BẠN TRAI TUI HÌNH NHƯ CÓ BỆNH

Trong lúc ăn cơm tôi vẫn không ngừng suy nghĩ.

Có lẽ em ấy bởi vì có chướng ngại sinh lý mà dẫn đến chướng ngại tâm lý, vậy phương pháp trị tận gốc vẫn là đi bệnh viện khám xem sao.

Nhưng tôi đang lo em ấy sẽ ôm tâm lý mâu thuẫn với bệnh viện, trực tiếp đưa ra ý kiến sẽ làm tổn thương tâm hồn yếu đuối của em ấy. Phân vân một hồi lâu, tôi mới chần chừ nói với em ấy: Nếu không thì mình đi khám đi.

Em ấy xem chừng rất giật mình.

Tôi hơi hơi sợ, liệu tôi có nói nhầm gì rồi không, bèn vội vàng đổi giọng: Em không muốn thì thôi vậy.

Em ấy bỗng nhiên hết sức kích động nắm chặt lấy tay tôi, nói với tôi tất nhiên phải đi.

Sau khi bàn bạc xong thời gian cụ thể, tôi nói rõ đợi qua đợt này tôi hết bận thì sẽ cùng nhau đi khám. Thế nhưng tôi cứ luôn có cảm giác sai sai ở đâu đó, trong lòng hoang mang nhưng nghĩ không ra được rốt cuộc sai ở đâu.

Có lẽ chỉ là tôi lo lắng vẩn vơ thôi, nhất định đi khám bệnh xong mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp trở lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi