BẠN TRAI TÔI LÀ MÈO – NAM NGUYỆT TÍCH

Vừa ôm Cúc Ú xuống xe, Vân Du lập tức nghe thấy ai đó gọi mình. Một anh chàng trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, quần bò chạy đến chỗ cô.

“A, là em thật à? Vừa nãy tôi còn không dám chắc!” Kỷ Quân thở hồng hộc bắt chuyện.

“Đàn anh, trùng hợp thật!” Vân Du gật đầu chào.

Kỷ Quân là cựu chủ tịch ở trường đại học, tính cách nhiệt tình phóng khoáng, vẻ ngoài đẹp trai, là một nhân vật nổi tiếng trong trường. Vân Du là một nữ sinh đại học không có tiếng tăm nên trước đó không gặp anh ta nhiều.

Anh ta nhìn lướt ra sau, tò mò đánh giá chiếc Mercedes-Benz GLS. “Đây là xe của ba em.” Vân Du giải thích.

Vân Tiêu hạ cửa kính xuống, hỏi Kỷ Quân: “Cháu học cùng trường với Du Du à?”

“Dạ vâng thưa chú.” Kỷ Quân gật đầu.

“Cháu đang muốn đi đâu, có cần chú chở đi không?” Vân Tiêu đeo kính râm nên nhìn rất giống một ông trùm xã hội đen.

“Cám ơn chú nhưng cháu không cần đâu ạ.”

“Ừm.” Vân Tiêu gật đầu, “Du Du, vậy ba đi trước nha.” Ông đóng cửa sổ xe lại.

Vân Du vẫy tay chào tạm biệt. Chẳng hiểu sao Cúc Ú lại ngủ thiếp đi trong lòng cô, gọi thế nào cũng không chịu tỉnh. Không biết có phải tất cả mèo con đều giống vậy không, sau khi ngủ thì dù trời có sập xuống cũng không tỉnh dậy.

“Lát nữa đàn em định đi đâu à?” Dưới ánh mặt trời, đôi mắt màu nâu nhạt của Kỷ Quân càng rực rỡ hơn. Môi mỏng khẽ mím lại, vẻ mặt căng thẳng ẩn giấu vô vàn tâm tư.

“Em định đi tắm nước nóng. Thẻ hội viên của mẹ em sắp hết hạn nhưng vẫn chưa xài hết tiền bên trong.” Vân Du thẳng thắn trả lời.

“Anh có thể đi cùng không?” Kỷ Quân dò hỏi. “Dạ?” Vân Du ngượng ngùng nhìn anh ta.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lấm tấm mồ hôi, yết hầu của Kỷ Quân khẽ chuyển động lên xuống.

“À… Em đừng hiểu lầm. Vì chưa được tắm suối nước nóng lần nào nên hôm nay anh mới tranh thủ lúc rảnh rỗi để đi xem. Anh không làm phiền em đâu, em chỉ cần đưa anh đến đó là được rồi.” Kỷ Quân vội vàng giải thích.

Khuôn mặt nhỏ của Vân Du đỏ ửng lên. “Vậy thì được ạ…”

Chiếc xe hơi màu trắng hiện đại nhanh chóng ra khỏi nội thành, đi thẳng quốc lộ tiến vào đường núi.

Nhân lúc Vân Du tập trung lái xe, Kỷ Quân lén mở Wechat gửi tin nhắn cho người để avatar màu hồng. [ Anh có chút việc ở trường nên không tới chỗ em được. ]

Người bên kia gửi lại tin nhắn phản hồi rất nhanh. [ Haizz~ người ta đã thuê phòng, đã chuẩn bị cả đồ lót tình thú cho anh…vậy mà….Anh đáng ghét quá đi! ]

[ Ngoan nào! Cuối tuần anh bồi thường sau, anh sẽ dành cả ngày để chơi chết cưng. ] Anh ta vội gửi tin nhắn, sau đó chột dạ ngó sang phía Vân Du. [ Vâng ~ Em biết rồi! Hừ!! ]

Điều đầu tiên đập vào mắt Chu Tử Ninh sau khi tỉnh dậy lần nữa là đôi bàn tay đầy vết chai đang muốn tóm lấy mình. Cậu lách người né tránh rồi nhảy thẳng từ trên bàn xuống đất.

“Mày đừng chạy!” Người đàn ông mặc đồ lao động khom lưng muốn bắt cậu lại.

Người này coi thường đội trưởng đội bóng rổ quá rồi! Cậu là người ông ta còn chưa chắc bắt được, huống chi là dạng mèo. Đôi chân nhỏ bé phóng đi như một tia chớp.

Đây là đâu? Xung quanh lượn lờ hơi nước như là nhà tắm. Vợ của cậu đâu rồi? Cậu đi từ trong ra ngoài tìm cô.

Ặc… Tại sao chỗ này lại có hai ông bà đang đấm lưng cho nhau vậy….Cậu yên tĩnh xoay đầu đi.

Vừa tiến vào một căn phòng khác, cậu lập tức thấy cảnh hai ông bà già đang hickey. Xin lỗi đã làm phiền…Cậu lặng lẽ đi ra.

Căn phòng kế tiếp có một chàng trai trẻ tuổi lười biếng đang nằm trên bậc suối. Hắn mở rộng áo tắm, dùng tay nắm lấy cây hàng cứng rắn của mình, hai mắt mơ màng, miệng phát ra tiếng rên trầm thấp: “Vân….Du….” What? Mày đang gọi ai đấy? Mày là cái thá gì mà dám gọi tên vợ tao?

Chu Tử Ninh lặng yên không một tiếng động đi tới bên cạnh hắn.

Với cây hàng này mà dám tơ tưởng đến vợ cậu?

Người đàn ông lúc này đang hưng phấn, tay cầm bao quy đ*u tuốt từ trên xuống dưới. Hắn không hề chú ý đến sự xuất hiện của con mèo bên cạnh. Chu Tử Ninh giơ vuốt lên, dưới ánh đèn, móng vuốt vung ra một cách tàn nhẫn.

Chân sau đạp xuống mặt đất để lấy đà bay vọt lên.

Vuốt mèo ở hai chân trước cắm sâu vào da thịt yêu quý của chàng trai kia, để lại dấu cào rất dài và sâu.

“Á!—” Tiếng kêu thảm thiết đến nỗi muốn chọc thủng trời.

Chu Tử Ninh rút tay lại, nhanh chóng lùi vào một góc rồi phóng chạy như lao. Bóng mèo biến mất vào trong đêm tối. Kỹ thuật ẩn danh của cậu chính là xong chuyện thì phất áo bỏ đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi