BẠN TRAI SNAKE CỦA TÔI

“Con gái các em lúc nào cũng chỉ biết tức giận. Rõ ràng hôm qua là chính em đến muộn. Anh đợi em lâu như vậy mà em còn chưa tới thì anh đi về là đúng rồi. Anh còn chưa chia tay em là may rồi.”

“Em còn dám chủ động chia tay anh.”

Tôi chết lặng, cúi đầu, chậm rãi cười, đôi mắt bất giác đỏ lên “Du Đồng, anh từ đầu đến cuối thật sự khiến tôi giống như một trò đùa.”

“Anh có từng nghĩ anh đi như vậy bỏ lại một cô gái như tôi đứng đó nguy hiểm thế nào không?”

“Anh đã bao giờ tự hỏi liệu tôi có thể bắt được taxi không?”

“Anh đã bao giờ nghĩ về việc tôi buồn như thế nào lúc bị bỏ lại một mình chưa?”

Anh ta sửng sốt một chút “Là do em đến muộn. Nếu như không đến muộn, anh đã không rời đi, vậy vẫn là lỗi của em.”

Tôi bật cười, lúc cúi đầu nước mắt bất giác rơi: “Là lỗi của tôi, lần này, anh cũng thắng rồi, Dư Đồng.”

“Vậy từ nay về sau chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa.”

Tôi không dừng lại nữa, đi tiếp.

“Chu Chi! Chu Chi! Em đứng lại cho anh! A!”

Tiếng bước chân đang đuổi theo phía sau đột ngột dừng lại, kèm theo tiếng hét “Có rắn!”

Tôi vội quay đầu lại liền nhìn thấy Tiểu Hắc Xà đang lao nhanh vào trong bụi cỏ, hai con ngươi lòi ra thẳng đứng, nhìn tôi một cách đáng thương.

Tôi ngay lập tức bước đến chỗ Dư Đồng, nhìn vết thương đang chảy máu của anh ta.

Anh ta vội vàng kêu lên: “Tiểu Bạch!”

Trợ lý chạy ra ngay lập tức “Bác sĩ Chu sao vậy!”

“Đưa anh ta đi rửa sạch vết thương đi.” Tôi vội nói.

Nói xong, liền bước tới, đi về phía bãi cỏ.

“Chu Chi! Em đi đâu vậy! Anh đau quá đi!” Dư Đồng tỏ vẻ đau đớn nhìn tôi.

Tôi xoay người “Trợ lý sẽ giúp anh xử lý vết thương, anhđừng lo, không có độc dâu.”

Một lúc sau, Tiểu Hắc Xà không biết đã đi đâu, tôi lo lắng tìm kiếm “Tiểu Xà, Tiểu Xà

Sau một hồi tìm kiếm,cuối cùng tôi cũng thấy anh ta ở một góc cỏ nhỏ.

Thấy tôi đi tới, anh ta đáng thương co rụt lại, vùi đầu vào trong thân “Anh, anh không cố ý đâu.”

“Hắn, hắn bắt nạt em.”

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn anh, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhỏ “Em không trách anh, nh làm đúng lắm.”

Tiểu Hắc Xà lập tức ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc “Thật sao!”

Tôi gật đầu, nỗi buồn vừa rồi cũng tan biến đi rất nhiều, cười nói: “Ukm, cảm ơn anh đã giúp em.”

Tiểu Hắc Xà đồng loạt siết chặt lấy cổ tay tôi, cái đuôi vểnh lên một cách sung sướng “Vậy thì lần tới anh sẽ dạy cho hắn ta một bài học!”

Tôi không nhịn được cười “Được.”

Vết thương của Dư Đồng không lớn, chỉ chảy máu nhưng anh ta không ngừng la hét trong lúc xử lý vết thương.

“Anh đã bí mật thêm thuốc tăng đau cho hắn ta” Tiểu Hắc Xà thì thầm.

Không hiểu vì sao, Tiểu Hắc Xà có vẻ rất ác cảm với Dư Đồng.

Tôi nhìn vẻ mặt méo mó của Dư Đồng, chậm rãi bước tới “Tiểu Linh, lát nữa hãy đưa anh ta đi tiêm vắc xin phòng bệnh dại, trở về tôi sẽ hoàn tiền cho cậu.”

“vâng”

“Chu Chi! Em đừng đi! Em còn quan tâm đến anh có đúng không!”

Tôi dừng lại, nhìn anh ta “xin lỗi, là thú cưng của tôi đã cắn anh nên tôi mới chịu trách nhiệm, không liên quan đến quan tâm hay không.”

So với buổi sáng, buổi chiều tương đối thoải mái hơn.

Nhìn Tiểu Hắc Xà đang cúi đầu vào điện thoại, tôi cười hỏi: “Anh xem có thể hiểu sao?”

Tiểu Hắc Xà lập tức ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy háo hức vẻ tìm hiểu: “Có thể”

Nói xong còn lắc đuôi một cái, hai mắt lấp lánh “Anh đang học pha cà phê, em có muốn uống không?”

TÔI “?”

Xem thôi là đã có thể học được rồi sao?

Tôi có chút ngượng ngùng nói: “Ở nhà không có máy pha cà phê.”

Đến tối, nhìn chiếc máy pha cà phê lớn ở cửa, tôi choáng váng.

Kinh ngạc nhìn Tiểu Hắc Xà trên cổ tay mình “Không phải là …”

Tiểu Hắc Xà nhìn thấy máy pha cà phê đến thì lập tức buông cổ tay tôi ra, vui vẻ nói: “Đã đến giờ uống cà phê rồi!”

TÔI “……”

sóc vĩa mèo thích an dua 502

Cuối cùng tôi cũng chuyển máy pha cà phê vào, nhìn tên trên đó.

Tiểu Tứ.

Tôi có chút tò mò “Đây là tên của anh sao?”

Tiểu Hắc Xà cũng nhìn thấy tên trên đó, nhanh chóng lắc đầu “Anh là con thứ tư trong nhà nên họ mới hay gọi là Tiểu Tứ. Tên thật là Bạch Hân.”

Không đợi tôi unbox, Bạch Hân đã tháo rời mọi thứ và lắp ráp nó.

Nhìn vào chiếc máy pha cà phê mới tinh, tôi tự hỏi có phải mình đang mơ không.

Bạch Hân từng bước pha cà phê hết sức trật tự, anh ta còn kéo một bông hoa sữa.

Sau đó từ từ cẩn thận, cái đuôi cẩn thận quấn lấy cà phê đưa tới trước mặt tôi.

Anh ta vui vẻ nói: “Mời em uống cà phê”.

Tôi nhìn những bông hoa bên trên, bâng quâng hỏi: “Là hoa hồng sao?”

Anh ta gật đầu ngay lập tức “Ừm! là một bông hồng!”

“Trong sách có nói, hãy kéo một bông hồng cho người bạn thích.”

người bạn thích–

Nhịp tim của tôi đột nhiên ngừng lại trong giây lát, sau đó dường như lạc nhịp rồi liên hồi đập.

Từng hồi một, tựa như có một bàn tay đang đấm vào cửa, phát ra tiếng “đồng, đồng, đồng”.

“Em, em đi tắm đã.”

Tôi nhanh chóng đứng dậy, đẩy cửa phòng tắm ra, dựa vào cửa, đưa ngón tay lên trước ngực, bình tĩnh lại nội tâm.

Cúi đầu tức giận nói: “Chu Chi, mày điên rồi, sao có thể vượt loài được chứ!”

Tôi vùi mình trong bồn tắm, cố tình hạ nhiệt độ nước trong bồn để xoa dịu bộ não đang phát sốt của mình.

Ngay khi bước ra khỏi bồn tắm, tôi đã choáng váng.

Thôi xong, tôi vào vội quá nên quên mang đồ ngủ vào rồi.

Tôi đắn đo giữa việc mặc quần áo cũ của ngày hôm nay với việc nhờ Bạch Hân lấy bộ đồ ngủ khác.

Cuối cùng, tôi thực sự không thể chấp nhận mình phải mặc quần áo bẩn sau khi tắm, vậy nên, tôi cam chịu bước tới cửa, nhẹ nhàng hét lên.

“Bạch Hân, anh có ở đó không?”

Ngay sau đó, một giọng nói vang lên “Đồ ngủ của em.”

Tôi cúi đầu, qua khe cửa nhỏ, tôi nhìn thấy trên đầu anh ta là bộ đồ ngủ của tôi, con ngươi thẳng đứng rõ ràng nhìn có chút đáng sợ nhưng lại trông vô cùng dễ thương.

Tôi ngạc nhiên “Sao anh biết em không mang đồ ngủ?”

Anh ta có vẻ hơi ngượng ngùng “Anh, anh vừa mới vào phòng đã nhìn thấy.”

Tôi mỉm cười “Cảm ơn.”

Lúc thấy đầu tôi thò ra ngoài, anh ta vội vàng cúi đầu xuống.

“bịch-”

Bộ đồ ngủ trên đầu rơi ra.

“A, xin lỗi, anh không cố ý.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi