BẠN TRAI TUI HÌNH NHƯ CÓ BỆNH

Những ngày tiếp theo trôi qua tương đối bình thản.

Thật vất vả mới kết thúc công việc, sếp nói muốn dẫn các anh em đồng nghiệp ra ngoài tụ tập một buổi. Ăn uống xong mọi người lại bàn bạc với nhau muốn đi tiếp quán bar chơi. Tôi nghĩ bụng gần đây bạn trai cũng mới nhận được việc, về cơ bản sẽ không ở nhà giờ này. Vậy tôi cũng không cần về sớm như thế, đi chơi cùng bọn họ cũng được.

Vốn dĩ đây chỉ là một ngày rất bình thường, một buổi tối rất bình thường.

Cho đến khi tôi nhìn thấy em ấy.

Rất khó để miêu tả tâm tình giây phút đó của tôi, phức tạp ư? Đúng vậy, tâm tình của tôi vô cùng phức tạp. Tôi nghĩ bất kể ai nhìn thấy cảnh tượng đó cũng sẽ thấy phức tạp thôi.

Chuyện là như thế này.

Bạn trai cũng đi đến quán bar.

Nói thật tôi không có nhìn thấy em ấy ngay từ đầu. Ánh đèn trong quán mờ tối, tiếng người lại ồn ào nên tôi không chú ý. Đến tận khi tôi nghe được một tiếng kêu có thể gọi là thê lương thảm thiết, tôi nghĩ ít nhất phải nửa người trong quán bar đưa mắt về phía đó, tôi mới nhìn thấy một gã bỉ ổi đang đau đớn kẹp chân ôm đũng quần và một cô gái đang bị bảo vệ ngăn lại.

Một cô gái vô cùng cao lớn đi đôi giày cao gót ít nhất mười phân, ở trong phòng còn mặc áo khoác và đeo kính râm, đúng là kỳ lạ.

Bọn họ đứng rất gần chỗ của tôi. Có vẻ là cái gã bỉ ổi kia trêu ghẹo con gái nhà người ta, bảo vệ hiện đang hỏi thăm cô gái kia có cần báo cảnh sát hay không. Cô ấy có chút không vui, nói với bảo vệ vài câu rồi muốn đi ngay.

Lối ra của quán bar nằm ở phía tôi.

Cô gái kia đi được mấy bước, đột nhiên trẹo chân, đập thẳng vào trong lòng tôi.

Cô ấy lúng túng ngẩng đầu nhìn tôi.

Ha ha.

Tốt lắm.

Khuôn mặt này tôi rất quen thuộc.

Đã lâu như vậy rồi, tôi còn không biết bạn trai mình có sở thích giả gái đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi