BẠN TRAI TÔI MẤT TÍCH RỒI

Tôi tên Thẩm Lan, là một nữ sinh viên không bình thường. Đúng rồi, cái đồ chó chết Ngao Thâm kia đã trở lại. Hắn ta là nguyên nhân mà tôi trở nên không bình thường.

Vào ngày thứ 115 hắn mất tích, khi tôi chuẩn bị chính thức từ bỏ việc tìm kiếm, tự mình vượt qua. Tiện thể tự kiểm điểm một chút về mối tình này, tôi đã sai chỗ nào, đến mức độ Ngao Thâm thà mất tích chứ không muốn gặp lại tôi.

Thời điểm hạ quyết tâm, tôi thu toàn bộ đồ của Ngao Thâm lại, nghĩ xem nên đưa về ký túc xá hay cho ra xe rác.

Cô Tấm kia còn ở đây, không hề nề hà mà dọn đồ ra đây, chỉnh tề đặt ở bên cạnh tôi.

Làm tôi giận quá hóa cười, cười rồi lại không nhịn được khóc lên.

Tôi vẫn cảm thấy, cô Tấm kia nếu không phải Ngao Thâm, ít nhất cũng có chút quan hệ với hắn. Nếu không, sao có thể đem những thứ đồ đã lấy ra kia, bày lại chỗ cũ chính xác chứ?

Nhưng mà thế thì có ích lợi gì?

Ngao Thâm trốn tránh không muốn gặp tôi, cũng không nói rốt cuộc là sao. Chẳng lẽ không phải là cam chịu chia tay sao? Tôi dọn mấy đồ kia lại, hoàn thành tâm nguyện của anh. Lại lấy ra nữa làm gì?

Một lần nữa tôi lại thả thứ gì đó ra, nhìn căn phòng trống rỗng: “Ngao Thâm, rốt cuộc anh có ý gì? Muốn chia tay thì nói thẳng, đừng có trốn tránh. Bây giờ lại ngăn không cho tôi ném đồ của anh đi là có ý gì hả?”

Tôi nghe thấy ngoài cửa tiếng sấm vang, tiếng mưa to trộn lẫn tiếng sấm dồn dập.

Trong phòng chỉ có tôi cùng một chút tiếng khóc nức nở, chai lọ các kiểu bị tôi ném đầy đất, tiếng vỡ lớn hơn cả tiếng khóc của tôi.

Sau đó, Ngao Thâm đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, quỳ gối bên chân tôi, ôm chân tôi khóc như hoa lê dưới mưa: “Hu hu hu, Lan Lan em không thể không cần anh nữa mà, anh cực kỳ thích em luôn đó Lan Lan. Em không đuổi anh đi thì không được sao?”

“Rốt cuộc thì ai mới không cần ai chứ!” Tôi chả còn tâm trí đâu mà truy cứu xem hắn ta từ đâu nhảy ra, nắm đầu hắn đập bình bịch: “Rốt cuộc anh đi đâu lâu như vậy? Tại sao đến một câu cũng không nói đã không thấy tăm hơi, điện thoại gọi không nghe, người tìm cũng không thấy. Ngao Thâm, tôi nói rõ với anh, nếu anh muốn dùng cách này để chia tay, được thôi, theo ý anh. Giờ anh đem đồ của anh ra ngoài, chúng ta chia tay.”

“Anh không chia tay, Lan Lan anh không chia tay.” Ngao Thâm cầm tay tôi, chậm rãi đứng dậy từ dưới đất, ôm tôi. Mặt anh chôn ở trên cổ tôi, nặng nề, buồn bã mà nói: “Rất xin lỗi, Lan Lan, chúng ta không chia tay có được không. Anh sai rồi, anh chỉ là sợ em không cần anh.”

“Đ3"o. Anh xem anh nhát gan như vậy, ngồi đu quay sợ độ cao, xem phim kinh dị sợ quỷ, lại còn không lãng mạn. Tôi mới là người không muốn ở bên anh.”

“Rất xin lỗi, Lan Lan. Anh sai rồi”. Trán Ngao Thâm chạm trán tôi, lúc này tôi mới phát hiện ra mắt hắn là màu xanh đậm, tựa như biển sâu: “Lần sau anh sẽ dũng cảm một chút, ở trong rạp ôm em. Tha thứ cho anh được không?”

Anh vừa nói vừa nhìn sắc mặt tôi, thử tìm cách hôn tôi.

Thật kỳ lạ là tôi cũng luyến tiếc anh, dù sao vừa ngu vừa nhát như vậy cũng chỉ có anh.

Sau đó chúng tôi bình tĩnh, ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánh, tâm sự.

Ngao Thâm nói cho tôi sở dĩ anh biến mất là bởi vì đột nhiên phát hiện ra bản thân không phải là người mà là một con rồng. Phát hiện ra chuyện này, phản ứng đầu tiên là liệu tôi có ghét bỏ anh không khi anh từ người biến thành rồng. Vì thế mà anh trốn mất dạng.

Hơn một trăm ngày vừa qua, anh đều trộm ở bên tôi quan sát tôi, không dám nói chuyện với tôi.

Mặt khác, thằng cha tâm thần ở chương 1 thực chất không phải bị bệnh tâm thần, đấy là anh trai anh. Anh trai anh muốn nhìn thấy anh bị chê cười, cho nên đưa cho tôi đồ vật có thể tìm ra anh. Nhưng mà thằng cha kia lại không nghĩ đến chuyện dân đen như tôi căn bản không biết dùng thứ đó. Tính toán sai lầm nên bị em trai còn chưa đến 10 tuổi chê cười một phen.

Cuối cùng, vì để làm cho tôi tin, Ngao Thâm còn biến trở về nguyên hình cho tôi xem. Nguyên hình của anh là rồng dưới biển sâu trong thần thoại Trung Quốc, màu lam đậm, bờm rồng cùng chòm râu xõa túng đầy phiêu dật, nhìn trông cực kì ngầu, cực kì xuyên tim tôi.

Dù sao thì, những đứa trẻ nghe truyện cổ tích mà lớn lên, ai lại không muốn có một con rồng chứ.

Tôi tên Thẩm Lan, là một nữ sinh viên không bình thường. Vào ngày thứ 115 bạn trai tôi mất tích, tôi đột nhiên phát hiện ra bạn trai tôi là một con rồng. Còn nguyên nhân anh mất tích là, sợ tôi ghét bỏ anh.

===

Chỗ đại từ nhân xưng lúc thì là “hắn”, khi thì là “anh” do theo ngôi kể 1, nữ chính tức lão bạn trai thì gọi “hắn/lão ta”, bình thường thì dĩ nhiên gọi anh rồi. Không phải nhầm lẫn gì đâu nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi