BẢN XÔNAT TRỐN HÔN (BẢN SONATA ĐÀO HÔN)

BETA BY CHERYL CHEN

Mễ Tình ngạc nhiên, ngơ ngác ngẩng đầu nói: “Chiếc áo này sao lại ở chỗ anh?”

Tiêu Cố nói: “Tôi mua đấy.”

Đầu Mễ Tình như kêu ‘coong’ một tiếng, ba chữ đơn giản của Tiêu Cố làm cô tiêu hóa hơi lâu: “Anh…mua á? Sao anh lại mua đồ nữ?”

Chắc không phải sở thích khác thường đâu!

Mễ Tình run rẩy, khẩu vị nặng quá.

Tiêu Cố mím môi không tự nhiên, anh đưa mắt quét qua, ra vẻ bình thản nói: “Cô bán lỗ thế mà cũng chịu được à?”

Mễ Tình: “…”

Cho nên anh thấy tiếc của giời… Bán lỗ á? Ông chủ Tiêu đúng là không bao giờ chịu thiệt, nhìn người khác chịu thiệt cũng không chịu nổi.

Cô mấp máy môi, hỏi: “Anh mua bao nhiêu thế?”

Tiêu Cố nói: “3 ngàn.” dùng ba ngàn khối mua bộ đồ về, trong lòng anh lập tức thoải mái.

Mễ Tình ngẩn người, sùng bái anh như thánh: “Sao anh mua giá hời thế? Tôi nhớ là người bán bán 6 ngàn mà?”

Tiêu Cố tự hào vẽ ra một khuôn miệng cong cong: “Bí mật thương nghiệp.”

Mễ Tình: “….”

Cô cau mũi, nói: “Vì sao anh mua mà lại cho tôi?”

Sau khi cô hỏi xong, thần thái Tiêu Cố lại không tự nhiên như trước: “Chẳng qua lúc đó tôi tự nhiên muốn mua, chứ không có chủ ý mua cho cô.”

Mễ Tình ‘à’ một tiếng, cười với anh: “Thế sao anh lại đưa tôi? Tôi không trả tiền đâu.”

Lông mày Tiêu Cố nhíu lại, anh khẽ nói: “Hôm nay là Giáng sinh.”

Mễ Tình nhìn anh nói: “Anh là ông già Noel?”

Lấy chiếc áo từ túi giấy ra, Mễ Tình kiểm tra thật cẩn thật. Chiếc áo rất vuông vức, như được là phẳng phiu, cúc áo cũng cài vào, hoàn chỉnh như mới.

Cô vui vẻ mặc áo vào, soi gương, quả thực rất đẹp. Tuyệt đẹp!

Cô quay một vòng trước gương, di động bị cô ném lên giường buồn bã kêu. Mễ Tình cầm lên nhìn, là tin nhắn Chu Nghi Nhiên gửi tới: “Em đã tốt lên chút nào chưa?”

Mễ Tình đáp: “Tốt hơn nhiều rồi ạ, hôm nay thật ngại quá.”

Anh Thỏ: Không sao cả, lần sau em được nghỉ nhớ gọi anh ^_^

Mễ Tình nhìn tin nhắn này, bối rối. Cô nghĩ ngợi một lát, ngón tay lành lạnh gõ trên màn hình: “Sao tài khoản Weibo của anh lại để là ‘Thỏ tiên sinh’?”

Nghe thấy âm thanh báo tin nhắn vang lên ‘ting’ một cái, tâm trạng Mễ Tình như dây cót vặn chặt.

Cô nín thở hồi hộp nhìn chòng chọc vào màn hình, xem tin nhắn.

Anh Thỏ: Vì em rất thích thỏ.

Tâm của cung dây cót bị bung ra, tim đập vang như sấm.

Chu Nghi Nhiên lấy tên ‘Thỏ tiên sinh’ chỉ vì cô thích thỏ; nhưng cô lại cho rằng Chu Nghi Nhiên là cậu anh hùng cứu cô khi xưa, nên mới thích thỏ.

Thời gian sai lệch như ma xui quỷ khiến, tạo nên một hiểu lầm kì cục.

Cô ngây người nhìn màn hình, không biết nên trả lời thế nào.

Nếu như trước đây — dù chỉ là một ngày trước, tin nhắn của Chu Nghi Nhiên có thể làm cô mừng rỡ như điên, nhưng bây giờ, cô chỉ thấy lòng loạn như ma.

Anh không phải anh Thỏ của cô.

Anh Thỏ chính cống là chủ nhà mặt than kia kìa.

Cô thấy tình huống này giống như trong cuốn sách, tên là ‘Thế giới bi thảm’.

Cô chưa nhắn tin trả lời, Chu Nghi Nhiên cũng không nhắn thêm, chắc anh cảm nhận được cô cần sự yên tĩnh.

Anh đi ra từ trong bãi đỗ xe, còn chưa tới thang máy đã nghe thấy tiếng còi xe đối diện: “Bíp bíp.”

Anh nhìn theo hướng phát ra tiếng, đập vào mắt là chiếc Cayenne màu đỏ. Ánh mắt anh dừng lại ở người điều khiển, không phải ai khác, chính là Hoắc Lệ.

Hoắc Lệ mặc áo khoác màu đỏ, cười cười bước xuống, khóa cửa xe.

Chu Nghi Nhiên nhìn Hoắc Lệ đang tới chỗ mình, lông mày bất giác nhíu lại: “Sao em lại ở đây?”

Hoắc Lệ cất chìa khóa xe vào trong túi, cười nói với anh: “Em đến tìm anh, không phải hôm qua em đã nói hôm nay em sẽ tới thành phố A sao?”

Hôm qua quả thực cô đã gọi tới, Chu Nghi Nhiên đợi cô đi tới trước mặt mới hỏi: “Sao em biết anh ở đây?”

Hoắc Lệ cười đắc ý: “Việc này hỏi thăm một chút là ra ấy mà, hành tung của anh đâu phải bí mật quốc gia.”

Chu Nghi Nhiên cười hỏi: “Chuyện của em xong xuôi rồi à?”

Hoắc Lệ gật đầu: “Ừ, vì thế nên mới đến tìm anh. Được rồi, không phải nói anh có hẹn sao? Sao về sớm thế?”

Ánh mắt Chu Nghi Nhiên thoáng trầm ngâm, anh đáp: “Tạm thời hủy bỏ rồi.” anh nói đến đây thì nhìn Hoắc Lệ, “nếu anh không về chẳng nhẽ em định đứng đây đợi à?”

Hoắc Lệ nhẹ nhàng nhíu đôi lông mày tinh xảo: “Em đang định gọi cho anh, nhưng vừa vặn bây giờ rồi, hay chúng ta ra ngoài giải trí một chút? Hôm nay là Giáng sinh.”

Chu Nghi Nhiên suy nghĩ rồi gật đầu: “Cũng được, anh hẹn thêm mấy người bạn, mọi người cùng gặp mặt!”

Hoắc Lệ hơi trầm xuống, nhưng lại gượng cười: “Cũng tốt.”

Bên này bọn họ đang định hội họp bạn bè, bên kia Tiêu Cố đã sẵn cơm trưa gõ cửa phòng Mễ Tình.

Mễ Tình đang làm tổ trong phòng xem TV, không kiên nhẫn rống lên về phía cửa: “Có chuyện gì?”

Tiêu Cố nói: “Cơm trưa, ăn không?”

Mễ Tình nghe xong tắt TV, đứng lên: “Ăn!!!”

Cô hất tóc, chạy đến mở cửa, thấy Tiêu Cố đã mặc áo khoác đứng bên ngoài. Cô trợn tròn mắt, hỏi: “Sao anh ăn mặc chỉnh tề thế, ra ngoài ăn à?”

Tiêu Cố nói: “Ừ, tới quán ăn Trung Quốc của Úc thị.”

Mễ Tình híp mắt thăm dò: “Anh mời khách?”

“Ừ.”

Mễ Tình yên chí: “Chờ xíu, tôi mặc áo khoác.” cô lấy áo khoác đỏ thẫm từ trên móc xuống, khoác lên người.

Cô không chọn mặc áo khoác hồng nhạt vừa chuộc về, bởi vì áo này ăn nhập với cách trang điểm, hưởng ứng không khí Giáng sinh.

Tiêu Cố nhìn áo khoác đỏ của cô, lại nhìn sang áo khoác hồng treo trong tủ, mím môi xoay người ra ngoài.

Mễ Tình cầm túi theo sau anh, biết rằng anh mời khác, nên cô kén chọn: “Sao không chọn nhà hàng Tây?”

Tiêu Cố không đếm xỉa tới, đáp: “Muốn đi ăn cơm Tây thì sao phải đi Úc thị, tôi làm luôn là được.”

Mễ Tình: “…”

Ừ, được rồi…

Khi ra cửa, Husky lại muốn ra cùng. Mễ Tình chỉ chậu thức ăn chất đầy thành ngọn núi nhỏ của nó, cười nói: “Cẩu đản ngoan, ăn thức ăn của mày đi.”

Husky: “…”

À, Giáng sinh đối với nó là ngày lễ ăn thức ăn cho chó.

Mễ Tình nói xong, như nghĩ đến điều gì, phì cười: “À, Tiêu Cố!”

Tiêu Cố quay lại nhìn cô.

Mễ Tình nhin cười, vai run run: “Tôi nhớ hôm ấy anh  đi mua quần áo đặ̀t tên là Cẩu đản.”

Tiêu Cố: “…”

Anh xoay người, bình tĩnh bước ra ngoài cửa: “Ánh mắt của cô tệ quá, nhìn nhầm rồi.”

Mễ Tình: “…”

Cô thừa nhận khi còn bé là do cô nhìn lầm, nhưng vòng vo như thế để mắng cô, muốn đem nồi vứt cho cô à, cô cũng không phải bối rửa bát: “À, cái đơn hàng đó chắc chưa xóa đâu, nếu không tôi đi đối chiếu một chút?”

Tiêu Cố: “…”

Mễ Tình chiếm được tiện nghi, nở nụ cười khoe mẽ: “Khi tôi thấy cái tên đó, liền nghĩ người mua cũng chẳng để ý, bây giờ mới phát hiện ra tôi nhầm rồi, cái tên này rất có ý tứ, haha.”

Tiêu Cố: “…”

“Cô còn muốn ăn cơm trưa không?” anh nhíu mày uy hiếp.

Mễ Tình thức thời nói: “Muốn muốn, cẩu đản.”

Tiêu Cố: “… “

“Ngươi có còn muốn hay không ăn cơm trưa? ” anh vặn lông mi uy hiếp nói.

Mễ Tình lần này khó có được thức thời địa đạo: “Muốn, cẩu đản. “

Tiêu Cố: “…”

Husky “gâu gâu”.

Phát hiện Tiêu Cố đang xuống tinh thần, Mễ Tình thức thời, dù sao cô cũng không muốn bữa cơm trưa bị ngâm nước nóng: “Hôm nay anh là ông già Noel, ông già Noel không hẹp hòi như thế đâu.”

Tiêu Cố: “…”

Anh bĩu môi xoay người bước đi. Mễ Tình vẫy vẫy tay chào Husky, khoái trá đi theo.

Tiêu Cố tới nhà hàng Trung cách chỗ ở của anh không xa, khi hai người đến, lập tức có nhân viên mặc quần áo Giáng sinh ra đón: “Hai vị xin hỏi có hẹn trước không?”

Tiêu Cố đưa điện thoại cho người nhân viên, người đó kiểm tra rồi lập tức dẫn hai người đi tới phòng đã đặt. Mễ Tình lần đầu tiên đến nhà hàng Trung, vừa đi vừa nhìn, không chỉ có nhân viên mặc đồ Giáng sinh, mà trong quán cũng có nhiều khay kẹo.

“Mấy cái này có được ăn không?” Mễ Tình hỏi.

Nhân viên nghe thấy đáp: “Có ạ, kẹo là miễn phí.”

Mễ Tình ngạc nhiên giương mắt, Úc thị quả thực rất tuyệt!

Vì thế cô nắm một tay đầy kẹo.

Sau khi vào phòng, một nhân viên khác đến đưa thực đơn, hai người gọi món, dù Tiêu Cố mời khách, nhưng Mễ Tình đặc biệt tự giác gọi một đống đồ mình thích ăn, rồi mới đưa thực đơn cho Tiêu Cố.

Tiêu Cố mím môi cười, ngẩng đầu nói với nhân viên: “Trước hết cứ tạm thế đã, cảm ơn.”

“Dạ vâng.” người bán hàng nhắc lại mấy món Mễ Tình đã gọi, xác nhận xong, lại hỏi, “Xin hỏi hai người có muốn gọi phần ăn tình nhân dành cho Giáng sinh không ạ? Đó là combo đặc biệt của hôm nay, mỗi đôi tình nhân vào nhà hàng đều được một phần, miễn phí ạ.”

Tiêu Cố chưa trả lời, Mễ Tình cướp lời: “Muốn muốn muốn!”

“Được ạ, xin chờ một chút.” người bán hàng mỉm cười đi ra ngoài.

Tiêu Cố nghiêng đầu nhìn Mễ Tình bên cạnh, trong nụ cười có dụng ý khác: “Theo lẽ thường, nếu trong tình huống thế này, không phải đều giải thích với nhân viên rằng chúng ta không phải tình nhân sao?”

Mễ Tình nhếch môi nói: “Nhà hàng không thích loại người ngu ngốc thế đâu.”

Tiêu Cố: “….”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi