BẠN TRAI TÔI LÀ MÈO – NAM NGUYỆT TÍCH

Kết thúc kỳ nghỉ hè, Chu Tử Ninh dùng máy bay tư nhân của gia đình đưa Vân Du tới Anh quốc.

“Anh thực sự có máy bay riêng?” Lần đầu tiên Vân Du đi máy bay tư nhân, ngồi trên ghế sofa làm bằng da thật, cảm giác này vô cùng mới mẻ.

“Ừm, cũng không có gì đâu.” Máy bay vừa cất cánh bay lên, Chu Tử Ninh liền kéo cô vào ngực mình, bịt kín hai tai cô.

“Mở miệng ra một chút.” Anh nói khẽ. Sau khi cô mang thai, Chu Tử Ninh liền hóa thành mẹ già. Anh để tâm đến mọi việc của cô, thậm chí chuyện vụn vặt đến mấy thì anh chàng vẫn sẽ nhai đi nhai lại cho cô nghe.

Vân Du ngoan ngoãn há miệng để giảm bớt cảm giác khó chịu do sự thay đổi của áp suất không khí.

“Chiếc máy bay này là ba mẹ chồng mua cho anh à?” Chiếc này được cải tạo lại từ một con Airbus A380, không gian bên trong rất rộng lớn. “Không phải, anh tự mua nó. Hai người họ không mua nổi được.”

“Anh mua?” Vân Du chớp mắt, “Anh kiếm tiền từ đâu vậy?”

“Em muốn biết đến vậy cơ à? Anh còn định sẽ giấu quỹ riêng mà.” Chu Tử Ninh làm bộ khó xử.

“Tất nhiên rồi. Chúng ta sắp kết hôn rồi, anh không được giấu em bất kì bí mật nhỏ nào.”

“Nhìn em kìa, nhắc tới tiền là mắt sáng rực lên.” Chàng trai đặt tay lên đầu cô xoa xoa.

“Em không có nha….” Vân Du bĩu môi.

“Chọc em xíu thôi. Anh cũng định nói cho em biết. Mười năm trước, ba mẹ cho anh một triệu đô la làm quà sinh nhật 5 tuổi. Hai người họ chủ ý là để anh giữ, hoặc tương lai cho anh phát triển gì đó theo sở thích cá nhân.

Nhưng ông xã em đã dùng nó đi làm chuyện khác.”

“Chuyện gì vậy?” Vân Du không nghĩ ra được, một cậu bé 5 tuổi thì có thể làm được gì.

“Anh có một người anh họ làm trong lĩnh vực tài chính ở Wall Street. Anh đi tìm người anh đó, hỏi anh ấy rằng nếu có một triệu đô thì anh nên làm gì. Anh ấy bảo anh đưa tiền cho mình và anh ấy sẽ giúp anh đầu tư bằng số tiền đó. Em nghĩ anh có nên đưa anh ấy không?”

“Chuyện này quá mạo hiểm. Lòng dạ con người tham lam, mà anh chỉ mới 5 tuổi, người ta muốn hãm hại anh là chuyện rất dễ dàng.”

“Không sai, thế nhưng anh nhìn người rất chuẩn. Anh tin tưởng người ấy sẽ không giếm số tiền kia nên anh đã đưa tiền cho anh ấy. Sau đó, người anh họ đó dùng toàn bộ tiền của anh mua Bitcoin.”

“Bitcoin? Đó là cách anh mua được chiếc máy bay này à?” Vân Du nghi ngờ hỏi. Cô có học một chút về tài chính, người đầu tư bình thường sẽ không đem toàn bộ trứng gà đặt trong một cái rổ.

“Đúng vậy, nhờ anh họ, anh trở thành một trong những người đầu tiên tiếp xúc với dòng tiền này. Trong những năm qua, anh liên tục bán tháo Bitcoin. Đỉnh điểm cao nhất là năm ngoái, anh đã bán hết được đống tiền đó.”

“Vậy anh có bao nhiêu tiền?” Vân Du từng nghe nói trị giá của Bitcoin lên voi xuống chó, chuyện phất lên sau một đêm hay chuyện nghèo rớt mồng tơi chỉ sau một đêm đều có thể xảy ra.

“Tầm mấy tỷ dollar.”

“Khụ khụ khụ.” Vân Du suýt chút nữa sặc nước miếng. Nói thật, từ nhỏ đến lớn cô đều không thiếu tiền, dù gì nhà cô cũng thuộc diện gia đình giàu có, gom lại cùng lắm thì được mấy chục triệu nhân dân tệ. Cô cũng không cần

gả vào gia đình quyền thế, chỉ cần không phải lo cơm ăn áo mặc là được. Lời Chu Tử Ninh nói quả thật dọa chết cô.

“Em sao vậy? Không vui vẻ à? Từ này tất cả đều là của anh.” Anh vỗ lưng cho cô giúp cô thuận khí.

“Anh nhiều tiền như vậy, anh hoàn toàn có thể bao nuôi mấy cô em gái, mỗi ngày một cô, tới chết chắc cũng chưa tiêu hết tiền.” Chuyện này vượt ngoài dự liệu của Vân Du khiến cô bất an. Trên người cô chẳng có gì đáng giá để anh thích, lẽ nào tương lai, cô sẽ trở thành một oán phụ nhà Hào môn sao?

“Ha ha.” Chu Tử Ninh búng trán cô, “Thường ngày toàn suy nghĩ lung tung, mang thai xong thì đầu óc không còn minh tuệ nữa à. Vì sao em không muốn kết hôn với anh? Em có thể bắt anh bỏ tiền cho em nuôi mấy anh trai, mỗi ngày một anh, tới chết cũng chưa tiêu hết tiền.”

“Em không thèm anh trai!” Vân Du vặn lại.

Chu Tử Ninh vòng lấy eo cô: “Đúng rồi, em chỉ cần một con chó sói nhỏ là anh thôi.” Đầu anh cọ cọ vào cổ cô, tay thuần thục cởi áo ngoài lẫn áo trong ra, răng cắn lên nhũ hoa hồng nhạt.

“Đừng mà, chúng ta đang trên máy bay đó.” Vân Du cuống quít đẩy anh ra.

“Cho nên anh mới chọn máy bay tư nhân để khởi hành. Anh đã sớm tính toán đến chuyện mười mấy tiếng này sẽ vui vẻ với em như thế nào rồi.” Chu Tử Ninh đặt cô lên ghế sa lon. Máy bay đã bay vào tầng bình lưu và đang di chuyển ổn định.

“Du Du, anh rất khó chịu.” Chu Tử Ninh cởi quần, gậy th*t tráng kiện bật ra.

“Em đang mang thai…” Vân Du cảm thấy giữa chân mình nóng lên liền sợ hãi kẹp chặt hai chân lại.

“Anh biết. Nhưng mà một trăm địa điểm này, mình còn chưa thử trên không.”

“Anh muốn làm gì?”

“Lúc đó em có đáp ứng sẽ dùng cả miệng trên.” Chu Tử Ninh vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô.

“Ưm……” Cô không thích đâu.

“Anh cũng dùng miệng giúp em, được không?” Anh dụ dỗ.

“Được rồi…” Miệng của anh làm rất sướng, cô rất thích. Không sai, cô chính là con người dễ thay đổi như vậy đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi