BÀNG HOÀNG

Có lẽ Tô Kiều cũng rõ ràng trong lòng tôi suy nghĩ gì.

Nhưng thái độ của anh như xa như gần thật sự khiến tôi mơ hồ không xác định.

Tôi cảm thấy quan hệ của chúng tôi tựa như mớ bòng bong, cần gấp một con dao chém hai nhát.

Thời tiết bên ngoài rất tốt, trời xanh mây trắng, tôi nằm sấp trên giường của Tô Kiều suy nghĩ như thế.

Đêm qua tôi mượn rượu quyến rũ Tô Kiều, chỉ tiếc không thành công, hiện tại tỉnh rượu hối hận cũng đã muộn, cơ hội tốt như vậy tôi lại bỏ qua!

Tô Kiều ở trên sô pha một đêm, khi tôi tỉnh anh còn chưa thức dậy, tôi đến gần bên cạnh anh nhìn hồi lâu, sau đó quả quyết tiến vào nằm trong chăn của anh.

Tô Kiều mơ mơ màng màng ừ một tiếng, mở mắt hỏi, “Mấy giờ?”

Tôi cọ cọ trong ngực anh, “Mới năm giờ hơn.”

“Ừm.” Tô Kiều vươn tay sờ mặt tôi, “Vậy ngủ tiếp một lúc đi.”

Lông mi của Tô Kiều rất dài, tôi ghé vào cái gối của anh nhìn thật lâu, cảm thấy tôi quả là rất có mắt nhìn người, Tô Kiều thật sự rất đẹp trai.

Thực ra tôi ngủ cùng một chăn với Tô Kiều không phải một hai lần, lúc còn bé không tính, chỉ riêng từ lúc tôi tốt nghiệp đã có đến mười lần, chắc là thành thói quen khi ngủ, hiện tại tôi vào trong chăn của anh, anh cũng không đẩy tôi ra.

Trên người Tô Kiều có một mùi hương rất thơm, mỗi lần tôi ngủ bên cạnh anh đều phải sáp tới gần để ngửi, lần này cũng không ngoại lệ, nhưng không đợi tôi ngửi đủ, Tô Kiều bỗng nhiên vươn tay vỗ nhẹ hai cái trên lưng tôi, “Mẫn Lam, đừng náo loạn.”

Hô hấp của tôi dừng một chút, bỗng nhiên cảm thấy cứ như vậy trong nháy mắt liền hạnh phúc mà không có lời nào tả được, tôi mím môi len lén vui vẻ hồi lâu, sau đó tiến đến bên tai Tô Kiều, “Tô Kiều, Tô Kiều.”

Đôi mắt của anh không mở ra, nhưng giơ tay vỗ vỗ tôi, “Mẫn Lam, em không thể im lặng một chút sao?”

“Không muốn.” Tôi cơ hồ đến gần trước mặt anh, “Tô Kiều, em yêu anh.”

“Mặc kệ anh đồng ý hay không, em sẽ làm phiền anh cả đời.” Tôi ngẩng đầu hôn lên môi Tô Kiều một cái, “Anh phản đối cũng vô dụng.”

Nói mấy câu như vậy thật là đã dùng hết dũng khí của tôi, tôi nín thở nhìn mặt Tô Kiều, chỉ sợ anh sẽ lộ ra vẻ mặt chán ghét.

Tô Kiều buông tiếng thở dài nặng nề, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, anh mở to mắt, “Mẫn Lam, anh bỗng nhiên cảm thấy nói em ngu ngốc thật là coi trọng em.”

Tôi chẳng ngờ anh bỗng nhiên lại nói một câu như vậy, quả thực khiến tôi sửng sốt hồi lâu, Tô Kiều véo mặt tôi, “Thật là, ngay cả nhẫn cũng cho em, em còn muốn thế nào nữa?”

“Nhẫn?”

Tô Kiều vừa nói thế, lúc này tôi mới nhớ tới ngày đó tốt nghiệp anh thực sự cho tôi một chiếc nhẫn, nhưng lúc ấy không phải anh đùa với tôi sao?

Tôi bỗng nhiên cảm thấy mình được cảnh tỉnh, đột nhiên từ trên sô pha nhảy xuống chạy đến túi xách lục lọi chiếc nhẫn kia rồi chạy về bên cạnh Tô Kiều, tôi giơ nhẫn lên trước mặt anh, “Anh nói cái này à?”

Tô Kiều kéo tay tôi qua, cầm nhẫn đeo vào tay tôi, “Nhẫn chính là để đeo vào, bày đặt xem có lợi ích gì.”

Tôi ngắm chiếc nhẫn trên tay, lại nhìn Tô Kiều nằm trên sô pha, đột nhiên lập tức hiểu được chút gì đó, tôi tiến vào trong chăn của Tô Kiều lần nữa, vươn tay ôm lấy anh, “Ừm, anh nói đúng, nhẫn chính là để đeo vào.”

Cánh tay Tô Kiều luồn qua dưới nách tôi, tay anh vỗ trên lưng tôi, “Được rồi, ngủ thêm một lúc đi.”

Thời tiết ngoài cửa sổ thật tốt, một ngày mới đã bắt đầu.-Hết-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi