nhé?”

Diệp Tri Chi dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía anh, trong mắt hiện lên nét cười như không cười: “Giang tổng làm mấy việc khác thì không được, nhưng lại rất giỏi trong việc nghe lén nhỉ?”

Giang Yến Từ dừng bước: “Anh không có cố ý.”

“Vậy là cố tình sao?” Diệp Tri Chi nhướng mày, tựa như cố ý nói.

Giang Yến Từ im lặng, dứt khoát thừa nhận: “Đúng, anh cố tình đấy, nhưng Tri Chi à, chỗ này khuất lắm đó, bắt xe có hơi khó…”

Diệp Tri Chi ngắt lời nói: “Vậy thì sao? Chẳng lẽ tôi không thể bắt xe đi được sao?”

Giang Yến Từ nói: “Không phải, anh chỉ muốn hỏi em là em có cần tài xế miễn phí không?”

Thật ra anh nói đúng, nhà của Thịnh Dĩ Nhan ở khu biệt thự ngay sườn núi, chỗ này dù là không khí hay phong cảnh đều rất tuyệt, nhưng giao thông thì không được thuận tiện cho lắm.

“Chiêu này anh lại học được từ đâu đấy?” Diệp Tri Chi vuốt lông cho Trì Trì, mỉm cười hỏi: “Bình thường Giang tổng bận rộn như vậy, còn có thời gian rảnh rỗi làm tài xế miễn phí cho tôi sao?”

Giang Yến Từ ra sức khuyên nhủ: “Bắt xe đi từ đây đến bệnh viện, thời gian dài sẽ phải trả không ít tiền đó. Không phải em còn phải tiết kiệm tiền để nuôi bạn trai sao?”

Diệp Tri Chi tỏ vẻ khó hiểu: “Ơ? Anh nói gì vậy? Không phải bạn trai của tôi đã bị vứt vào thùng rác rồi sao? Sao lại còn bạn trai nữa chứ?”

Giang Yến Từ bước vài bước đến trước mặt cô, nói tiếp: “Hơn nữa, em dẫn theo Trì Trì đến bệnh viện cũng không tiện, nếu em gọi xe mà người ta thấy thú cưng thì cũng có thể sẽ bị từ chối chở, chúng ta đưa nó về căn hộ trước rồi anh chở em đến bệnh viện nhé.”

“Ồ, vậy sao?” Diệp Tri Chi liếc anh một cái: “Hay là anh hỏi Trì Trì xem nó có chịu hay không?”

Nói xong, cô cúi đầu xuống nhìn con mèo nhỏ đang nằm trong lồng ngực: “Trì Trì, con nói xem?”

Trì Trì ngẩng đầu, không hiểu gì nên kêu một tiếng: “Meo?”

Diệp Tri Chi lại ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nói: “Được rồi, coi như nể mặt Trì Trì vậy, nhanh đi thôi.” Nói xong, liền đi về phía trước.

“Tri Chi, vậy là em đồng ý rồi sao?” Giang Yến Từ sửng sốt.

“Nếu không thì?” Diệp Tri Chi quay đầu lại liếc anh một cái, dùng ánh mắt ra hiệu: “Còn chưa đi sao?”

Giang Yến Từ cong khóe môi, vội vàng đuổi theo: “Được.”

Diệp Tri Chi đưa lưng về phía anh, hơi cúi đầu, khóe môi hơi cong lên.

Giang Yến Từ đuổi theo bước chân của cô, rồi hỏi: “Tri Chi, vậy là em chịu tha thứ cho anh rồi sao?”

“Tha thứ? Tôi có nói gì sao?” Diệp Tri Chi liếc anh một cái, rồi thu ánh mắt lại: “Muốn được tha thứ, vậy phải xem biểu hiện của anh rồi.”

Giang Yến Từ hỏi: “Vậy phải biểu hiện như thế nào mới được?”

“Cái này à… Anh không biết đoán sao?” Diệp Tri Chi khẽ hừ một tiếng: “Ngay cả việc này cũng cần tôi nói rõ thì chẳng có thành ý chút nào cả.”

Giang Yến Từ im lặng một lát, mãi đến lúc đỗ xe mới nói một câu: “Được, anh biết rồi.”

Diệp Tri Chi không thèm quan tâm anh đã biết cái gì, trực tiếp mở cửa xe ra, ôm Trì Trì ngồi lên xe. Dọc đường đi, hai người cũng không nói thêm gì nữa.

Bọn họ đưa Trì Trì quay về căn hộ trước, đổ thêm cho nó một bát đầy thức ăn cho mèo rồi mới xuất phát đến bệnh viện nhân dân số một của thành phố A.

Từ căn hộ đến bệnh viện nhân dân số một của thành phố A cũng không xa lắm, nhưng lúc nãy đi từ nhà của Thịnh Dĩ Nhan về nội thành đã mất không ít thời gian.

Lúc này đã qua hơn nửa giờ đồng hồ.

Bên ngoài cửa sổ xe, phong cảnh chuyển động, không ngừng lướt qua trước mắt.

Diệp Tri Chi nhìn dòng xe cộ ở bên ngoài, bất giác lại rơi vào trong những hồi tưởng.

Cô nhớ đến rất nhiều chuyện của trước kia. Nhắc đến ông cụ Diệp, cũng chính là ông nội của Diệp Tri Lễ và cô, nội tâm của Diệp Tri Chi vô cùng phức tạp.

Từ nhỏ cô đã không thân thiết với người ông nội này.

Bởi vì ba mẹ đã mất khi cô còn nhỏ nên cô và anh cả đều lớn lên ở nhà cũ của nhà họ Diệp. Nhưng từ nhỏ, ông nội và bà nội đã không thích cô. Nhất là ông nội, ánh mắt nhìn cô luôn tràn ngập phức tạp.

Lúc đầu cô chỉ nghĩ rằng ông cụ Diệp thiên vị chú ba và em họ Diệp Tri Thư hơn, không thích cô và Diệp Tri Lễ. Nhưng sau này Diệp Tri Chi mới nhận ra là không phải như vậy. Mặc dù cả cô và Diệp Tri Lễ đều không được nuông chiều, nhưng bình thường ánh mắt mà ông nội nhìn anh cả cũng xem như ôn hòa, chỉ có thái độ đối với cô là vô cùng hờ hững.

Chẳng lẽ bởi vì ông nội đã sớm biết cô phải là con của nhà họ Diệp sao? Cũng không hẳn là lý do đó, nếu ông cụ Diệp đã sớm biết…

“Tri Chi.”

“Tri Chi?” Giọng nói của Giang Yến Từ kéo suy nghĩ của cô trở về.

Diệp Tri Chi quay đầu: “Gì vậy?”

Giang Yến Từ nói: “Tới rồi, chúng ta đi vào thôi.”

Diệp Tri Chi theo bản năng nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, mới phát hiện xe đã dừng ở bãi đỗ xe của bệnh viện.

“Được.” Cô thu suy nghĩ lại, tháo dây an toàn rồi xuống xe.

Chuyện cũ như làn khói chẳng mấy chốc cũng lướt qua.

***

Bệnh viện nhân dân số một của thành phố A.

Mùi thuốc khử trùng bao phủ cả hành lang, ánh sáng của đèn sợi đốt vô cùng chói mắt. Diệp Tri Chi hỏi vị trí phòng bệnh ở quầy thông tin xong thì dẫn Giang Yến Từ đi thẳng đến khu phòng bệnh.

Ông cụ Diệp ở phòng bệnh VIP, lầu tám.

Ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy Diệp Tri Lễ ở một lối đi ra khác.

Diệp Tri Lễ bước lên đón: “Tiểu Chi, em đến rồi.”

Diệp Tri Chi nhìn phòng bệnh bên cạnh: “Tình hình ông nội sao rồi ạ?”

“Anh dẫn em vào.” Diệp Tri Lễ lời ít ý nhiều đáp.

“Vâng.” Diệp Tri Chi gật đầu, nhìn Giang Yến Từ: “Anh đợi ở bên ngoài đi.”

Giang Yến Từ hơi gật đầu, không tiếp tục đi theo về phía trước nữa.

Diệp Tri Lễ liếc anh một cái, nhưng cũng không hỏi anh sao lại đi theo đến đây.

Anh ấy dẫn Diệp Tri Chi đi vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh đơn, khung cảnh vô cùng im lặng, ngoại trừ tiếng kêu của máy móc thì im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Ông cụ Diệp nằm ở trên giường bệnh, trên người cắm đầy các loại ống dẫn và máy móc, bên dưới mặt nạ thở oxy, sắc mặc của ông nom vô cùng tái nhợt, hơi thở dường như cũng rất mỏng manh.

Hình như nghe thấy âm thanh, ông cụ Diệp mở mắt ra.

Diệp Tri Chi nhẹ nhàng đi đến trước giường bệnh, nhỏ giọng gọi: “Ông nội…”

Ánh mắt mờ đục mơ hồ của ông cụ Diệp nhìn chằm chằm cô, dường như kích động, há miệng ra, hình như muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra thành tiếng.

“Vài ngày trước ông nội đột nhiên bị nhồi máu não, đã được làm phẫu thuật mở sọ rồi, nhưng tình hình có vẻ không quá lạc quan.” Diệp Tri Lễ cau mày.

Anh ấy hơi dừng lại rồi nói: “Tình hình bác sĩ nói, anh đã nói đại khái cho em trong điện thoại rồi.”

“Vậy…” Diệp Tri Chi đang muốn nói chuyện, đột nhiên.

“Minh… Châu…” Dường như mơ hồ nghe ra được là tên của một người.

Diệp Tri Chi cẩn thận lắng nghe một hồi, nghi hoặc hỏi: “Ông nội đang nói gì vậy?”

Diệp Tri Lễ không nói tiếp, chỉ xoay người dém lại chăn cho ông cụ Diệp, khẽ nói: “Ông nội, đây là Tiểu Chi. Ông muốn gặp em ấy, bây giờ em ấy đến rồi đây.”

Anh ấy đứng thẳng dậy, giọng điệu nặng nề: “Ông nội đã hồ đồ rồi.”

Tâm trạng Diệp Tri Chi phức tạp.

Cô đã không còn được xem là người của nhà họ Diệp nữa, vốn cô đã hạ quyết tâm là sẽ không thèm để ý đến bất cứ người nào hay việc gì của nhà họ Diệp. Nhưng khi cô nhìn thấy ông cụ Diệp đang nằm hấp hối trên giường bệnh, vậy mà lại cảm thấy không đành lòng.

Tình cảm mà cô dành cho ông cụ Diệp, thật sự vô cùng phức tạp.

Nhất thời cũng khó mà nói rõ ra được. Bởi vì tình huống đặc biệt, thời gian thăm hỏi bệnh nhân không thể kéo quá dài được. Y tá nhanh chóng đến đuổi người.

Diệp Tri Chi theo Diệp Tri Lễ rời khỏi phòng bệnh.

Cách một lớp kính quan sát, Diệp Tri Lễ nói chuyện chính với cô: “Anh tìm thấy một tấm ảnh chụp trong đồ đạc của ông nội.” Nói xong, anh ấy lấy ảnh chụp ra đưa qua.

Diệp Tri Chi nhận lấy: “Đây là?”

Trong ảnh là hai người chụp chung. Một người có thể nhìn ra là ông nội khi còn trẻ, còn có một người phụ nữ tuổi còn trẻ, ngoại hình rất xinh đẹp, khí chất khoan thai, lộng lẫy, nhưng thoạt nhìn rất xa lạ.

Cô cũng chưa từng thấy qua các ảnh chụp cũ ở nhà họ Diệp.

“Bà ấy là?”

Diệp Tri Lễ nói: “Bà nội không phải bà nội ruột của chúng ta, hẳn em cũng biết nhỉ?”

Diệp Tri Chi gật đầu.

Vẻ mặt Diệp Tri Lễ phức tạp nhìn cô: “Đây là bà nội ruột của chúng ta.”

Diệp Tri Chi giật mình: “Anh cả, anh nói là…”

Diệp Tri Lễ gật đầu: “Cũng là cái tên mà lúc nãy ông nội gọi, Minh Châu, chính là tên của bà nội ruột của chúng ta.”

Diệp Tri Chi kinh ngạc nói: “Tại sao trước giờ em chưa từng nghe… nhắc đến?”

Diệp Tri Lễ nói: “Trước kia anh cũng lờ mờ nghe thấy người lớn trong nhà nhắc đến, nhưng sự việc cụ thể thì anh chỉ mới được chính miệng ông nội nói cho nghe vào mấy ngày trước.”

“Cho nên bây giờ anh muốn nói cho em biết chuyện này.”

Sau đó Diệp Tri Lễ kể lại câu chuyện cũ cho cô nghe.

Người vợ đầu tiên của ông cụ Diệp là bà nội ruột của bọn họ. Kể ra cũng là một câu chuyện cũ vô cùng phức tạp. Ông cụ Diệp và bà nội yêu nhau, nhưng sau khi kết hôn không lâu, xí nghiệp của gia tộc bà nội bị phá sản. Bởi vì chút hiểu lầm, bà nội cho rằng ông cụ Diệp cưới bà là để chiếm đoạt xí nghiệp gia tộc của nhà bà. Hai người bởi vì này việc này mà xảy ra cãi vã. Khi đó ông cụ Diệp tuổi còn trẻ, nông nổi, nên không chịu cúi đầu giải thích, hai người cứ giày vò nhau như vậy, cuối cùng bi kịch kết thúc. Lúc bà nội sinh cha của bọn họ đã qua đời vì khó sinh.

Bởi vì yêu sâu đậm cho nên hận cũng khắc sâu.

“Anh cả, anh nói là bởi vì em lớn lên giống bà nội, cho nên ông nội mới… không thích em ư?” Diệp Tri Chi chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường.

Bà nội bây giờ cũng không phải là bà nội ruột của bọn họ, bà ấy là người vợ thứ hai của ông nội. Ông cụ Diệp có hai trai một gái. Cha của cô và Diệp Tri Lễ là do bà nội ruột sinh ra, cô hai và chú ba là do bà nội bây giờ sinh ra.

Đột nhiên Diệp Tri Chi nghĩ đến gì đó, vội vàng truy hỏi: “Nhưng không phải em không có quan hệ huyết thống với ông nội và bà nội sao? Sao em lại lớn lên giống bà nội được?”

Cô hỏi vô cùng uyển chuyển.

“Đây là…” Lúc Diệp Tri Lễ đang muốn nói tiếp thì điện thoại của cô đổ chuông.

Diệp Tri Chi nhìn điện thoại, là một dãy số lạ, cô đoán là điện thoại của khách hàng, liền nói: “Xin lỗi, anh cả, em đi nhận điện thoại trước.”

Diệp Tri Lễ nói: “Không sao.”

Diệp Tri Chi đi về phía cửa sổ, nhận điện thoại: “Xin chào.”

“Xin hỏi là cô Diệp Tri Chi có phải không?” Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ ngọt ngào.

Diệp Tri Chi hỏi: “Tôi đây, xin hỏi các cô là…”

Đối phương nói: “Chúng tôi đến từ trung tâm hiến máu, thông tin mà cô điền trước khi hiến máu, không giống với nhóm máu thực tế của cô, bên chúng tôi muốn xác nhận lại với cô một chút.”

Tin tức này, tựa một tia sét giữa trời quang đánh lên đầu Diệp Tri Chi.

Cô ngay lập tức ngớ ra: “Cô nói gì? Nhóm máu… không giống sao?”

Diệp Tri Chi còn nhớ rõ ngày điền giấy khai hôm đó, cô đã điền nhóm O, đó không phải là… nhóm máu sau khi sửa đúng lại sao?

Nếu đó là sai, vậy thì…

“Em lớn lên rất giống bà nội.”

Tất cả mọi thứ, giống như gắn liền với một manh mối.

“Cô Diệp? Cô Diệp? Cô có nghe không ạ?”

Diệp Tri Chi kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên sáng tỏ.

***

Đêm khuya, nhà của Diệp Tri Lễ.

“Bây giờ ông cụ Diệp đã mất đi năng lực hành vi dân sự.”

Giang Yến Từ dựa vào sô pha, nhìn về phía Diệp Tri Lễ: “Tôi nhận được tin tức rằng người chú ba kia của các anh và con trai ông ta là Diệp Tri Thư định tổ chức đại hội cổ đông và hội đồng quản trị vào ngày mai và ngày mốt, hủy bỏ tất cả chức vụ của ông cụ Diệp, hơn nữa sẽ chọn ra chủ tịch hội đồng quản trị và CEO mới.”

“Vậy thì sao?” Diệp Tri Lễ hỏi lại.

Giang Yến Từ khẽ cười một tiếng: “Ba của mình đang nằm viện mà cũng không thèm đến thăm hỏi một cái, ngược lại vội vàng làm mấy chuyện này. Đúng là lộ rõ lòng lang dạ thú mà.”

Anh hơi dừng một chút rồi hỏi: “Quyền sở hữu cổ phiếu mà anh nắm trong tay cũng không ít, anh thật sự muốn từ bỏ sao? Anh Tri Lễ?”

Vẻ mặt Diệp Tri Lễ lạnh lùng: “Nếu nhà họ Diệp đã không muốn nhận tôi và Tiểu Chi, tôi đây cũng không muốn lưu luyến cái chỗ đó nữa.”

“Nhưng mà anh cam tâm sao?” Giang Yến Từ ngồi ngay ngắn, hỏi anh ấy.

Diệp Tri Lễ đón lấy ánh mắt của anh: “Vậy theo cậu thì tôi nên làm gì?”

Giọng điệu của Giang Yến Từ trở nên nghiêm túc hiếm thấy: “Cho dù là vì Tri Chi, anh cũng nên tranh giành một lần.”

Diệp Tri Lễ nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, bỗng nhiên hờ hững cười một tiếng: “Giang Yến Từ, cậu còn không biết xấu hổ mà nói tôi à, bên cậu không phải vẫn còn một khoản nợ xấu sao?”

“Vậy sao?” Giang Yến Từ thả lỏng tư thế, nhướng mày nói: “Anh Diệp Tri Lễ có thể xem tin tức hôm nay, bên tôi đã giải quyết ổn thỏa rồi, không còn nợ xấu gì nữa.”

Diệp Tri Lễ khẽ cau mày, lúc này mới lấy điện thoại ra, mở trang web ra tìm kiếm.

[Tập đoàn Giang Diên được tập đoàn C.Z. thu mua…]

[Tập đoàn C.Z. hứa sẽ giải quyết nợ nần thay…]

[Thư cảm ơn toàn thể công nhân của tập đoàn Giang Diên…]

[Thân phận của tổng tài của tập đoàn C.Z. phơi bày ra ánh sáng! Vậy mà lại là…]

Diệp Tri Lễ im lặng không lên tiếng lướt hết trang này rồi tắt trang web đi, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Yến Từ: “Giang Yến Từ, cậu giấu cũng kĩ đó. Tiểu Chi biết chuyện này chưa?”

Giang Yến Từ chẳng ừ hử gì mà nở nụ cười.

“Vậy cậu có biện pháp gì?” Diệp Tri Lễ hờ hững nói: “Bây giờ chỉ có một mình tôi, cho dù tôi có được quyền sở hữu cổ phiếu của tập đoàn Diệp thị cũng không có cách nào đưa ra quyết định được.”

“Con bé Diệp Nhược Lâm rõ ràng đã nghiêng về chú ba rồi, hơn nữa người cha nuôi của cô ta bây giờ đã là viện trưởng của bệnh viện rồi. Lúc trước chính ông ta và chú ba đã cùng nhau tráo báo cáo của Tiểu Chi.”

Giang Yến Từ nhíu mày: “Cô ta cũng đâu phải là người của nhà họ Diệp thật đâu, hà cớ gì phải lo lắng về cô ta?”

“Nhưng lúc này đã quá muộn để chứng minh thân phận của Tiểu Chi rồi.” Diệp Tri Lễ nhíu mày.

Giang Yến Từ nói: “Không, tôi có cách.”

Diệp Tri Lễ nhìn về phía anh.

Giang Yến Từ nói tiếp: “Trước tiên phải cắt đứt chỗ dựa của bọn họ, anh cảm thấy thế nào?”

Anh nói xong thì ném một tệp tài liệu lên bàn: “Xem thử đi?”

Diệp Tri Lễ chần chừ cầm lấy tài liệu, xem xong, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc: “Tài liệu này cậu lấy ở đâu ra vậy?”

Giang Yến Từ nở nụ cười: “Nhờ Giang Lăng điều tra giúp.”

“Dù sao, bên thành phố B cũng là sân nhà của cô ấy.”

***

Cùng lúc đó, trong phòng, Diệp Tri Chi nằm ở trên giường lăn qua lộn lại nhưng vẫn không ngủ được. Tối hôm nay, bọn họ không quay về căn hộ.

Chuyện xảy ra trong hôm nay, thật sự không thể tưởng tượng nổi. Cô vô cùng chấn động, cũng vô cùng khó tin.

“Tiểu Chi, anh vẫn luôn điều tra những chuyện này. Nhưng gần đây mới tìm thấy chỗ đột phá, cho nên không nói cho em.” Đây là chuyện mà Diệp Tri Lễ hôm nay nói cho cô biết.

Vậy mà lại là như thế… Diệp Tri Chi nhắm mắt lại, phát ra một tiếng thở dài nhỏ không thể nghe thấy.

***

Một đêm trôi qua.

Lúc Diệp Tri Chi thức dậy, vẫn chưa đến tám giờ sáng. Mặc quần áo vào rồi ra khỏi phòng, cô thấy Diệp Tri Lễ và Giang Yến Từ đã sắp xếp hành lý xong xuôi, chuẩn bị xuất phát.

“Anh cả, chào buổi sáng, các anh đang…” Diệp Tri Chi dừng bước.

Diệp Tri Lễ nhìn về phía cô, giọng điệu dịu dàng: “Tiểu Chi dậy rồi à? Thật đúng lúc, chúng ta xuất phát thôi.”

Diệp Tri Chi nghi hoặc: “Anh cả, chúng ta đi đâu vậy?”

“Đến thành phố B.” Diệp Tri Lễ nói.

“Thành phố B?”

Giang Yến Từ nói tiếp: “Ừm, đi ngăn chặn một âm mưu.”

Diệp Tri Chi nhìn về phía anh ấy, đột nhiên sáng tỏ: “Chú ba và Diệp Tri Thư?”

“Đoán được sao?” Giang Yến Từ cũng không bất ngờ.

Diệp Tri Chi nhìn Giang Yến Từ một cái, hỏi Diệp Tri Lễ tiếp: “Em với anh cả thì ổn rồi đó, nhưng Giang Yến Từ thì sao? Anh ta lấy thân phận gì để đi vậy?”

Giang Yến Từ nói: “Anh lấy tư cách là luật sư đại diện của Diệp Tri Lễ để đi.”

Diệp Tri Chi: “Không phải anh không làm luật sư nữa sao?”

Giang Yến Từ nhướng mày: “Ít nhất bây giờ anh vẫn còn làm mà, không phải sao?”

Anh nhìn về phía trước, cong môi cười: “Coi như là trận chiến cuối cùng của anh… với tư cách là luật sư đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi