BẠN TRAI TÔI DỰA VÀO ẢO TƯỞNG ĐỂ YÊU THƯƠNG

Editor: Vàng Anh

Bây giờ ở phía cảnh sát vẫn chưa có manh mối, manh mối duy nhất và nghi phạm có chứng cứ ngoại phạm.

Quan trọng hơn là, thậm chí công cụ gây án của hung thủ cũng không kiếm được.

Lão Chu phân phối nhiệm vụ cho mọi người, chia nhau ra theo dõi các nghi phạm.

Trình Lộc luôn cảm thấy là lạ, suy nghĩ cẩn thận một chút, mới nhớ ra bọn họ còn để lọt một người.

Trình Lộc lập tức nói ra: "Chờ một chút, chúng ta còn để lọt một người." Cô lấy cuốn sổ trong túi xách ra, trong cuốn sổ kẹp hình của các nghi phạm, người đàn ông trung niên trên tờ cuối cùng đã được cô lấy ra.

Cô đặt lên bàn, chỉ vào hình nói: "Lý Duẫn."

La Thứ: "Nhưng mà chị Lộc, không phải lúc trước chị nói Lý Duẫn không có mặt tại thời điểm xảy ra vụ án sao?"

Trình Lộc nhìn chằm chằm tấm hình trên bàn, "Thử mới biết có hay không."

Trên thực tế, cảnh sát đã thông báo cho Lý Duẫn quay lại để điều tra, nhưng anh ta cứ kì kèo mãi không trở lại.

Mặc dù nói xác xuất gây án của Lý Duẫn là thấp nhất, có thể Trình Lộc không muốn bỏ sót dù chỉ là một chút nghi ngờ,nên chỉ động xin đi Lan Thành điều tra Lý Duẫn, lão Chu không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Nếu như Lý Duẫn là hung thủ, thì khi từ Lan Thành trở về, anh ta nhất định sẽ mua vé hoặc tự mình lái xe về, nhưng bằng cách này, thông tin theo dõi và mua vé từ Lan Thành đến Lâm Sơn nhất định sẽ ghi nhận lại thông tin của Lý Duẫn.

Tuy nhiên, Trình Lộc đã kiểm tra thông tin theo dõi và đặt vé sau khi vụ án xảy ra thì hoàn toàn không tìm thấy Lý Duẫn.

Khi kiểm tra kỹ hơn, thì phát hiện được từ Lan Thành đến Lâm Sơn, có một con đường núi không được giám sát, nếu từ đây trở về Lâm Sơn thì việc không bị camera giám sát ghi lại là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

Chuyện bây giờ Trình Lộc phải làm là điều tra rõ vấn đề thời gian.

Lão Chu không để cho Trình Lộc thi hành nhiệm vụ một mình, nên đã lái xe đi cùng Trình Lộc đến Lan Thành.

Ngày hôm sau hai người lập tức lên đường, men theo con đường núi hướng đến Lan Thành.

Mà trong thời gian Trình Lộc đi điều tra, Lâm Phùng vẫn không biết cháu trai của mình là Hứa Qua đã trở thành nghi phạm trong một vụ án giết người và đang bị cảnh sát theo dõi.

Lúc anh biết chuyện này là do Hứa Tú nói cho.

Hứa Tú còn thuận miệng nói với Lâm Phùng: "Anh ấy nói, hôm đó chị Tiểu Lộc đến công ty thẩm vấn, cậu, cậu nói xem sao anh của cháu là tội phạm giết người được chứ?"

Lâm Phùng ưu nhã cắt miếng bò bit tết, nghe được tên Trình Lộc mới thoáng dừng lại một chút.

Khuôn mặt anh không cảm xúc, chậm rãi đưa miếng bò bít tết vào miệng, anh nhìn lên, ánh mắt lạnh lùng, "Cháu tìm cậu chỉ để nói chuyện này?"

Hứa Tú cười ha ha: "Tại vì cậu thông mình mà, nhà chúng ta có cậu là người thông minh nhất, hay là cậu giúp chúng ta suy nghĩ xem, ai mới là hung thủ? Không thể để cho anh cháu gánh cái nồi này được!"

Hứa Tú đầy phẫn nộ, cắn một miếng bít tết lớn.

Bộ dạng cô nàng hung hăng, như là muốn ăn thịt hung thủ vậy.

Trái ngược với Hứa Tú, vẻ mặt Lâm Phùng vẫn vậy, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ yên lặng từ từ ăn miếng bít tết, rồi uống một hơi cà phê đắng, anh khẽ cau mày đẩy ly cà phê ra trước mặt.

Anh khẽ xì một tiếng, "Cần gì phải đến tìm cậu, để cho mẹ cháu tự giải quyết."

Nhắc tới Lâm Bích, Hứa Tú liền tức giận, cô đập lên bàn giận dữa nói, "Vừa nhắc tới mẹ cháu, là cháu phát tức, mẹ cứ bắt cháu phải xuất ngoại du học, chẳng lẽ bây giờ cháu làm bọn họ mất mặt lắm à!"

Lâm Phùng hơi giật mình, nhưng lại nhanh chóng trở về vẻ mặt không cảm xúc, anh xoa xoa tay, "Tác phong của bọn họ, trước sau vẫn như vậy."

Lâm Phùng đứng dậy, Hứa Tú vội vàng kêu lại: "Ủa cậu, cậu không ăn nữa hả?"

Lâm Phùng dừng chân lại, hơi nghiêng người nhìn Hứa Tú, rồi rời khỏi phòng ăn.

Dáng vẻ bên ngoài của anh trông như tùy ý, sao cũng được, nhưng thật ra trong lòng rất để ý lời của Hứa Tú.

Sau khi anh về nhà sẽ cho người điều tra rõ ngọn nguồn chuyện này, đối với Lâm Phùng mà nói, muốn điều tra một chuyện cũng không phải là khó, huống chi đây là chuyện dưới công ty của anh.

Vụ án này đúng là hơi khó giải quyết, nghi phạm nào cũng có chứng cứ không có mặt tại thời điểm xảy ra vụ án.

Tiếp tục điều tra, anh mới biết được Trình Lộc đã tới Lan Thành cùng với lão Chu.

Lâm Phùng không nhịn được nhướng mày lên, lão Chu không phải là một người tốt, sao cô có thể tùy tiện đi chung với lão Chu chứ?

Chẳng lẽ trông anh không thông minh hơn lão Chu hả? Chuyện này cô có thể tìm anh mà!

Lâm Phùng cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân như là người có cũng được không có cũng được vậy, Trình Lộc thật sự rất nhẫn tâm!

Tàn nhẫn như vậy, Lâm Phùng chắc chắn không thể thả cô đi gieo họa cho người được, để cô gieo họa cho anh thì còn được.

Lâm Phùng xin nghỉ trong trường, dò nghe được Trình Lộc đi con đường sau, anh lập tức lên đường.

Lúc này Trình Lộc và lão Chu đã đi được chặng đường tám tiếng, sắc trời dần tối, sương mù trên trời dường như được bao phủ bởi một lớp màu trắng sữa, có thể mơ hồ nhìn thấy đường viền của mặt trăng, bị che khuất sau những đám mây.

Xét về thời gian, Trình Lộc có thể đã đến Lan Thành, nhưng Lâm Phùng không ngờ đi được nủa đường sẽ gặp được Trình Lộc và lão Chu.

Lão Chu ngồi trong xe hút thuốc, làn khói mờ lượn lờ tỏa ra từ cửa sổ xe, Trình Lộc mở cửa xe đi xuống, hỏi: "Khi nào thợ sửa xe mới tới?"

Lão Chu: "Đường này khó tìm, còn phải chờ một lát."

Trình Lộc mở điện thoại di động lên liếc nhìn thời gian, không khỏi nhắc nhở lão Chu, "Bây giờ cách thời điểm xảy ra vụ án năm ngày, hung thủ có đầy đủ thời gian để tiêu hủy chứng cứ."

"Không phải vẫn chưa chắc Lý Duẫn là hung thủ sao?" Anh ta bị tình nghi ít nhất, anh ta còn có thể trở về Lâm Sơn gây án à?" Lão Chu thờ ơ nói, xuyên qua gương thấy Trình Lộc nhíu chặt chân mày.

Trình Lộc mím môi không vui, quay đầu nhìn xuống đường núi, sương mù lượn lờ, ánh trăng trong suốt, bóng cây vù vù, một cơn gió thổi qua cũng mang đến hương vị tươi mát độc đáo của núi rừng, khác hẳn cảm giác ở thành thị.

Lão Chu khảy rơi đầu thuốc lá, "Tiểu Lộc, em đừng gánh hết công việc lên vai mình, anh thấy em cũng mệt rồi."

Trình Lộc nhìn xuống, "Em không mệt."

Vào lúc này, có ánh sáng từ đèn xe rọi lên, một chiếc xe từ xa chạy tới, vô cùng sáng chói.

Trình Lộc vui mừng, "Sửa xe tới rồi hả?"

Cô lùi lại vài bước, nhìn về phía đường vòng, trong ánh đèn lấp lóe chỉ thấy một chiếc Maybach đang chạy tới.

Chắc là không phải sủa xe rồi, có thể mua được chiếc xe này thì cần gì đi làm thợ sửa xe chứ?

Lão Chu cũng bước xuống xe, thấy được chiếc xe đằng sau, anh ấy nhàn nhạt lên tiếng, "Chắc không phải là sửa xe rồi."

Trình Lộc nắm chặt tay, bây giơ cô không nhịn được nữa, cô quay đầu chỉ muốn đạp cho một cước, nhưng cô cố gắng ghìm lại, cô thét lớn, "Chu Minh! Có phải vốn dĩ anh không muốn điều tra vụ án này không?"

Lão Chu cau đó giờ Trình Lộc chưa từng nói chuyện như thế với anh.

Tại sao một Trình Lộc ôn hòa với mọi người lại bỗng dưng hung dữ như vậy?

"Tiểu Lộc em..."

Lời lão Chu còn chưa nói hết, đã thấy Trình Lộc đá một cước lên vách núi, sắc mặt cô khó coi, ánh mắt dữ tợn, tròng mắt đã ửng hơi nước, làm lão Chu giật mình không nói nên lời.

Trình Lộc cười lạnh, "Nói thật, có phải anh căn bản không để chuyện trong cục cảnh sát trong lòng đúng không? Lần này hay vụ án lần trước, cho dù là xảy ra trên mạng người, có phải anh cũng không quan tâm hay không?"

Tâm tính đã như vậy, tại sao còn muốn làm cảnh sát?

Cảnh sát bọn họ, không nên như vậy.

Chiếc Maybach chậm rãi lái tới, cuối cùng dừng lại trước mặt Trình Lộc, đèn pha chậm rãi hạ ánh sáng xuống, Trình Lộc đưa tay ra cản trước mắt, ánh sáng này thật sự rất nhức mắt.

Trình Lộc không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng bước ra từ chiếc Maybach, dáng người đàn ông cao, bị ánh sáng của đèn chiếu đến tạo thành một vệt bóng thật dài.

Lâm Phùng vén tay áo lên một đoạn, lộ ra cánh tay trắng như tuyết.

Mặt mũi anh lạnh lùng, bước từng bước đi tới trước mặt Trình Lộc, giọng nói lạnh lùng, thờ ơ nói một câu: "Thật trùng hợp, lại gặp ở chỗ này."

Trình Lộc nghiêng đầu, nỗi bực bội trong lòng dần tan biến khi nhìn thấy Lâm Phùng.

Giống như một ngọn lửa phừng phừng bị một chậu nước lạnh dội tắt, trong lòng cô dễ chịu hơn một ít, còn có hơi muốn cười, vô tình gặp được ở chỗ này, thật sự là có hơi buồn cười.

Lão Chu cũng đi tới, liếc mắt nhìn Trình Lộc, rồi nói với Lâm Phùng: "Sao giáo sư Lâm lại ở chỗ này?"

Trình Lộc cong môi, Lâm Phùng lắc người qua, chắn ở giữa Trình Lộc và lão Chu, anh vừa mới lái xe tới, nhìn thôi cũng đã biết tình trạng bây giờ, sợ là xe đã bị lão Chu phá hỏng giữa đường, cho nên mới bị anh đuổi theo.

Lâm Phùng ngăn trước mặt lão Chu, xoay người về phía Trình Lộc, biết còn hỏi: "Tôi đi tham quan cảnh đêm ở Lan Thành, em đi đâu vậy?"

Dĩ nhiên là Trình Lộc biết ý của Lâm Phùng, ai lại đi tham quan cảnh đêm bằng đường núi mà còn không có camera giám sát như này, sợ là Lâm Phùng cố ý đến tìm cô.

Không ngờ, giáo sư Lâm có giá như vậy, nhưng lại còn là người rất si tình.

Trình Lộc trả lời: "Tôi cũng đi Lan Thành."

Đôi mắt Lâm Phùng chậm rãi nhẹ cong lên, không quá nổi bật, "Thật trùng hợp, có thể đưa em đi." Nói xong anh quay đầu nhìn lão Chu, nhìn một vòng quanh người lão Chu, anh mát lạnh lùng, cười nhạo một tiếng, "Cảnh sát Chu cũng không cần đi cùng đâu."

Lão Chu: "Ừ?"

Trình Lộc híp mắt, đứng sau lưng Lâm Phùng tiếp lời: "Lão Chu phải ở đây chờ người sửa xe tới, em tới Lan Thành tìm hiểu tình huống ở đó trước." Trình Lộc cũng cười nhạo một tiếng, "Dù sao cảnh sát Chu cũng không quá quan tâm tới vụ án, không phải sao?"

Lão Chu đi về phía trước một bước, bị Lâm Phùng ngăn lại trước mặt.

Lão Chu giải thích: "Tiểu Lộc, anh không phải..."

Trình Lộc đứng sau lưng Lâm Phùng, cẩn thận kéo vạt áo của anh, thúc giục nói: "Giáo sư Lâm, có thể đi được chưa? Tôi có hơi gấp."

Lâm Phùng phất phất tay, buộc lão Chu lùi lại hai bước, "ừm" một tiếng, anh ra hiệu cho Trình Lộc lên xe trước.

Bây giờ Trình Lộc đang tức giận với lão Chu, cũng không đợi lão Chu phản ứng, đi thẳng đến xe của Lâm Phùng ngồi xuống.

Đến khi cô đeo dây nịt an toàn, thì nhìn thấy Lâm Phùng đang đứng trước đèn xe, đôi chân dài thẳng tắp được bọc trong chiếc quần âu màu đen, bởi vì chân quá dài, còn lộ ra mắt cá chân, trông hơi giống quần tây cắt xén.

Dường như lời nói của Lâm Phùng làm cho lão Chu sửng sờ, lúc này Lâm Phùng lên xe, lúc Lâm Phùng lái xe đi qua, Trình Lộc còn thấy lão Chu đứng ngây người một chỗ không nhúc nhích.

Trình Lộc quay đầu lại, khôn khỏi hỏi Lâm Phùng: "Giáo sư Lâm, anh vừa nói cái gì với lão Chu vậy?"

Ánh mắt Lâm Phùng vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, đường núi gập ghềnh, đường sá phức tập, bên tai anh là giọng nói dễ nghe của Trình Lộc, một giọng nói ngọt ngào dễ chịu.

Trong lòng anh đột nhiên thả lỏng, anh liếc mắt nhìn khuôn mặt tò mò của Trình Lộc, không nhịn được cong môi, nhàn nhạt cười: "Rất muốn biết?"

"Hơi hơi."

"Em cân nhắc đến tôi một chút đi, tôi sẽ nói cho em nghe."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi