Edit: Ry
Việt Vô Hoan đặt ống sáo rút xuống, mỉm cười nhìn cậu, như muốn biết còn vật kỳ quái nào nữa.
Tống Thanh Thời lưỡng lự mãi, dường như đang sắp xếp lại ngôn từ trong đầu, cuối cùng hít một hơi thật sâu, lấy ra một ngọn Hồn Đăng, đặt vào tay y, bên trong Hồn Đăng chính là linh hồn tội ác của kẻ y đã tìm rất lâu, gã đang giãy dụa trong thống khổ và tuyệt vọng.
Việt Vô Hoan sững sờ nhận lấy ngọn Hồn Đăng, đợi lời giải thích của cậu.
"Ta đã bắt được gã." Tống Thanh Thời nhìn vào mắt y, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: "Tất cả những người đã từng làm Vô Hoan tổn thương, một người ta cũng sẽ không buông tha. Đừng lo, ta rất dữ, rất biết cách giết người, độc U Hỏa chính là cực hình, bọn họ dù có chết cũng sẽ không chết trong yên bình, linh hồn ta cũng sẽ lấy ra làm lễ vật tặng cho ngươi..."
Người ấy biết, người ấy biết thú vui của y...
Việt Vô Hoan không nhịn được muốn bấu lấy cổ tay mình, duy trì sự tỉnh táo.
"Ta không quan tâm những chuyện này." Tống Thanh Thời nhanh chóng tóm tay y, ngăn lại hành vi tự hại mình của y, sau đó nắm thật chặt trong lòng bàn tay. Cậu tiếp tục nói: "Thứ ngươi muốn ngươi đều có thể nói cho ta, muốn giết người cũng có thể đưa danh sách cho ta, ta sẽ giết từng kẻ, cho đến khi giết hết toàn bộ súc sinh."
Việt Vô Hoan muốn rút tay về, lại càng bị nắm chặt. Y không khỏi cười châm biếm: "Ngươi không làm được."
Tống Thanh Thời kiên trì: "Ta sẽ cố gắng."
"Tôn chủ, ngươi không biết có bao nhiêu... Quá nhiều, nhiều đến mức không thể giết hết." Việt Vô Hoan khẽ nói: "Sơn trang Kim Phượng là danh môn tiên giới, mỗi ngày có biết bao khách khứa lui tới, phần lớn đều không phải nhân vật nhỏ. Trong số những súc sinh ta từng hầu hạ, có rất nhiều kẻ là trưởng lão của các đại môn phái, thậm chí là chưởng môn, tu sĩ Kim Đan, tu sĩ Nguyên Anh, tu sĩ Phân Thần, thậm chí còn có cả lão tổ Đại Thừa..."
Vẻ đẹp của y, người người đều biết, người người đều muốn thưởng thức.
Y lại đắc tội Kim Phỉ Nhận, bị mặc sức làm nhục, kẻ nào cũng có thể ức hiếp.
Đa số các tu sĩ đều có môn phái đứng phía sau, che chở lẫn nhau, lôi ra một cái là kéo theo toàn bộ, chừng nào mới giết xong?
"Ta đã bỏ cuộc từ rất lâu rồi." Việt Vô Hoan cười: "Nếu muốn giết hết những thứ súc sinh kia, trừ khi là biến cả thế giới này thành núi thây biển máu, hoàn toàn hủy diệt..."
Y dù có điên cuồng đến mấy cũng biết chuyện này không thể nào thực hiện.
"Nếu ngươi muốn núi thây biển máu, vậy thì làm núi thây biển máu." Tống Thanh Thời siết chặt lấy tay y, kiên trì: "Ta sẽ cố gắng, chỉ cần còn một hơi ta cũng sẽ tiếp tục giết bọn chúng! Quyết không từ bỏ!"
"Ta không muốn những thứ đó. Báo thù chỉ là thú vui có dịp thì làm, gặp được người thì giết, không gặp được thì thôi, không cần phải khiến cho đôi tay ngươi bị bẩn bởi những thứ rác rưởi đó." Việt Vô Hoan vừa bực mình vừa buồn cười, y nhéo gương mặt tràn đầy ngang bướng của tôn chủ, muốn cậu thay một cái biểu cảm khác, sau đó trêu đùa nói: "Ta đã tìm được chuyện và thứ càng quan trọng hơn."
Tống Thanh Thời mờ mịt: "Là cái gì?"
"Đừng đăm chiêu ủ dột nghĩ những chuyện không vui này nữa, ta thích món quà của ngươi." Việt Vô Hoan lại cầm cây sáo rút lên thổi, tiếng sáo vui thích gọi tới hai con chim sơn ca, y muốn chọc cho cậu vui: "Ánh trăng đêm nay đẹp như vậy, chúng ta cùng làm chút chuyện vui sướng đi. Tôn chủ, ngươi muốn làm bài hay là muốn đọc sách?"
Tống Thanh Thời khổ sở nói: "Vô Hoan, ngươi không cần phải chiều ta làm mọi việc, ta rất ngốc, ta luôn không hiểu được lòng của người khác, ta luôn làm sai chuyện..."
Việt Vô Hoan cười nói: "Ta thích ngươi như vậy."
Tôn chủ rất tốt, là y không muốn để người trông thấy trái tim bẩn thỉu kia.
...
Tống Thanh Thời suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tìm được đáp án trong thoại bản «Ba huynh đệ đánh hổ» và cuốn sổ ghi lại bài giảng của Yến Nguyên Tiên Quân: Giữa nam nhân, nếu như có tâm sự gì không hiểu rõ, thì hãy kéo nhau đi uống rượu, rượu vào thì lời thật lòng nào cũng sẽ moi ra.
Cậu móc ra Mỹ Nhân Túy vừa mua, giơ lên trước mặt Việt Vô Hoan, vô cùng khí phách nói: "Chúng ta làm cái này!"
Việt Vô Hoan mờ mịt.
"Đặc sản của thành Hải Nam, rất ngọt, số lượng có hạn, uống cực ngon!" Tống Thanh Thời một hơi thuật lại những từ chủ quán chào hàng với cậu ban nãy, sau đó nói: "Ta đã kiểm tra rồi, rượu này rất sạch, không có mấy thứ bẩn thỉu! Ta, ta rất hiếm khi uống rượu, ta muốn uống cái này!"
Việt Vô Hoan nghĩ, hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện ảnh hưởng tới tâm tình, uống chút rượu cho tôn chủ vui vẻ cũng tốt.
Y kiềm chế bệnh sạch sẽ, lấy ra dụng cụ để uống rượu, còn kiểm tra độ sạch của rượu rồi mới rót cho cậu.
Mỹ Nhân Túy quả nhiên ngọt lịm, rượu nhẹ mà dịu vô cùng, không tạo cảm giác cay nóng ở cổ họng, ngay cả người không biết uống rượu cũng dễ dàng uống được. Thế nhưng nồng độ rượu lại cao đến bất ngờ.
"Tôn chủ, đừng uống nhiều quá." Việt Vô Hoan cầm chén rượu, khuyên nhủ: "Rượu này có tên là 'Mỹ nhân tất thượng túy*'."
*Nguyên văn: 美人膝上醉, mỹ nhân say trên đầu gối, hoặc say trên đầu gối mỹ nhân. Mình không biết tiếng Trung nên không rõ nghĩa nào mới đúng. Nhưng trường hợp của Thanh Thời thì là nghĩa 2 rồi =]]]]
Y nói quá muộn, Tống Thanh Thời đã uống ba chén, mặt đỏ bừng bừng nóng rực, trực tiếp nằm bất động trong ngực y.
Việt Vô Hoan không ngờ tửu lượng của cậu lại kém như vậy, không còn cách nào khác, đành phải nâng cậu dậy, đặt cậu gối lên chân mình nghỉ ngơi.
Tửu lượng như vậy mà còn muốn khách sáo...
Thật quá đáng yêu.
Việt Vô Hoan như đang vuốt ve một chú mèo mà sờ lên mái tóc mềm mại của cậu, vuốt một hồi lâu, y nghịch ngợm hỏi: "Tôn chủ, ngươi còn tỉnh không?"
Tống Thanh Thời rên rỉ mấy tiếng, đàng hoàng nói: "Còn."
Việt Vô Hoan lại hỏi: "Tôn chủ có bí mật gì giấu diếm ta không?"
Tống Thanh Thời nhìn môi của y một chút, suy nghĩ một hồi: "Ta muốn ăn thứ này rất ngọt."
Việt Vô Hoan hỏi lại: "Là kem hộp à?"
Tống Thanh Thời khẽ lắc đầu: "Không phải, ngon hơn nữa."
Việt Vô Hoan đoán tiếp mấy món điểm tâm ngọt, nhưng Tống Thanh Thời lại như đang mơ màng, không trả lời nữa. Việt Vô Hoan nâng Hồn Đăng trong tay lên, hành hạ linh hồn bên trong một hồi, cõi lòng đầy hạnh phúc, y chợt nhớ ra hình như Tống Thanh Thời chưa từng yêu cầu mình tặng lễ vật gì.
Ngoài yêu cầu y cố gắng đừng tự sát hồi đầu ra, Tống Thanh Thời chưa từng yêu cầu y bất cứ điều gì khác. Nhưng cậu lại không ngừng đưa lễ vật cho y, hết một món rồi lại một món, mà lễ vật y có thể tặng đối phương cũng chỉ có một thứ.
Việt Vô Hoan lấy từ trong túi giới tử ra viên Phượng Hoàng Huyết kia. Phượng Hoàng Huyết đã được y lồng vào một chiếc dây chuyền vàng kim có khắc pháp trận, thế nhưng trận pháp vẫn chưa hoàn thiện, y phải thêm vào đó dấu ấn thần hồn phức tạp nhất, để viên đá này đời đời kiếp kiếp đều đi theo người ấy, như là một dấu vết y để lại cho người, vĩnh viễn không tách rời.
Việt Vô Hoan duỗi ra đầu ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua chiếc cổ trắng nõn của Tống Thanh Thời, cực kỳ hài lòng.
Đây là vị trí thích hợp nhất.
Tống Thanh Thời cảm nhận được nhiệt độ của đầu ngón tay, thấy ngưa ngứa, bèn cựa quậy né tránh, lại rên rỉ vài tiếng.
Việt Vô Hoan cười thu tay về, thuận miệng hỏi thử: "Tôn chủ có cái gì rất muốn không?"
Tống Thanh Thời im lặng rất lâu, cuối cùng thầm thì: "Có, rất muốn..."
Việt Vô Hoan sửng sốt, trong đầu y lướt qua rất nhiều thiết bị nghiên cứu, sách cổ bản độc nhất, dược vật quý giá và chuột bạch, nhưng vẫn không nghĩ ra đáp án, cuối cùng y hỏi: "Ngươi muốn cái gì? Ta sẽ tìm cho ngươi."
"Tiêu." Tống Thanh Thời xoay người, ôm lấy chân y, nghẹn ngào nói: "Ta rất muốn nghe Vô Hoan thổi tiêu, nhưng mà... Vô Hoan có vẻ sẽ rất khổ sở... Thế nên, ta không cần..."
Cậu rất thích âm nhạc.
Trên đài Lang Can, khúc nhạc Việt Vô Hoan thổi đến giờ vẫn còn quẩn quanh trong đầu cậu, đó là âm thanh đẹp nhất cậu từng nghe.
Thế nhưng, những xúc cảm bên trong khúc nhạc đó quá đau thương, quá khổ sở...
Sơn trang Kim Phượng và Yến Sơn Môn, tất cả đều là ác mộng của Việt Vô Hoan.
Thế nên cậu không dám đòi hỏi, cũng không dám nghe.
...
Việt Vô Hoan ngây người, y không ngờ Tống Thanh Thời lại có nguyện vọng như vậy. Bên trong túi giới tử có cây tiêu trúc màu tím, là năm đó bọn họ đi Nhạc Thành Tống Thanh Thời tiện tay mua về, lúc ấy cậu mua rất nhiều thứ linh tinh, đưa toàn bộ cho y, thế nên y cũng không nghĩ xem cây tiêu đó có ý nghĩa gì.
"Ta không ghét âm nhạc, ta chỉ ghét thứ âm nhạc kia." Nụ cười của Việt Vô Hoan có chút đắng chát. Ba tuổi y đã ôm Không Hầu* của mẫu phi chơi, năm tuổi đã đi theo Hoàng Hậu nương nương luyện đàn, sao có thể ghét âm nhạc được? Y chỉ không thích những thứ giai điệu dung tục bừa bãi kia thôi, y không thổi tiêu nữa, là vì mỗi ngày đều có chuyện quan trọng hơn cần làm, y không tìm được lý do và tâm trạng để thổi.
*Một loại đàn hạc cổ của Trung Quốc.
Nếu như người thích nghe, y luôn sẵn lòng thổi...
Cây tiêu trúc màu tím được lấy ra, thử vài âm điệu.
Tống Thanh Thời vươn tay, nghịch ngợm cởi xuống mặt nạ hoàng kim của y: "Ta muốn thấy mặt ngươi."
Việt Vô Hoan cười, đặt tiêu bên môi, nhẹ nhàng thổi lên khúc « Phượng Cầu Hoàng » đã quẩn quanh trong lòng y vô số lần.
Trong bóng đêm, tiếng tiêu triền miên du dương bay theo gió, quạ đen đang ồn ào kêu bỗng ngừng tiếng, hoành anh đã về tổ ló đầu ra, vài chú sơn ca đậu xuống bên người, họa mi, chim ri cùng nhau nhao nhao rơi xuống, hạc trắng trên hồ cũng giương cánh bay tới...
Tất cả tình ý, gửi hết vào tiếng nhạc.
Tống Thanh Thời chậm rãi bò lên, ngồi trước mặt y, cậu tỉnh tỉnh mê mê nghe ra được hàm ý trong tiếng tiêu, nghe hiểu khát khao trong tiếng nhạc. Cậu ngơ ngác nhìn bờ môi đỏ thắm của Việt Vô Hoan, nhớ lại những gì truyện miêu tả, nhớ tới đôi tình nhân nhìn thấy trong rừng trúc, sâu trong nội tâm bỗng vươn ra một khát vọng kỳ quái, càng nhìn càng ngọt, càng nhìn càng thèm, cảm giác nó còn mỹ vị hơn tất cả bánh kẹo trên đời này.
Rất thích, rất rất thích...
Cậu cảm giác Việt Vô Hoan cũng có suy nghĩ giống mình.
Giai điệu cuối cùng của khúc nhạc rơi xuống, dư âm lượn lời.
Môi Việt Vô Hoan rời khỏi cây tiêu trúc, phát hiện Tống Thanh Thời đang nhìn mình cười, vẻ mặt khi say rượu mơ mơ màng màng, không biết đang nghĩ gì mà đáng yêu vậy...
Tống Thanh Thời tới gần cằm y, hít hà mục tiêu, cười hỏi: "Vô Hoan cũng muốn ăn ngọt à?"
Việt Vô Hoan không rõ ý cậu, thuận miệng nói: "Vâng."
Bỗng, Tống Thanh Thời nắm lấy vai Việt Vô Hoan, cưỡng ép hôn lên môi y.
Việt Vô Hoan kinh ngạc mở to mắt, nỗi khiếp sợ to lớn khiến y trong chốc lát quên mất nên phản ứng như thế nào.
Đây là một cái hôn ngây ngô mà vụng về, giống chú cún con vừa ra đời, chỉ biết loạn xạ gặm liếm xương cốt, rõ ràng không biết hôn như thế nào, lại không ngừng cố gắng nếm thử. Trước hết dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên mỗi tấc da thịt trên môi, làm cho nó ướt sũng, rồi dùng răng nhẹ nhàng cắn, như thể muốn nuốt vào, lại sợ làm đau đối phương, xoay tới xoay lui cũng không biết nên ăn như thế nào, cuối cùng khe khẽ rên lên những tiếng không hài lòng.
Rốt cuộc Việt Vô Hoan cũng lấy lại tinh thần, y bối rối một tay đẩy Tống Thanh Thời ra, tay kia liều mạng lau đi vệt nước trên môi cậu, lại sợ chỉ lau thôi sẽ không sạch, bèn lục lọi túi giới tử tìm khăn: "Đừng hôn... Ngươi, ngươi không biết miệng ta đã chạm vào biết bao thứ ghê tởm đâu, sẽ, sẽ làm bẩn ngươi."
"Vì sao ngươi luôn nói mình bẩn?" Tống Thanh Thời cực kỳ mờ mịt: "Vô Hoan rất sạch sẽ, không bẩn."
Việt Vô Hoan khổ sở van nài: "Tôn chủ, ngươi không hiểu những chuyện này, ngươi là người sạch sẽ, đừng chạm vào ta..."
Tống Thanh Thời suy nghĩ, cậu cảm thấy việc này cần phải được chứng minh khoa học, thế là cậu dùng tốc độ và sức mạnh của tu sĩ Nguyên Anh, bổ nhào qua lại nếm thử một miếng, xác nhận hương vị.
Việt Vô Hoan không né tránh được, hoàn toàn hoảng loạn.
Tống Thanh Thời tổng kết: "Vô Hoan rất ngọt."
Việt Vô Hoan ngơ ngác nhìn cậu, nói không nên lời.
"Nếu như ngươi sợ mình bẩn." Tống Thanh Thời nghĩ phương án giải quyết, lại hôn lên: "Đừng sợ, ta sẽ giúp ngươi liếm, liếm liếm chút là sẽ sạch..."
Hơi thở của Việt Vô Hoan trở nên dồn dập, đầu óc trở nên hỗn loạn.
Xiềng xích dục vọng đã được nới lỏng.
Con thú hoang bị trói trong lồng đang rục rịch ngóc đầu, điên cuồng kêu gào...
Y chỉ nếm một chút thôi, một chút xíu thôi là đủ...
Vô số nhánh Huyết Vương Đằng điên cuồng mọc ra, đan vào thành chiếc lưới, chặt chẽ trói lại người trước mắt, kéo tới cố định ở trong ngực y, không để lại bất kì không gian nào để né tránh, cũng không cho phép bất kỳ cơ hội nào để thoát ra.
"Tôn chủ, hôn không phải như vậy, để ta dạy ngươi." . Truyện Sủng
Việt Vô Hoan cúi xuống, mạnh mẽ hôn lên bờ môi hồng nhạt kia, sau đó cạy mở hàm răng, tiến vào lãnh địa thuần khiết chưa từng bị xâm phạm, điên cuồng cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại ướt át mà ngọt ngào, tiến rồi lại lùi, lùi rồi lại tiến, thăm dò rồi tấn công, tựa như hai khúc nhạc một linh hoạt một vụng về, cuối cùng cũng tìm được tiết tấu thích hợp, hòa vào làm một, triền miên đến nỗi không thể tách rời.
Hô hấp ướt át mà nặng nề lan ra giữa hai người.
Tống Thanh Thời lấy lại tinh thần... Cậu ý thức được mình vừa làm gì.
Bác sĩ tâm lý tuyệt đối không được có bất cứ ý nghĩ mập mờ nào với bệnh nhân. Đó là đạo đức nghề nghiệp, cũng là quy tắc của nghề y, thế nên từ trước đến giờ cậu không dám nghĩ, không dám dây vào. Thế mà hiện giờ cậu đang làm gì đây? Cậu đã làm gì với người bệnh?
Cậu đã đụng vào cấm địa tuyệt đối không thể đụng, cậu đã phá hủy đạo luật sắt thép tuyệt đối không thể phá.
Như vậy là mất tư cách của một bác sĩ, là sự cố cực kỳ nghiêm trọng trong chữa bệnh...
Làm sao bây giờ?
Tống Thanh Thời nắm chặt bả vai Việt Vô Hoan, nhưng bất cứ sự lùi bước nào cũng đổi lấy thế tấn công mãnh liệt hơn. Cậu bị hôn đến chóng mặt, đầu óc trống rỗng, cậu không biết nên xử lý sự cố này như thế nào, cũng không biết nên bỏ ra cái giá gì mới có thể được tha thứ.
Dùng cả đời phụ trách có được không?
...
Việt Vô Hoan càng hôn càng sâu, thế giới này đối với y mà nói, chỉ có người trong ngực là chân thật, y không hề muốn buông hương vị đẹp nhất này ra, có làm sao cũng không nếm đủ.
Trong góc tối của rừng trúc, An Long im lặng nhìn một màn trước mắt, con mắt của hắn đã hóa thành đỏ sậm, bên trong là đồng tử thẳng đứng* không thuộc về nhân loại, tựa như ma trùng đến từ vực sâu của Địa Ngục, không có bất cứ tình cảm gì.
*Giống mấy con mèo khi bật đèn hay trời sáng ấy. Hoặc mọi người gg đồng tử cá sấu cũng ra.
Việt Vô Hoan phát hiện sự tồn tại khủng bố, y không chút lo lắng mỉm cười, sau đó tiếp tục điên cuồng hôn.
Rốt cuộc y cũng chờ được tên khốn này xuất hiện, rất nhiều chuyện đã có thể giải quyết.
Đây chính là gấp đôi vui sướng.