“Anh-anh muốn ngủ kiểu này.”
Tôi không nhịn được cười “Được.”
Đến tối, tôi nhìn Bạch Hân đã ngủ sớm, đi tới, muốn chạm vào anh ta trước khi ngủ.
Ngay khi ngón tay tôi chạm vào trán anh ta, tôi đã giật mình.
“Bạch Hân! Bạch Hân! Anh phát sốt rồi, anh mau tỉnh lại đi!”
Anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt dường như có một tia nước mờ nhạt.
Nhỏ giọng nói: “Chi Chi, anh hơi khó chịu.”
Tim tôi như thắt lại trong giây lát.
Cẩn thận nâng anh ta trong lòng bàn tay, giọng nói run run “Em, aem đưa anh đi bệnh viện.”
Hai mắt anh ta hơi nhắm lại “Anh không sao đâu, ngủ một xíu là ổn thôi.”
“Chi Chi, emđừng lo lắng.”
Sau đó, chìm hẳn vào giấc ngủ.
Tôi vội đứng dậy, bỏ anh ta vào túi rồi lao ra ngoài thật nhanh.
Lúc tôi vừa bước ra khỏi cửa, một bóng người đột nhiên xuất hiện, ngăn tôi lại.
“Chi Chi, anh biết em còn quan tâm đến anh mà. Em biết anh đến nên mới ra ngoài đúng không?”
Tôi nhìn Dư Đồng trước mặt rồi chạy thẳng về phía trước.
Lúc này tôi không có thời gian nói chuyện với anh ta.
Dư Đồng thình lình nắm lấy tay tôi, tức giận “Chu Chi! Em cứ nhân tâm như vậy sao!”
“Anh đã hèn mọn dỗ em rồi, em còn muốn saon nữa?”
Tôi vất vả bẻ gãy tay Dư Đồng, nhìn Bạch Hân trong túi xách, vội vàng nói: “Dư Đồng, tôi không có thời gian nói chuyện này với anh nữa, chia tay là chia tay.”
“Bây giờ tôi còn việc quan trọng khác phải làm.”
Tôi chạy nhanh ra ngoài, buổi tối gần như không có xe, đợi năm phút đồng hồ cũng không đợi thêm nữa.
Tôi nhanh chóng chạy về phía bệnh viện thú y.
Vừa chạy vừa kiểm tra tình trạng của Bạch Hân, may mà nhiệt độ không tăng trở lại.
Có một người trực ở bệnh viện thú cưng, thấy tôi đến thì cực kì ngạc nhiên: “Bác sĩ Chu, sao cô lại tới đây?”
Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhanh chóng bước vào phòng khám.
Vừa cầm máy lên, Dư Đồng đã xông vào, nhìn thấy Bạch Hân trong tay tôi, hai mắt đột nhiên mở to.
“Chu Chi! Chẳng lẽ chỉ vì con rắn này mà em phớt lờ anh?”
Sau đó, anh ta đi nhanh đến, định kéo tôi đi.
“Dư Đồng! Anh đi ra ngoài!” Tôi rất vội.
Dư Đồng kéo tôi “Trừ phi hôm nay em hứa với tôi sẽ giảng hòa, nếu không anh sẽ không ra ngoài.”
Tôi hất tay anh ta ra “Dư Đồng, anh không phải trẻ con!”
“Chúng ta đã chia tay rồi!”
Dư Đồng có vẻ rất nóng vội nên bước nhanh tới nắm lấy tay tôi “Chu Chi, em đang nói chiện cười đúng không? Em thích anh như vậy, tại sao lại chia tay?”
Tôi cố gắng thoát khỏi tay anh ta, nhưng sức lực của anh ta quá lớn.
“Dư Đồng!”
Tôi đẩy anh ta thật mạnh, cả người đập mạnh về phía sau một cách không kiểm soát được.
Ngay lúc va chạm, một cánh tay lạnh lẽo ôm chặt lấy eo tôi.
Giọng nói vừa lo lắng vừa yếu ớt “Chi Chi! Em không sao chứ?”
Tôi quay lại nhìn bóng người thình linh xuất hiện trong phòng, cả người sững sờ tại chỗ.
Hoảng sợ mở miệng: “Anh, anh là ai?”
Anh ta dường như cũng phản ứng lại, lo lắng lùi lại rồi vội vã chạy ra ngoài.
Tôi phản ứng lại, dường như có một cảm giác rất kỳ diệu khiến tôi phải bắt kịp anh ta.
Đến khi tôi chạy ra ngoài thì anh ta đã biến mất.
Tôi nhìn quanh, cuối cùng trong một góc khuất mờ mịt nhìn thấy bóng dáng anh ta, tôi chạy nhanh đến.
“Sao anh—”
Tôi còn chưa kịp nói xong, anh ta đã ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng: “Em, em sẽ ghét anh sao?”
Tôi nhìn anh ta, chậm rãi ngồi xổm xuống, ngập ngừng nói: “Bạch Hân?”
Thân thể anh ta cứng đờ một lúc, ngón tay giơ lên, muốn nắm lấy cổ tay tôi nhưng lại như nhớ ra điều gì, vội vàng thu ngón tay lại.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta với bộ dạng này.
Không phải bộ dạng của Tiểu Hắc Xà.
Vẻ ngoài anh ta rất trẻ trung, mái tóc thì lưa thưa lòa xòa trên trán, có vài chỗ nhuộm màu xanh nhạt, tựa như vết xanh trên trán trước đây.
Khác với vẻ gầy gò khi còn là một con rắn, ở hình dạng người anh ta cao hơn tôi rất nhiều.
Đôi mắt pha chút màu vàng, sống mũi cao, gò má trắng nõn, môi hồng nhạt.
“Anh là Bạch Hân sao?” Tôi hỏi.
Anh ta có chút sợ hãi nhìn tôi: “Em, em sợ sao?”
Sau đó, lại lo lắng nói: “Anh sẽ không làm hại em đâu, thật đó!”
Tôi nhìn dáng vẻ lo lắng của anh ta, chớp chớp mắt, rồi đột nhiên bật cười “ukm, em biết mà.”
Sao anh ta có thể hại tôi cơ chứ?
Thật kỳ lạ, lúc tôi nhìn thấy anh ta, tôi thậm chí không có nửa điểm sợ hãi nào.
Hơn nữa, con có một cảm giác rất tự nhiên là đằng khác.
Anh ta lại ngẩng đầu nhìn tôi, có chút bất an: “Em, em thật sự tin anh sao?”
Tôi lại muốn cười, chọc vào đầu anh ta “Nếu không thì sao?”
Anh ta thình lình đứng dậy, nhanh chóng kéo tôi vào long: “Chi Chi, em thật tốt.”
TÔI “!!!!”
“Ốiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”
Anh muốn giết em à!
Bạch Hân vội vàng buông tôi ra “Chi Chi, em không sao chứ?”
Mặt tôi đỏ bừng “Không, không sao.”
“Được lắm Chu Chi, chẳng trách em đòi chia tay anh, hóa ra là có tình mới rồi.”
Một giọng nói yêu nghiệt truyền đến sau lưng, tôi quay đầu lại, không biết từ lúc nào, Dư Đồng đã đi tới.
Vẻ mặt anh ta tràn đầy oán hận “Anh thật sự đã nhìn lầm em! Chu Chi!”
Tôi đang định nói thì Bạch Hân đã kéo tôi lại phía sau, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy hung hãn như vậy.
“Anh nói thêm một câu nữa xem!”
“Tao cứ nói đấy thì sao, Chu Chi! Em là cái đồ phụ nữ cặn bã! Còn để tôi đến xin lỗi nữa chứ, cái đồ không biết xấu hổ!”
“Em nói thật khi, lúc chúng ta còn bên nhua em đã lừa dối tôi rồi đúng không?”
Mỗi câu Dư Đồng nói đều đầy ác ý.
Tôi nhìn anh ta, không bao giờ hy vọng mọi chuyện sẽ như thế này, ước gì tôi chưa bao giờ quen biết anh ta.
“Không được nói Chi Chi như vậy!”
Bạch Hân bất ngờ lao lên, đấm mạnh vào Dư Đồng.
Cả hai nhanh chóng gây gổ nhau.
Tôi kinh hãi vội vàng chạy tới “Bạch Hân, đừng đánh nữa!”
“Bạch Hân!”
Sức tấn công của Bạch Hân rất mạnh, Dư Đồng hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, chỉ mới vài hiệp đấu, Dư Đồng đã ngã xuống đất.
Lúc cảnh sát đến, tôi cùng Dư Đồng đứng một bên, cảnh sát tiếp tục hòa giải.