BẠN TRAI TÔI DỰA VÀO ẢO TƯỞNG ĐỂ YÊU THƯƠNG

Edior: Vàng Anh

Tay Lâm Phùng lập tức buông lỏng.

Anh lui về sau ba bước, cuối cùng cũng tìm được bức tường để dựa vào, sắc mặt trắng bệch.

Là tại anh kích động, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị Trình Lộc nâng gối như vậy, làm sao lúc đó anh lại không nhớ được một chút nào hết.

Trình Lộc đứng bên cửa do dự một hồi lâu, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Phùng, khuôn mặt áy náy: "Giáo sư Lâm, tôi không cố ý, cái này chỉ là điều kiện phản xạ của tôi."

Lâm Phùng thở dài, gượng đứng thẳng người.

Mới vừa nãy không biết Trình Lộc đã dùng bao nhiêu sức lực, nhưng bây giờ anh vẫn chưa hoàn hồn.

Trình Lộc tiếp tục giải thích: "Nhưng mà giáo sư Lâm, chuyện này tôi vẫn phải nói rõ ràng với anh, trước đó tôi không hề nói quen với anh, vậy là anh..." Trình Lộc nhìn Lâm Phùng, bỗng dưng cảm thấy hơi buồn cười, khóe môi không khỏi cong lên, cố gắng nín cười nói: "Vậy là do anh tưởng tượng ra?"

Khuôn mặt Lâm Phùng biến sắc, ngay cả đau đớn trên thân thể cũng đã giảm mạnh vì lời nói của Trình Lộc.

Anh ngớ người thốt lên: "Tưởng tượng?"

"Chắc là do lão Chu hay là Tề Văn bọn họ luôn nói nhảm nhí ghép cặp hai chúng ta, cho nên anh mới nghĩ như thế." Trình Lộc cố gắng nín cười nói, "Hơn nữa, chuyện tôi khóc ở bệnh viện kia, không liên quan đến chuyện của anh, lúc đó tôi nghe được bệnh tình của viện trưởng nên mới khóc, tại sao anh lại nghĩ như vậy thì tôi cũng không biết, hóa ra mọi việc sau này chúng ta làm đều là hẹn hò. "

Trình Lộc đã nói đủ, Lâm Phùng cũng không phải kẻ ngu, vẫn có thể nghe được rõ ràng tiếng người.

Nói tóm lại một câu là, tình yêu lúc trước Lâm Phùng nhớ mãi không quan, đơn thuần là do anh tự ảo tưởng, tự suy diễn ra, còn Trình Lộc người ta không hề có ý này.

Chuyện này cũng thật lúng túng.

Không chỉ có lúng túng, mà còn có một bầu không khí vô hình bao trùm làm cho Lâm Phùng không dám nhìn Trình Lộc.

Làm sao anh dám nhìn nữa? Làm như anh nghe không hiểu sao? Mới vừa nãy lúc Trình Lộc nói chuyện, giọng nói cô ngập tràn ý cười, chuyện này dúng là đã ném bay mặt mũi mà anh duy trì suốt ba mưới năm qua!

Từ cổ đến mặt Lâm Phùng nhuộm một màu đỏ au, anh vội vàng xoay người, nhưng Trình Lộc thấy rõ được dáng vẻ xấu hổ của anh, trông như là đang câu dẫn cô vậy.

Bình thường anh luôn cẩn thận trong lời ăn tiếng nói, hiếm khi thấy được bộ dạng của anh như bây giờ, làm cho cô cảm thấy vui vẻ, còn có buồn cười.

Lâm Phùng lúng túng ho khan, lắp ba lắp bắp cà lăm nói: "Chuyện này, vậy đó." Làm sao anh còn dám đứng trước mặt Trình Lộc lâu hơn nữa chứ, nhanh chóng bước đến thang máy.

Chỉ tiếc giáo sư Lâm thường ngày lúc nào cũng thận trọng, bây giờ lại bước tới thang máy cùng tay cùng chân, còn tự cảm thấy mình không có chút tật xấu nào.

Trình Lộc không nhịn được, "Phụt" bật cười.

Lâm Phùng lại đi nhanh hơn, đi tới cửa thang máy, ngón tay vẫn không ngừng chọc chọc vào nút thang máy, cho đến khi thang máy mở ra, anh bước vào mà không hề ngoảnh đầu lại.

Vừa vào thang máy, Lâm Phùng liền không nhịn được, khuôn mặt bắt đầu co giật nhăn nhó.

Bên ngoài phòng, Trình Lộc thấy Lâm Phùng rời đi, khóe miệng đang cong lên cũng dần hạ xuống.

Cô lắc lắc đầu, xoay người đi vào phòng.

Bây giờ tất cả hiểu lầm đã được nói rõ ràng, sau này, chắc Lâm Phùng cũng sẽ không trở lại nhỉ?

Anh là thiên chi kiêu tử, mà cô chỉ là một người bình thường.

(Thiên chi kiêu tử: con cưng của ông trời)

————————————————

Sau khi vụ án có phương hướng rõ ràng, nên việ điều tra sau nay dễ hơn rất nhiều, lần trước Trình Lộc kêu Yến Tử điều tra một chút, không ngờ, đúng là Trần Tân tình có gặp Lý Duẫn mấy lần, hơn nữa thời gian và địa điểm mỗi lần gặp nhau đều hết sức bí ẩn.

Ở trong mắt người ngoài, Trần Tân Tình và Lý Duẫn là hai người của hai thế giới không thể tiếp xúc với nhau được, nên hoàn toàn không làm cho người khác ngờ được hai người này thật sự sắp xếp hiện trường trao đổi giết người.

Cảnh sát điều tra Trần Tân Tình, quả nhiên Trần Tân Tình có chứng cứ phạm tội, cảnh sát Lâm Sơn cũng liên hệ vụ án với cảnh sát Lan Thành, bên kia cũng nhanh chóng tìm được chứng cứ phạm tội của Lý Duẫn.

Ai có thể nghĩ tới, người không chút quan hệ gì lại đi cưới tính mạng của người khác.

Chuyện sau này thì giao cho lão Chu.

Sau này mới biết, Lý Duẫn thật sự không chịu nổi Hướng Đông nữa, ai bảo Hướng Đông muốn vĩnh viễn đạp anh ta dưới chân mình, cho dù là lúc nào chỗ nào thì cũng muốn đạp anh ta xuống nâng bản thân mình lên, anh ta vất vả vào các case (dự án) đều bị Hướng Đông bày mưu tính kế loại khỏi dự án, anh ta không chịu nổi bộ dáng xem thường người khác của Hướng Đông, mới nảy sinh ý định giết người.

Sau khi vụ án kết thúc, mấy nhân tài trong nhóm lớp đại học cũng đứng ra gửi lời tưởng nhớ.

Mà mẹ của Hướng Đông muốn tổ chức tang lễ cho Hướng Đông, nên mấy bạn học chung thời đại học bàn nhau có nên tiễn Hướng Đông một đoạn đường hay không.

Người cũng đã bị thiêu thành tro, cũng không được mấy người đến, Trình Lộc cũng không tỏ thái độ gì.

Nhưng lớp trưởng đứng ra nói: "Dù sao cũng là bạn học, ai rảnh thì đi cùng nhau."

Lớp trưởng vừa nói xong, trong nhóm liên tục có người phụ họa.

Trình Lộc vẫn chưa cân nhắc kỹ, lớp trưởng đã gửi tin nhắn WeChat riêng cho cô: "Tiểu Lộc, tang lễ của Hướng Đông, cậu có đi không, tớ đến đón cậu."

Trình Lộc hơi hoảng hốt, trong lòng cô không quá muốn đi, gần đây bởi vì vụ án của Hướng Đông, cô hao quá nhiều tâm lực vào vụ án này, chỉ thiếu điều muốn đột tử.

Nhưng lớp trưởng đã hỏi cô, sau khi cẩn thận suy nghĩ cô vẫn đồng ý.

Cô vẫn cho lớp trưởng một chút mặt mũi.

Trước đó, Tần Văn Hương lại thúc giục Trình Lộc kêu Lâm Phùng tới thăm bà, Trình Lộc không thể làm gì khác hơn là nói chân tướng cho Tần Văn Hương biết.

Khi đó cô sợ Tần Văn Hương xảy ra chuyện không hay trước khi phẫu thuật, vì để làm cho bà an tâm nên cô mới tìm tới Lâm Phùng.

Tần Văn Hương một mặt trách Trình Lộc làm vậy là không đúng, sao có thể dùng chuyện này để lừa người, mặt khác yêu cầu Trình Lộc nhanh chóng có bạn trai, để không làm lỡ thời gian đẹp.

Ngày tang lẽ Hướng Đông, Lâm Sơn đã hoàn toàn vào thu lạnh.

Mặc dù không rét lạnh như mùa đông nhưng cũng rất lạnh, sương mù bao phủ dày đặc, làm cho người ta không thấy rõ được hình dạng của Lâm Sơn.

Tiếng rao sữa đậu nành, bánh tiêu dưới lầu của ông lão đang đẩy xe ba bánh đi ngang qua, Trình Lộc cầm cặp đi tới, lấy ra mười tệ: "Lấy cháu một cái bánh bao."

Ông cụ lấy một cái bánh bao còn bốc hơi nóng đưa cho Trình Lộc.

Sau khi ông nhận tiền từ Trình Lộc thì tiếp tục đẩy xe đi, đường phố bên ngoài tiểu khu Phỉ Thúy, dường như vẫn còn đọng lại tiếng rao vang dội của ông cụ bán bánh bao.

Trình Lộc cất tiền lẻ vào, chốc lát sau đã gặm xong cái bánh bao.

Cô đợi một hồi nữa mới nhìn thấy lớp trưởng lái xe tới, Trình Lộc bước tới lên xe ngồi.

Lớp trưởng quay sang nhìn cô, khuôn mặt áy náy: "Tiểu Lộc, tớ xin lỗi nha, buổi sáng có chuyện bị chậm trễ một hồi, cho nên phải để cậu đợi lâu."

"Không sao, cậu tới đón tớ đi cùng, tớ phải cảm ơn cậu mới phải."

Lớp trưởng cười, trên đường đi không nói nói đến Hướng Đông, anh không khỏi nói: "Cậu thật là biết cách che giấu, chuyện lớn như vậy, cũng không nói với tớ một chút nào, nếu cậu nói thì ít ra tớ cũng có thể giúp cậu phân tích một chút, nghe nói vụ án này đã tốn không ít thời gian của các cậu?"

Trình Lộc chống cằm nhìn ra cửa sổ, nhưng bên ngoài cửa sổ bị che phủ một tầng sương trắng, cũng không biết Trình Lộc đang nhìn cái gì.

Nghe lớp trưởng nói như vậy, cô gật đầu: "Đúng là rất lâu, nhưng cũng đã phá được án rồi."

"Có điều thủ pháp của hung thủ rất tinh vi, đúng là một tên xảo trá, người bình thường không thể nghĩ tới được."

Trình Lộc nhàn nhạt "Ừ.", đúng là người bình thường không thể nghĩ tới được, chỉ có giáo sư Lâm mới nghĩ tới.

Trong đầu cô lóe lên hình ảnh của Lâm Phùng, cô bỗng giật mình.

Lớp trưởng còn tưởng có chuyện gì, giảm tốc độ xe lại: "Sao vậy tiểu Lộc?"

Trình Lộc lắc đầu: "Không sao không sao, chỉ là nhớ lại một số chuyện."

Lớp trưởng im lặng một hồi, cuối cùng vẫn không khỏi hỏi tới Lâm Phùng: "Đúng rồi Tiểu Lộc, nghe nói người tới đón cậu lần họp lớp trước là bạn trai của cậu hả?"

"Không phải." Trình Lộc lập tức chối, ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa số, "Không phải bạn trai."

Ánh mắt lớp trưởng sáng lên, "Không phải bạn trai? Vậy có phải tớ có cơ hội rồi không?"

Trình Lộc cong cong mắt, "Nếu không thì sao tớ để cho cậu đến đón tớ?"

Ý của những lời này của Trình Lộc là cô có thể cân nhắc lớp trưởng.

Nghe được một câu này, lớp trưởng mừng như điên, anh lập tức nói: "Được rồi Tiểu Lộc, cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ biểu hiện thật tốt!"

Trình Lộc mím môi không tiếng động cười một tiếng, nhưng trong lòng lại cảm thấy đắng chát.

Vừa rồi bị lớp trưởng nhắc như vậy, cô liền nghĩ tới buổi họp lớp lần trước, Lâm Phùng cầm một cái dù đen rất lớn, đi từ trong mưa ra, đứng trước mặt cô, đón cô về nhà.

Sau đó thì cô không còn nhớ gì nữa, chỉ nhớ được đoạn kí ức này.

Ngày hôm đó, anh che dù bước tới đón cô về nhà.

Đã tới nhà Hướng Đông.

Quan hệ của Hướng Đông trong công ty không khá lắm, nguyên nhân là vì cái tính, rất nhiều đồng nghiệp không quá thích chơi chung với cậu ta, chỉ là lúc trước ở công ty, ngại kỹ năng kinh doanh xuất sắc ở công ty nên họ mới không thể hiện ra.

Nhưng bây giờ, đồng nghiệp tới thăm viếng Hướng Đông chỉ lác đác vài người.

Ngược lại những bạn học thời đại học thì đến không ít.

Thậm chí Hứa Qua cũng đến.

Hứa Qua dẫn Trương Xảo Yên theo, hai người đứng cùng nhau, trông xứng đôi vừa lứa, nhưng trong lòng Trình Lộc lại không có bất kì tia gợn sóng nào.

Lớp trưởng vốn chuẩn bị xuống xe để mở cửa cho Trình Lộc, nhưng không ngờ Trình Lộc đã tự mở cửa xe bước xuống, đúng lúc đụng vào người lớp trưởng, lớp trưởng lập tức lùi hai bước, còn trêu ghẹo nói: "Cậu đó, sức lực đúng là không nhỏ."

Trình Lộc vội nói xin lỗi, xác nhận lớp trưởng không bị thương mới thôi.

Hai người cùng nhau đi vào trong nhà, mẹ Hướng đang rơi lệ trước linh cữu của Hướng Đông.

Bà vừa thấy Trình Lộc bước vào lập tức đến kéo tay cô, nước mắt rơi lả chả, nói: "Cảm ơn cháu, bạn học nhỏ, cảm ơn cháu đã giúp Đông Đông nhà bác tìm ra hung thủ."

Mẹ Hướng khóc òa là cho Trình Lộc cảm thấy cảm động, cô thở dài một hơi: "Bác, đây là chuyện cháu nên làm."

Các bạn học cùng ở lại ăn cơm, sau khi ăn xong, Hứa Qua gọi Trình Lộc.

Hai người duy trì khoảng cách an toàn, Hứa Qua hơi do dự, muốn nói lại thôi.

Trình Lộc cảm thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi này thích hợp với Lâm Phùng hơn, bây giờ vẻ mặt ấp a ấp úng của Hứa Qua cô lại thấy phiền lòng.

Cô không khỏi nhíu mày: "Có gì thì nói mau, lớp trưởng đang chờ tôi bên kia."

Hứa Qua nhìn lớp trưởng đứng cách đó không xa, mở miệng nói: "Em với lớp trưởng... đang ở bên nhau?"

Lúc trước anh nghe bạn học nói lớp trưởng đang theo đuổi Trình Lộc, Hứa Qua cũng sớm biết rồi, hồi đó đi học lớp trưởng rất quan tâm Trình Lộc, có điều là anh nhanh chân giành trước nên mới không có sau này.

Ánh mắt Trình Lộc lóe lên một tia khác thường.

Hứa Qua giải thích: "Anh không có ý gì khác, chỉ là anh muốn hỏi một chút... còn cậu của anh? Không phải hai người đang hẹn hò hả? Sao bỗng nhiên lại có lớp trưởng, có chuyện gì thế?"

Lúc này Trình Lộc đã hiểu ý của Hứa Qua.

Hứa Qua đang châm chọc cô bắt cá hai tay?

Cô lùi về phía sau hai bước, nhướng mày, ánh mắt sắc bén, "Anh Hứa, anh nói chuyện vòng vo từ khi nào chứ? Nếu anh muốn châm chọc Trình Lộc tôi bắt cá hai tay thì nói thẳng, cần gì phải nó vòng vo tam quốc như vậy?"

Bỗng nhiên cô nhớ tới lời nói lúc trước của Lâm Bích, trong lòng dâng trào cảm xúc tức giận, trong đầu chỉ còn lại bóng lưng Lâm Phùng rời đi, cô khó chịu đứng lên.

Cô không biết là mình đang nổi giận với Hứa Qua, hay đang nghĩ tới Lâm Phùng là cô không nhịn được nữa.

"Nếu như anh cảm thấy tôi muốn trèo cao với bất kì người nào trong nhà của anh, cảm thấy tôi là loại cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga thì có thể nói thẳng với tôi."

Giọng cô nghiêm túc, giọng nói dễ nghe lúc nói có hơi dữ, Hứa Qua há miệng, còn chưa kịp nói gì hết đã bị Trình Lộc chận ngược trở lại.

"Nếu như anh muốn nói rõ với tôi, tôi con mẹ nó làm sao cũng muốn đánh anh một trận mới an lòng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi