BÁN YÊU VÀ BÁN SƠN


Cuối cùng cầu Nam Lưu đã không còn can hệ tới thư sinh điên ngớ ngẩn nữa, trò cười mua vui cho vô số người dân làng trên xóm dưới lại như đám bọt nước nhỏ chẳng đáng chú ý giữa thịnh thế, từ ấy biến mất khỏi nội thành Trường An.
Rốt cuộc Hoàn Nhạc cũng không gặp lại hắn lần nào, cũng chưa từng nghe tin tức về hắn.

Đại Đường quá nhiều người nha, khắp nơi trong thành Trường An đều có tài tử, nếu tổ chức hoạt động tuyển chọn tài năng theo cách thức hiện đại, ước chừng có thể náo nhiệt, “nóng sốt” hơn cả khoa cử.
Ai còn nhớ tới một kẻ bị đào thải giữa biển tuyển thủ chứ?
“Haiii…” Hoàn Nhạc thở dài, chống cằm ngồi bên hiên nhà, lần thứ hai rơi vào suy nghĩ sâu xa về yêu sinh.
Ưu tú, xét cho cùng làm sao phán định đây? Sinh mệnh đều giống nhau, cớ sao lại bất đồng nhiều như vậy? Hay nên nói rằng, ngay khi bắt đầu đấng cao xanh cũng đã sáng lập cả sự bất bình đẳng.
Cho nên, trời cao thấy chàng sở hữu quá nhiều, bèn tạo ra vụ Quỷ Yến kia để ném chàng tới thời hiện đại sao?
Không không không, quăng chàng tới hiện đại là ban ân, tới hiện đại chàng mới có thể gặp được A Sầm.
Hoàn Nhạc tự nhiễu mình hôn mê luôn, bỗng dưng, một vật thể lạnh lẽo kề sát mặt chàng.

Hoàn Nhạc hồi hồn bừng tỉnh, thấy Sầm Thâm ngồi xuống bên cạnh, đưa cho mình Coca lạnh vừa nãy.
“Còn đang nghĩ về Tống Lê à?” Giọng Sầm Thâm nhẹ nhàng.
“Không, em đang nhớ người cơ.” Thiếu niên chìm trong ái tình cuồng nhiệt vừa mở miệng, lời ngọt ngào liền tuôn.
Ấy vậy mà Sầm Thâm không để ý, tiếp tục hỏi: “Hắn và em là bạn bè ư?”
“Chưa đến mức.” Hoàn Nhạc uống ngụm Coca lạnh, thoải mái hà một tiếng, “Em chỉ là rất thích giao lưu với người khác, họ với em không giống nhau, mỗi người mỗi phương mỗi khác, anh không cảm thấy thú vị lắm sao?”
Sầm Thâm miễn cho lời bình.
“Năm nọ có một đạo sĩ tha phương vào thành Trường An, bốc quẻ cho em phán rằng số em không có con cái, a tỷ tức khắc đánh hắn một trận.

Đạo sĩ nổi giận, nguyền rủa không ai thèm lấy a tỷ của em, mẹ em lại tẩn hắn thêm chập nữa.”
Sầm Thâm chẳng kinh ngạc trước sự dũng mãnh của người nhà họ Hoàn, có điều vị đạo sĩ kia bốc quẻ thế nhưng cũng khá chuẩn.
Hoàn Nhạc vui cười hào hứng bảo: “Bây giờ nhìn lại, đạo sĩ cũng đâu nói sai.


Có lẽ chờ tới lúc em trở về cũng còn gặp hắn được, tại a tỷ em kêu là ngày sau khi kết hôn sẽ mời hắn đến uống rượu mừng.”
Tha cho đạo sĩ đi.
“Có manh mối về món đồ Tống Lê nhận được từ chỗ Liễu Thất chưa?” Sầm Thâm hỏi.
“Vẫn chưa, em nghĩ đến hơi nhức đầu rồi.” Hoàn Nhạc giả vờ đau đớn xoa xoa đầu, khóe mắt lại quan sát vẻ mặt Sầm Thâm, một vệt giảo hoạt chợt lóe lên trong mắt.
Sầm Thâm cứ lẳng lặng xem chàng diễn kịch, đúng như dự đoán, chẳng quá vài giây sau Hoàn Nhạc đã dính lên người hắn.
“Em muốn nằm chốc lát, như vậy sẽ nghĩ rõ ràng hơn chút.” Hoàn Nhạc được voi đòi tiên dựa vào người Sầm Thâm, kẻ cao lớn đĩnh đạc thường khi lúc này như không còn xương cốt, chẳng bao lâu từ dựa đã biến thành gối lên đùi hắn.
Sầm Thâm bất lực che đôi mắt cười của chàng.
Hoàn Nhạc chớp mắt mấy cái, lông mi quẹt qua lòng bàn tay hắn, xuyên qua kẽ tay còn có thể nhìn thấy mặt Sầm Thâm —— ừm, ngắm A Sầm ở góc độ này cũng vẫn đẹp.
“A Sầm ời.” Hoàn Nhạc nhấc tay nắm chặt tay Sầm Thâm, nhẹ nhàng gỡ ra.

Ánh mắt chàng cứ thâm tình chân thành như vậy, ngay lúc Sầm Thâm cho là chàng sắp sửa nói lời tâm tình buồn nồn gì thì chàng bỗng nở nụ cười, chống người dậy, một tay khóa gáy Sầm Thâm rịt xuống, đón lấy môi hắn.
Sầm Thâm bất ngờ không kịp trở tay, thiếu chút nữa thì đập vào mình chàng.
A Quý cũng bất ngờ không kịp trở tay, thiếu chút nữa chết không kịp ngáp trong chậu nước.
Hoàn Nhạc mặc kệ hết, chàng có một bụng yêu thương muốn nói với Sầm Thâm, phải dây dưa hồi lâu.

Người sống trên đời, phải hưởng thụ vui thú trước mắt là nguyên tắc nhất quán của chàng.
Sầm Thâm muốn lui mà lui không được, sói đuôi to ngậm cổ hắn, nhẹ nhàng liếm láp động mạch, vừa nguy hiểm vừa nhuốm màu nhục dục.
Có lẽ em ấy lại xem thứ không nên xem nào rồi, Sầm Thâm nghĩ như vậy.
Tuy vậy, hồ đồ chung quy chỉ là hồ đồ thôi, sau cùng Hoàn Nhạc cũng không phóng đãng tới mức vượt rào ngay hiên nhà, chỉ là cả người quấn lấy Sầm Thâm riết hắn vào lòng, không thể ăn thì liếm mấy cái cũng không được sao?
“Nóng.” Sầm Thâm đẩy đẩy chàng.
“Cho anh Coca.” Hoàn Nhạc có cách.

Chàng ôm A Sầm, A Sầm cầm coca, còn có thể cho chàng ăn, hoàn mỹ.
Sầm Thâm mặt không cảm xúc nhét Coca về bên chàng, “Tự uống đi.”

Hoàn Nhạc nốc một hơi dài, cười đến là hí hửng.
Đêm xuống, hai người đang chuẩn bị đi ngủ, Hoàn Nhạc tự xưng là chuyên gia mát-xa, khăng khăng đòi xoa bóp cho Sầm Thâm, Sầm Thâm không chống lại chàng nổi, đành đổi thành tư thế nằm sải lai trên giường, phó thác cho trời.
Kỹ thuật của chuyên gia mát-xa không tốt mấy, nhưng đặc biệt lắm lời, “Tại sao cái này là gọi là mã sát kê? Vì sao ngựa phải giết gà? Bọn nó có thù oán gì?”
Sầm Thâm: “Im miệng.”
Hoàn Nhạc sà xuống, “Người nói cho em đi.”
“Cái đó là từ ngữ nước ngoài, không có ý nghĩa thực chất.” Sầm Thâm thưởng cho chàng ánh mắt lãnh khốc, “Chẳng phải em còn muốn xem ‘Hoàn Châu cách cách’ à? Đi đi nào.”
“Chúng ta xem chung nha?”
“Thôi.”
Nhưng cuối cùng Hoàn Nhạc vẫn kéo Sầm Thâm cùng xem “Hoàn Châu cách cách”, Sầm Thâm từng muốn đá văng chàng, mà xem một lát cũng nhập thần.
“Dung ma ma này đáng sợ quá.” Hoàn Nhạc cảm thán, còn rúc vào lòng Sầm Thâm, nếu phối thêm vài tiếng hức hức hức nữa lại càng đủ bộ.
Xem xong một tập “Hoàn Châu cách cách”, rốt cuộc Hoàn Nhạc đã chịu bé ngoan đi ngủ, song nằm xuống chẳng quá mười phút, chàng bỗng làm một cú cá chép búng người ngồi dậy, “Em nghĩ ra rồi!”
Sầm Thâm: “…”
“Em biết Tống Lê lấy được cái gì rồi, A Sầm ơi!” Hoàn Nhạc vui mừng nhìn hắn, “Là một cây viết.

Chẳng phải em đã tìm Tống Lê sau Quỷ Yến à? Khi hắn rời khỏi một thời gian rồi, em tình cờ nghe ông chủ cửa hàng gần đấy kể là, nhìn thấy Tống Lê bẻ gãy cây viết ném xuống sông dưới cầu Nam Lưu trước khi đi.”
“Bút?” Sầm Thâm lập tức nghĩ tới chiếc bút máy Ngô Sùng An để lại.

Đó là món pháp khí có khả năng lưu trữ, cho nên hôm nay vẫn có thể viết ra tuyệt bút của Ngô Sùng An.
Nếu bút mà Tống Lê ném đi liên quan đến Liễu Thất, làm sao nó có thể chỉ là một cây bút chứ?
“Chẳng qua em trước sau chưa thấy dáng dấp cái bút kia, khó phán đoán.”
“Cũng chưa chắc là bút, có lẽ Tống Lê nản lòng thoái chí, không muốn nhấc bút viết thơ nữa nên mới ném bỏ.”
Hai người thảo luận một hồi cũng không cởi được nút thắt, song đêm đã đậm đặc hơn, Hoàn Nhạc sợ ảnh hưởng Sầm Thâm nghỉ ngơi, bèn dứt khoát cắt ngang câu chuyện, ôm hắn ngủ.
Hôm sau, A Quý nghe manh mối mới này thì trầm ngâm chốc lát rồi trịnh trọng nói, “Ta biết rồi, cái bút này chắc chắn là bút lông.”

Lời vừa dứt, ngòi bút của Hoàn Nhạc khựng lại, hủy luôn chữ “Táp”.

Chàng ngước mắt, “Bọn ta đều rõ đó là bút lông, được chưa?”
A Quý nguýt lại, hỏi tiếp: “Ngươi đây đối đầu cùng Lý Bạch sao?”
Hoàn Nhạc lần nữa trải giấy ra, một tay chắp sau lưng, chấm mực đề bút, phóng khoáng cao quý hạ bút thành văn.

Chàng vừa viết vừa đáp: “Hắn là nhà thơ Đại Đường ta, ta viết thơ của hắn, mắc gì không thể?”
Hoàn Nhạc chép “Hiệp khách hành”, nét chữ cứng cáp, viết đến sát ý tung hoành.
Lá Cây Xuân ngoài phòng kêu xào xạc tựa ngựa sắt giáp vàng cuồn cuộn tới.
Hoàn thành nét bút cuối, trong lòng Hoàn Nhạc cũng điểm lại chuyện về Tống Lê một lần, nhưng đáng tiếc giờ phút này chàng đang ở thời hiện đại của một ngàn ba trăm năm sau, rất nhiều việc đều không thể chứng thực.
Lúc này, điện thoại di động vang lên âm báo, Kiều Phong Miên chia sẻ weibo bán chữ của chàng.
Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi: Cháu trai lớn, chữ của con xấu hơn con nhiều lắm.
Rất nhanh sau đó, tin nhắn riêng lại tới nữa rồi.
Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi: Người kể chuyện xưa đã trở về, muốn nghe sự tích về lá Ma La không?
Thiếu niên bán chữ: Đương nhiên.
Hoàn Nhạc nhanh chóng hẹn thời gian với Kiều Phong Miên, thế nhưng do dự hồi lâu xem có nên đưa Sầm Thâm theo cùng.

Một mặt chàng không muốn để Sầm Thâm ở nhà một mình, nhưng mặt khác, hy vọng lấy được lá Ma La quá xa vời, chàng không muốn Sầm Thâm uổng công vui vẻ, đây là đả kích rất lớn cho tâm lý của hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hoàn Nhạc vẫn quyết định đi một mình, vừa hay điểm hẹn ở ngay nhà Nam Anh, chàng cứ bảo Kiều Phong Miên có việc kêu chàng sang một chuyến, cũng không hoàn toàn là nói dối.
Mới bước tới trước cửa, Hoàn Nhạc tóm A Quý vào góc nhỏ căn dặn cẩn thận, “A Quý, lúc ta không có mặt ngươi phải trông nom A Quý kỹ lưỡng biết chưa? Có gì bất thường phải gọi điện cho ta ngay, ta về liền.”
A Quý gật gật đầu, “Yên tâm, có điều ngươi về sớm chút, bây giờ càng ngày ta càng không quản được hắn.”
“Ngươi quản nổi hắn hồi nào?”
“Đù, xéo đi.”
Hoàn Nhạc quay đầu nhìn phòng làm việc, không thấy bóng dáng Sầm Thâm, còn tưởng hắn đi vệ sinh nên cũng không nghĩ nhiều, hô lên “Em ra ngoài xíu” rồi nhanh chân rời khỏi nhà.
Ai ngờ vừa đẩy cửa ra, Sầm Thâm đang đứng dựa cửa chờ chàng.
“A, A Sầm?” Hoàn Nhạc gấp ơi là gấp.
Sầm Thâm hờ hững liếc chàng, hỏi: “Đi tìm Kiều Phong Miên hửm?”
Hoàn Nhạc cười cười, “Dạ dạ, cũng không biết hắn kiếm em làm gì, chắc là Sùng Minh kêu em? Em đi chút thôi, sẽ về nhanh lắm…”

Sầm Thâm nín thinh, Sầm Thâm cứ lẳng lặng ngó chàng —– bịa đi, em tiếp tục bịa đi.
Hoàn Nhạc không hát nổi nữa, ôm chặt lấy Sầm Thâm, “A Sầm, A Sầm yêu ơi, không phải em cố ý lừa gạt người.”
Sầm Thâm lạnh mặt nhìn chàng, “Em đủ lông đủ cánh rồi đúng không?”
“Không đúng không đúng, em không hề, em thề đó!”
“Bớt nói nhảm, đi thôi.”
Xem ra Sầm Thâm đã đoán được rồi, Hoàn Nhạc không thể làm gì khác hơn là ấm ức lóng ngóng đi bên cạnh hắn, kể rõ mười mươi chuyện lá Ma Lá cho hắn nghe.
Sầm Thâm nghe xong lại không hề phản ứng, lạnh nhạt hỏi: “Cõi đời này thực sự có thần dược vậy sao?”
“Có.” Hoàn Nhạc gật đầu chắc nịch, “Bất kể là trong kho sách của ông ngoại em hay trong thập vạn đại sơn đều có truyền thuyết về lá Ma La, quả thật cũng từng có người lấy được nó.

Nhưng thần dược quý hiếm thì đó cũng là tất nhiên.”
Đương nói chuyện, hai người đã tới trước cửa nhà Nam Anh.
Hoàn Nhạc quen đường quen lối gõ cửa là coi như đã thông báo, sau đó trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Lần thứ hai băng qua lối nhỏ đá xanh xen đá cuội, vẫn là trong đình nghỉ ngơi kia, nhưng hôm nay có đến ba người ngồi.
Nam Anh, Kiều Phong Miên và một người đàn ông vận áo dài tay rộng đỏ đậm.

Trên áo quần đỏ thêu họa tiết vàng óng, tựa rồng mà không phải rồng, cưỡi mây đạp gió.
Y đang chống cằm, thưởng thức chén rượu trong tay, nhướng mày lên tiếng: “Ta bảo này, ta vừa mới về thì đã kêu ta tới đây kể chuyện xưa, tiếu thiếu gia ngươi còn nhỏ sao? Cần ta kể chuyện ru ngươi ngủ hả?”
Kiều Phong Miên nửa dựa vào cột đình, dáng dấp tự phụ như cũ, còn khó có được một lần đeo cặp kính viền vàng đậm chất người văn nhã, “Ngậm cái miệng ngươi đi, bảo ngươi kể chuyện mà sao ngươi phun lắm rắm thế làm gì?”
“Bây giờ tiểu thiếu gia ngươi muốn tạo phản đúng không? Khổ thân ta dọn phân lau nước tiểu nuôi ngươi khôn lớn, ngươi có lương tâm chút được không?”
“Bị chó ăn rồi.”
“Tuổi còn trẻ, coi chừng thận yếu.”
“Ai mượn ngươi lo.”
“Thôi thôi.” Nam Anh cười bất lực mà ôn hòa, đoạn đứng dậy, ánh mắt hướng về Sầm Thâm và Hoàn Nhạc vừa tới, “Khách đến rồi, đàng hoàng chút nào.”
Chú thích:
Mã sát kê: 马杀鸡 mǎ shā jī, ngựa giết gà, massage theo cách đọc của người Trung Quốc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi