BẠN TRAI TÔI LÀ MÈO – NAM NGUYỆT TÍCH

Sáng sớm ngày thứ hai, Vân Du nhận được một tràng tin nhắn thăm hỏi đến từ Chu Tử Ninh.

“Bà xã Du Du đã ngủ dậy chưa? [ cười ].”

“Đây là bữa sáng của ông xã nè. Anh muốn ăn cùng bà xã [ yêu yêu ].” “Ông xã đi đây.”

“Sắp đến giờ học rồi. Ông xã phải để điện thoại ở chế độ yên lặng. [ hôn nhẹ ]”

Vân Du dụi mắt, quăng điện thoại sang một bên. Cô cảm thấy rất xấu hổ, không biết phải đối mặt với cậu như thế nào sau sự cố ngày hôm qua.

Màn hình di động chợt lóe lên một cái.

Vẫn chưa hết sao? Vân Du bất lực cầm điện thoại di động lên.

“Xin chào quý khách, cuộc giải phẫu mà anh/chị đã đặt lịch ở Bệnh viện thú y Bác Ái sẽ bắt đầu vào 4h chiều. Mong anh/chị có mặt trước nửa tiếng.” Vân Du mê man nghiêng đầu suy nghĩ, mãi mới nhớ ra chuyện mình đặt lịch phẫu thuật triệt sản cho Cúc Ú vào tuần trước.

Cô quay đầu lại thì thấy Cúc Ú đang nằm ngủ ngon lành trên bệ cửa. Nó không hề hay biết rằng điều kinh khủng gì đang chờ nó ở phía trước.

Mí mắt Chu Tử Ninh giật giật một cái. Không biết vì sao lại cảm thấy hơi sợ hãi.

“Cậu làm sao vậy?” Cố Viễn – bạn cùng bàn đẩy chai nước lạnh qua.

Chu Tử Ninh ngáp dài lắc đầu: “Tiết tự học này tao phải ngủ một lát. Mày canh chừng giúp tao đi.”

“Ặc, gần đây mày làm gì vậy? Suốt ngày mệt mỏi rã rời.” Cố Viễn nhét chai nước vào tay cậu. Cảm giác mát lạnh xua tan đi cơn buồn ngủ.

Chu Tử Ninh ngẩng đầu, khóe miệng xinh đẹp nhếch lên, thấp giọng đáp: “Tôi có bạn gái.”

“Vãi.” Cố Xa kinh ngạc thốt lên.

“Bạn học Cố Viễn, em có thể đứng lên và giải thích cho tôi biết Cao Sơn Dương Chỉ có nghĩa là gì không?”

Cố Viễn đứng dậy một cách bất đắc dĩ rồi nháy mắt với Chu Tử Ninh. Tiêu rồi, câu này cậu không biết.

Chu Tử Ninh xoay đầu nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Thằng đểu này! Cố Viễn chửi thầm trong lòng.

Dưới gầm bàn, Chu Tử Ninh nhẹ nhàng vặn mở nắp chai. Nhân lúc giáo viên không để ý, cậu lén uống một ngụm nhưng mà cảm giác hoảng sợ kia vẫn còn canh cánh trong lòng. Cậu xoa xoa lồng ngực, thầm nghĩ có phải Vân Du bên kia đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Cậu thấy rất mệt mỏi khi phải chịu đựng tiết tự học này. Nhắm mắt lại một lúc, sau đó mở mắt ra, cậu phát hiện ra mình đang nằm trong lòng một người đàn ông xa lạ. Nếu người đàn ông này không mặc đồ bác sĩ thì cậu đã lầm tưởng rằng Vân Du phản bội mình!

Đợi đã, tại sao cậu lại nằm trong lòng một ông bác sĩ?

Chưa kịp phản ứng gì thì một trận đau đớn đã truyền đến cánh tay. Chất lỏng lạnh lẽo theo ống tiêm tiến vào bên trong mạch máu của cậu.

Ông chú đang tiêm vắc xin phòng bệnh cho tôi đúng không? “Meo~Meow…” Tiếng kêu của cậu càng ngày càng nhỏ, sức lực dần dần mất đi.

Ý thức cũng bắt đầu chìm vào bóng tối. Cậu có thể nghe được tiếng dao mổ va chạm trên khay, cũng cảm nhận được vị trí bị bác sĩ đụng chạm. Cậu suýt nữa đã ngất đi khi dao mổ xẹt qua da thịt với ý định muốn cắt bỏ vật tượng trưng giống đực.

Vân Du, tại sao em dám làm vậy? Tại sao em có thể làm vậy với anh?

Vân Du, anh hận em, hận em đến chết!

Chu Tử Ninh đau buồn cảm nhận động tác nhanh gọn và không hề lưu tình của bác sĩ. Từ một chú mèo đực nho nhỏ đáng yêu, cậu đã biến thành một con mèo công công dễ thương chỉ trong vài phút ngắn ngủi. Đây là một sự biến đổi vô cùng thê thảm!

Mỗi giây mỗi phút trôi qua cậu đều bị nỗi đau khổ dày vò, mà trong khi đó, kẻ đầu sỏ lại đang ung dung tự tại đứng chờ ngoài phòng phẫu thuật.

Chu Tử Ninh kêu gào, cố gắng thoát khỏi xiềng xích của ý thức nhưng tất cả đều phí công vô dụng.

Vân Du, sao em có thể thiến bạn trai mình thành ra như vậy? Sao em lại có thể nhẫn tâm đến thế?

Nếu em đã vô tình, vậy thì đừng trách anh vô nghĩa!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi