BẠN TRAI TÔI LÀ KẺ SÁT NHÂN


Đúng vậy, người ở trong nhà kho kia vẫn chưa chết, Cô ta chỉ bị trói và bịt miệng ở trong đó mà thôi.

Hajoon ngượng ngùng đẩy Soojin ra nhưng cậu vẫn ôm chặt cô.
" Mày cảm thấy ngại do có người nhìn sao? Nhưng hôm qua mày làm với hai thằng đó trước mặt tao mà có ngại gì đâu?" Soojin nhếch mép châm chọc.
Biết ngay là hôm qua Soojin đã âm thầm nhìn cô bị hai tên đó hãm hiếp mà.

Hajoon dùng sức mãi mới có thể thoát khỏi người Soojin rồi chạy về phòng.
Sau khi mặc quần áo vào cô mới định hình được, Soojin lại hành nghề rồi.

Nhớ lại cảm giác bị bắt cóc trước đó, lúc đó thật khó chịu và đáng sợ.

Cô gái ở dưới nhà kho chắc hẳn cũng đang cảm thấy như vậy.

Hajoon đánh liều rón rén lấp ló ngoài cửa nhà kho:
" Vào đây đi Hajoon!" Tiếng Soojin phát ra từ bên trong nhà kho tối tăm khiến Hajoon giật mình.
So với mọi lần thì giọng điệu của Soojin có vẻ đang rất nghiêm túc.

Hajoon rụt rè đi vào bên trong.


Nơi này so với lần đầu cô bước vào thì vẫn vậy, tuy rùng rợn nhưng không có mùi máu tanh, thậm chí những dấu vết của việc giết người cũng không có.

Soojin làm việc cẩn thận thật.
Soojin ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kĩ cười khổ đối diện với người phụ nữ bị trói vào cột cao.

Vẻ mặt của cô ấy đang vô cùng sợ hãi, đi theo đó là sự kiệt quệ về thể xác.
" Lại gặp nhau rồi này, hai người không muốn chào hỏi nhau gì sao?" Soojin khoanh tay tựa người vào thành ghế.
Hajoon ngờ hoặc nhìn Soojin.

Gặp lại ư? Nhưng cô đâu có quen người phụ nữ này.

Có nhầm lẫn gì không? Trái lại ánh mắt của người phụ nữ như đang muốn tránh né cô.

Trong lúc Hajoon vẫn chưa hiểu chuyện gì thì Soojin đã tiếp lời:
" Trên đường đến hang ổ của bọn bắt cóc.

Tao đã thấy con nhỏ này lao ra từ nơi đó."
Dường như cô đã nhận ra, người phụ này cũng là nạn nhân bị bắt cóc giống cô hôm qua.

Hajoon đứng như trời trồng, cô bước từng bước chân nặng nề đến gần người phụ nữ tháo băng bịt miệng ra.
" Cứu tôi với! Làm ơn cứu tôi với." Người phụ nữ ra sức van xin Hajoon.
Nếu là mọi lần cô chắc chắn sẽ ngay lập tức tìm cách cứu người nhưng lần này lại do dự.

Không phải vì cô ấy đã bỏ cô lại một mình để bỏ chạy thì bây giờ cô đã không đắn đo như vậy.
" Tôi không nên bỏ cô lại.

Là do tôi quá sợ, muốn nhanh thoát khỏi đó.

Xin hãy cứu tôi đi mà." Thấy Hajoon không có phản ứng gì người phụ nữ tiếp tục cầu xin.
Soojin đột nhiên kéo Hajoon ra rồi dí điện thoại vào mặt người phụ nữ.

Người phụ nữ bắt đầu chột dạ lảng tránh đi chỗ khác.


Bức ảnh bên trong chiếc điện thoại là bảng biển số xe của chiếc xe đã đâm Bomi mà Soojin đã giết trước đó.

" Mày biết chủ nhân của chiếc xe này chứ? Chúng mày là cùng một ruộc mà." Soojin cười khẩy chất vấn.
Hajoon ngơ ngác nhìn hai người bọn họ.

Vụ tai nạn ngoài ý muốn lúc đó giờ lại như che giấu một bí ẩn nào đằng sau.

Người phụ nữ khó khăn nhất quyết không chịu khai một lời nào, Soojin bắt đầu mất kiên nhẫn.
" Có lẽ giờ tao phải làm việc một chút.

Mày ra ngoài trước đi." Ánh mắt chán trường của Soojin đánh sang Hajoon.
Dự liệu được có điều chẳng lành, Hajoon hụt hẫng xoay người đi ra ngoài.

Sắc mặt người phụ nữ xám xịt, chẳng dám tưởng tượng nổi Soojin sẽ làm gì tiếp theo.

Khoảnh khắc Hajoon tiến ra chỗ cánh cửa người phụ nữ cuối cùng cũng chịu mở miệng:
" Tôi nói! Chúng tôi đều là làm theo ý của người khác mà thôi."
Hajoon đứng khựng người lại, cô dù có ngu ngơ thế nào cũng phải ý thức ra được các vụ việc xảy ra có mối liên kết với nhau thế nào.

Người phụ nữ kia và người đã lái xe đâm Bomi là đồng phạm thậm chí còn là nghe theo chỉ thị của kẻ khác.

Chẳng trách mọi chuyện là bất thường như vậy.


Thấy Hajoon đứng lặng một chỗ Soojin dửng dưng quay lại ghế ngồi.
" Khá khen cho cái lá gan to dám theo dõi bọn tao.

Là ai sai khiến chúng mày làm?"
Người phụ nữ lại do dự dường như rất khó để tiết lộ thông tin.

Hajoon vội vàng quay lại nắm lấy Soojin.
" Chuyện này là sao vậy Soojin? Cậu đang nói gì vậy? Tớ chẳng hiểu gì hết."
Đối mặt trước sự hoảng loạn của Hajoon, Soojin nhẹ dùng tay gạt cô ra.
" Là tiểu thư Yoon đã kêu chúng tôi làm." Người phụ nữ bật khóc cúi mặt xuống.
Hajoon như sét đánh ngang tai.

Tiểu thư Yoon, cô đã quên mất vì đã lâu rồi không được nghe tên đầy đủ của người đó.

Yoon Bomi, thiên kim tiểu thư của tập Yoon đồng thời là người bạn thân của cô cũng như Yeomi.

Rất lâu sau cô vẫn chưa thể tin vào tai mình, Hajoon khẽ ngước lên nhìn Soojin nhưng chỉ nhận lại được ánh mặt hờ hững của cậu.
" Tiểu thư Yoon đã kêu chúng tôi theo dõi hai người và báo lại với cô ấy." Người phụ nữ sợ hãi co người lại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi