Edit: Ry
Tâm trạng Tống Thanh Thời cực kỳ tốt, cậu đi đến hành lang, nắm lấy tay Việt Vô Hoan, nhẹ nhàng kéo y về phía thư phòng.
Việt Vô Hoan do dự một chút, muốn rút tay về, nhưng mà đối phương nắm rất chặt, khiến y không biết nên rút thế nào, cuối cùng bị kéo vào trong thư phòng, ấn lên giường la hán, bị ném cho một đống tư liệu. Y lật vài tờ, phát hiện đa số đều là ghi chép kiến thức của Tống Thanh Thời, từ cạn đến sâu, xen lẫn rất nhiều ghi chép về thí nghiệm dược học.
"Ta muốn phân loại, sửa sang lại lối suy nghĩ và phương pháp nghiên cứu dược vật, rồi giao chúng cho Thanh Loan." Tống Thanh Thời vui vẻ nói: "Lượng công việc có hơi nhiều, ngươi giúp ta được không?"
Việt Vô Hoan do dự nói: "Tôn chủ, có vẻ ngươi rất coi trọng nàng?"
Tống Thanh Thời cười nói: "Vô Hoan, thật ra ngươi cũng không thích làm thầy thuốc, cũng không thích trị bệnh cứu người đúng không?"
Việt Vô Hoan im lặng một lát, mở miệng nói: "Đúng vậy, ta không thích."
Tri thức y dược, kỹ xảo luyện đan của y, toàn bộ đều học chỉ vì cứu một người, y thích nghiên cứu độc lý, phù trận, cơ quan, kiếm pháp cũng như kỹ xảo giết người hơn nhiều.
Tống Thanh Thời hỏi: "Ngươi cảm thấy Thanh Loan thế nào?"
"Nàng là người thông minh, nhưng dễ mềm lòng, ngu thiện*." Việt Vô Hoan cảnh giác hỏi: "Tôn chủ, hình như ngươi rất có hứng thú với nàng?"
*Tốt một cách ngu ngốc
"Không, đừng hiểu lầm." Tống Thanh Thời giở ra tư liệu về nấm mốc, cười nói: "Ta chỉ cảm thấy hứng thú với lý luận về y học của nàng thôi, vì đó là phương hướng mà trước đây ta chưa từng nghĩ tới. Trước kia ta nghiên cứu dược học, đều hướng tới hiệu quả trị liệu hoàn mỹ nhất, chưa từng nghĩ đến việc làm thế nào để cắt giảm chi phí, sản xuất hàng loạt."
Thế giới của cậu quá đơn giản, xưa nay không chú ý tới cuộc sống của người khác. Thậm chí cậu rất hiếm khi ra tay cứu chữa những căn bệnh thông thường, phần lớn thời gian đều dùng sương độc phong bế Dược Vương Cốc, ru rú ở trong nghiên cứu kỹ thuật, thiếu tiền thì luyện chế đan dược bán ra, người bệnh có thể được cậu tự tay trị liệu đều là những người vô cùng may mắn, hoặc là ca bệnh mà cậu muốn nghiên cứu, hoặc là mấy tên giàu có mang tới một đống dược liệu quý báu.
Việt Vô Hoan làm cho cậu mấy dây chuyền sản xuất hàng loạt những dược vật cấp thấp, bây giờ bị Diệp Lâm khóc lóc sướt mướt khuyên nhủ biến toàn bộ thành Ngọc Dung Cao, kiếm được đầy bồn đầy bát, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy còn thiếu cái gì đó.
"Lần này ra ngoài, ta thấy quan hệ thầy trò của Xích Long Tông cực kỳ tốt, cảm thấy Dược Vương Cốc cũng cần có truyền thừa." Tống Thanh Thời hùng hồn làm nũng, đưa ra yêu cầu: "Vô Hoan à, ngươi biết ta kém ăn nói đến mức nào, mỗi lần nói chuyện đều không nói rõ ràng được, chỉ có mỗi ngươi là thông minh có thể hiểu rõ ta đang nói cái gì. Ngươi giúp ta giao những cái này cho đám Thanh Loan được không? Thanh Loan là một mầm y sư rất tốt, ta rất muốn xem tư tưởng của nàng có thể làm được ra những gì."
Việt Vô Hoan biết mình thẹn với sư tổ, không thể làm những việc như hành y cứu đời, nhưng y cũng biết, Dược Vương Cốc có thể sống sót trong thế giới bẩn thỉu đen tối này, không bị bất kì thế lực nào làm phiền, chính là nhờ y thuật không thể thay thế. Ngày thường đóng cửa từ chối tiếp khách, chỉ bán đan dược thì cũng thôi, nhưng nếu gặp phải tình huống nhân vật quan trọng bị trọng thương hoặc bệnh nặng, Chỉ có Dược Vương Tiên Tôn mới cứu được, bọn họ sẽ không nể mặt nữa, mà cưỡng ép yêu cầu chữa trị.
Có trời mới biết những kẻ đến xin chữa trị đó là những thứ kinh tởm gì?
Y không muốn tôn chủ tiếp xúc với những thứ rác rưởi bẩn thỉu bên ngoài đó.
Việt Vô Hoan điều chỉnh hô hấp, ổn định lại tâm tình, suy nghĩ, cảm thấy phương án của Tống Thanh Thời là đúng, cân nhắc trên phương diện lâu dài, bồi dưỡng ra mấy y sư vì Dược Vương Cốc là lựa chọn tốt nhất.
Tuy Thanh Loan là người phàm, nhưng rất thông minh, tư chất cũng có thể dùng đan dược để chồng lên tới Trúc Cơ. Tính tình của nàng trong nhu có cương, rất có tính bền bỉ, rất thích hợp làm y sư. Mà nhược điểm của nàng cũng có rất nhiều, tâm tư đơn giản, dễ dàng khống chế, sẽ không có ảnh hưởng gì xấu với tôn chủ... Mức độ tha thứ của y với Thanh Loan cũng cao hơn người khác một chút, nàng thuộc về sự tồn tại không quá dơ bẩn.
Tống Thanh Thời thấy y suy nghĩ rất lâu thì dè dặt xác nhận lại: "Ngươi thấy Thanh Loan có thể chứ?"
Việt Vô Hoan cười: "Nàng cũng không tệ lắm, có thể thử một chút."
Tống Thanh Thời nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Ta hi vọng nàng có thể trở thành một y sư tốt."
"Vâng." Việt Vô Hoan nhìn tư liệu trong tay một chút, giọng nói cực độ dịu dàng: "Chắc chắn nàng sẽ trở thành một y sư tuyệt vời."
Thanh Loan rất biết thời thế, sẽ ngoan ngoãn nghe lời, học tập cho thật giỏi.
...
Ngoài cửa sổ bay tới chim truyền tin, mang theo thư tín Yến Nguyên Tiên Quân của Xích Long Tông gửi tới, bên trong là bài tập toán học của Niên Niên, trọn vẹn ba mươi bộ đề thi, không đến một tuần bé đã làm xong, có điều trên một vài tờ đề còn dính những vệt nước kỳ quái, làm loang vết mực, có lẽ là lúc làm bài uống nước, không cẩn thận làm nhỏ lên rồi. Bé còn viết một bức thư cảm tạ công ơn dạy bảo của Dược Vương Tiên Tôn và Vô Hoan Tiên Quân, dù từ ngữ rất tiêu chuẩn, tình sâu nghĩa nặng, nhưng từng nét chữ cứng cáp, trong nét bút còn mang theo chút run rẩy, cảm giác tổng thể thì có lẽ người viết rất kích động?
"Đại số cơ bản có khó lắm đâu nhỉ?" Tống Thanh Thời có chút mềm lòng: "Mà ta đã cân nhắc đến việc con bé chỉ mới tám tuổi nên không cho bài nào quá khó, hơn nữa... Hình như ta chỉ giao mười bộ đề thôi mà?"
"Là ta tăng thêm độ khó và số lượng đề cho nàng." Việt Vô Hoan cười càng thêm dịu dàng, như một vị tiền bối cực kỳ có trách nhiệm, luôn luôn suy nghĩ vì người khác: "Tôn chủ đừng lo, ta đã kiểm tra năng lực của đứa nhỏ này rồi, nàng rất thông minh, học rất nhanh, rất có tiềm lực, không nên đối xử như đứa trẻ bình thường. Tu Tiên Giới rất tàn khốc, bất cứ lúc nào cũng sẽ có khả năng phải liều mạng, hiện giờ an nhàn hưởng thụ thì tương lai chính là nguy hiểm trí mạng."
Tống Thanh Thời cảm thấy rất có lý...
Cậu kiểm tra bài tập của Niên Niên, phát hiện ra quả nhiên đứa bé này rất có tư chất của thiên tài, nếu để lãng phí thì vô cùng đáng tiếc.
Tống Thanh Thời quả quyết: "Ngươi tăng thêm chút độ khó cho bài tập của nàng đi."
Việt Vô Hoan cười nói: "Vâng."
Tống Thanh Thời mở thư của Yến Nguyên Tiên Quân, bên trong vẫn là một đống những lời cảm kích, cảm tạ cậu có lòng vun xới cho Niên Niên, cuối cùng Yến Nguyên Tiên Quân ngầm thở dài rằng mình không thể đột phá Kim Đan, sức khỏe càng lúc càng tệ, Xích Long Tông là một môn phái nhỏ, bên trong chẳng có gì, sẽ kéo chân Niên Niên tài hoa.
"Ta cảm thấy hắn muốn nhờ việc gì đó, nhưng lại đang ngại." Tống Thanh Thời suy nghĩ hồi lâu, cảm giác mình đã khôn khéo hơn trong việc đối nhân xử thế, cậu đưa thư cho Việt Vô Hoan, thử đưa ra đáp án: "Hắn muốn đan dược miễn phí à?"
Việt Vô Hoan nhìn xong cười: "Hắn hi vọng có thể tìm được lối ra tốt hơn cho Niên Niên, muốn xin ngươi tiến cử."
Tống Thanh Thời không hiểu: "Yến Nguyên Tiên Quân rất yêu thương Niên Niên mà..."
Nhưng chỉ một giây sau, cậu đã hiểu, chính vì yêu thương, nên Yến Nguyên Tiên Quân mới muốn cho Niên Niên một tương lai tốt đẹp hơn.
Dù không nỡ, cũng phải đưa bé đến một nơi tốt hơn, để bé bay về phía bầu trời cao hơn nữa.
Tống Thanh Thời im lặng rất lâu.
Việt Vô Hoan nhìn ra sự rầu rĩ của cậu, an ủi: "Hắn cũng biết lời thỉnh cầu này có chút vô liêm sỉ, cho nên không dám nói rõ, nếu như ngươi cảm thấy không thoải mái thì không cần để ý."
Tống Thanh Thời chậm rãi mở miệng: "Ta có thể viết thư tiến cử cho Thần Diệu Phu Nhân."
Thần Diệu Phu Nhân ở tiên giới cũng là một nữ nhân có tên tuổi, nàng có thiên phú xuất chúng, nhưng lúc tuổi nhỏ khờ khạo mơ mộng đã bị lừa gả vào nhà quyền quý, phải sinh con dưỡng cái, lo liệu việc nhà, con đường tu hành bị đứt đoạn, không ngờ lại gặp phải người tệ bạc, giữa đủ loại ân oán hào môn, gút mắc tình thù, tranh tranh đấu đấu, Tống Thanh Thời lười nghe Diệp Lâm Tiên Quân dông dài, tóm lại chỉ biết cuối cùng con gái yêu của nàng ta chết thảm dưới thủ đoạn hiểm độc, nàng bèn cắt đứt tình duyên, quay về tiên đồ, sau đó giết cả nhà chồng, trở thành Thần Diệu Phu Nhân mà tất cả những tên nam nhân khốn nạn trên tiên giới vừa nghe đã sợ mất mật.
Tài nguyên ở đảo Tiên Linh rất phong phú, trong môn phái cũng rất tốt.
Thần Diệu Phu Nhân rất thương những đứa bé gái có vận mệnh bi thảm, và cực kỳ yêu mến những bé gái thông minh lanh lợi.
Niên Niên chắc chắn sẽ được nàng coi trọng.
Mặc dù thanh danh của Dược Vương Tiên Tôn không tốt lắm, nhưng cũng không phải người khốn nạn, xưa nay chưa từng đùa giỡn tình cảm, còn luyện ra mấy thứ ơn huệ của phái nữ như Hoàn Ấu Đan, Ngọc Dung Cao. Trên đảo Tiên Linh chỉ có nữ nhân, đánh giá của mọi người về cậu đều rất tốt, hi vọng cậu lại nghiên cứu ra thêm những phương thuốc làm đẹp.
Cậu viết thư tiến cử cho Thần Diệu Phu Nhân, hẳn là sẽ không bị đánh bay về đâu...
Tống Thanh Thời nghĩ tới đây, bèn rút ra một tờ giấy trắng, bắt đầu vắt óc viết thư, nét chữ ngay ngắn, bổ sung thêm bài tập và phù trận mà Niên Niên đã làm, chứng minh tiềm năng ưu tú của bé.
Việt Vô Hoan thấy cậu tốn công như vậy, lấy tới giúp cậu trau chuốt lại: "Sao lại muốn làm những chuyện này?"
Tống Thanh Thời cười nói: "Học thuyết hỗn loạn."
Việt Vô Hoan ngẩn người: "Cái cánh bướm đó sao?"
"Ta cũng không suy xét nhiều như vậy." Tống Thanh Thời cầm lấy lá thư đã viết xong, hong khô vết mực trên đó, cậu nhìn ra ngoài bầu trời bắt đầu nổi cơn dông, khẽ nói: "Ta chỉ muốn thử gieo những hạt giống, để xem liệu từng cánh bướm nho nhỏ ấy có thể tạo thành cơn bão tố..."
...
Thí nghiệm Hắc Tử Điệp, thất bại hết lần này tới lần khác.
Đến cả khi đi đường Tống Thanh Thời cũng nghĩ đến chuyện này, đôi lúc ăn cơm sẽ dừng đũa giữa không trung, đờ ra thả hồn đi đâu đó.
Việt Vô Hoan vừa bực mình vừa buồn cười, biết cậu với những chuyện này luôn cố chấp quyết không từ bỏ, chỉ có thể tạm dừng những chuyện khác, dùng hết sức phụ tá cậu hoàn thành việc cải tiến chất độc.
Trong đêm, hai người luôn ngủ cùng một giường.
Dường như Tống Thanh Thời ôm y thành nghiện, nửa đêm cậu thức giấc, phát hiện ra tư thế ngủ kỳ quái của mình thì suy tư hồi lâu. Việt Vô Hoan tưởng cậu sẽ ngoan ngoãn về lại giường của mình, không ngờ cậu lại vò mẻ không sợ nứt, bỏ luôn việc sửa tư thế ngủ, càng ôm càng chặt, để bản thân mỗi ngày tỉnh lại trong ngực y.
Tình huống này không đúng!
Việt Vô Hoan có hơi sốt sắng, y thử hỏi: "Tôn chủ... Ta nghe nói ngươi tu đạo vô tình?"
Tống Thanh Thời ngẩn người, hiểu ra: "Là tên đó nói cho ngươi?"
Việt Vô Hoan cảm thấy cậu nói rất nhẹ nhàng, có vẻ như không hề quan tâm đến việc đó, đành phải hỏi cho rõ ràng: "Dạo gần đây ngươi... Đạo tâm vẫn ổn chứ?"
Tống Thanh Thời vừa ngủ dậy nên đầu óc hơi ngẩn ngơ, cậu vốn nghịch thiên để bảo vệ Nguyên Anh, nên gần đây đau đến mức không ngủ nổi, phải được ôm thứ mình yêu thích mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng là đàn ông con trai đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể vì mấy chuyện cỏn con như vậy mà kêu đau kêu khổ trước mặt người khác?! Vả lại cậu đã suy nghĩ kĩ về việc hủy Nguyên Anh, cũng không có ý định để việc này liên lụy tới người khác.
Cậu quả quyết: "Rất tốt."
Nguyên Anh vẫn còn, rất tốt, hủy rồi mới là không tốt.
Việt Vô Hoan trực tiếp dùng thần niệm luồn vào dò xét Nguyên Anh của cậu, xác nhận vẫn còn hoàn hảo nằm trong đan điền, mặc dù xung quanh có U Hỏa phong ấn nên không thấy rõ được chi tiết, nhưng không có dấu hiệu vỡ nát. Đạo tâm bất động, chứng tỏ không động tình, cũng không có dục vọng, chuyện này khiến y càng thêm không rõ rốt cuộc Tống Thanh Thời đang làm cái gì.
Có lẽ là... Đơn thuần dính người thôi?
Thật ra tôn chủ rất sợ cô đơn, lại không tự nhận ra, nhưng sẽ thể hiện trên hành động.
Cuộc sống của cậu tách rời khỏi xã hội, không hiểu những giao tiếp thông thường, thỉnh thoảng sẽ nổi tính trẻ con...
Người si đều có rất nhiều điểm khác lạ, hành động của họ khó mà dùng cách hiểu của người bình thường được.
Việt Vô Hoan mờ mịt nằm ở trên giường, càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng phức tạp.
Tống Thanh Thời bò sang, thuần thục hôn một cái: "Ngủ ngon."
Đây là việc mà mỗi buổi sáng thức giấc và mỗi đêm trước khi ngủ cậu đều muốn làm, thỉnh thoảng còn đòi chút đồ ăn khuya, dường như đã coi y thành kẹo để ăn.
Việt Vô Hoan cảm giác chính mình cũng bị hôn cho thành quen, tâm tình ban đầu lo lắng bất an giờ đã thành vui sướng chờ mong, càng ngày càng thả lỏng, càng ngày càng tự nhiên. Mỗi ngày thuần khiết ôm người mình thích đi ngủ, ngoài việc không thể ngừng dùng dược vật kiềm chế dục vọng ra thì hình như cũng rất tốt?
Nhưng cứ cảm thấy có gì đó là lạ...