BẰNG LAN GIANG NGUYỆT

Edit & Beta: Direct Kill

Hôm nay không xuất môn, hai người Triệu Từ rảnh rỗi ngồi ở trong phủ. Từ Phong Cận ngoài mặt đọc sách, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn về phía Triệu Úc chỉ cách hắn một cánh cửa sổ, nhìn y nâng bình tưới nước, nhìn y ngắt những cánh hoa đã úa, bỏ vào sàng mang ra sân phơi.

Có lúc Từ Phong Cận không hiểu, bản tính Triệu Úc vốn là ôn nhã như vậy, hay là vẫn giả bộ từ nhiều năm trước, đến bây giờ mới thành ra như vậy. Hắn thẳng thắn ném sách qua một bên, nâng cằm quan sát, suy nghĩ không ra liền mở miệng hỏi: “Ta nghe Trình Kiều nói, vương gia từ nhỏ đã không thể làm chuyện mình thích, vậy khi vương gia còn nhỏ, thích gì?”

Triệu Úc ngẩng đầu, hai người cách nhau một luống hoa, suy nghĩ nói: “Dưỡng hoa, lưu điểu.”

Từ Phong Cận nói: “Ta không tin, làm gì có đứa trẻ bảy tám tuổi nào thích dưỡng hoa, lưu điểu.”

Triệu Úc cười cười, hỏi hắn: “Vậy ta nên thích gì?”

Từ Phong Cận nghiêng đầu, nói khoác không biết ngượng: “Yêu thích ta nha.”

Triệu Úc sớm đã hình thành thói quen thích ứng với những câu nói đùa của hắn, sắc mặt bất biến, không nói lời nào, nhặt một mảnh lá khô đặt lên chiếc mẹt trúc tự đan mà Trình Kiều đang cầm trong tay.

Từ Phong Cận nhìn chiếc mẹt trúc, linh quang lóe lên hỏi: “Vương gia, trong phủ có thể chơi đá cầu không?”

Triệu Úc không biết, Trình Kiều nhân tiện nói: “Ngươi muốn chơi sao?”

Từ Phong Cận nói: “Thế tử vào kinh, sao có thể khiến người ta cô độc ở trạch viện coi như không có việc gì? Dù sao cũng phải tiếp đón chu đáo.”

Triệu Úc nói: “Vậy liền đi thôi, có cần điều thêm thị vệ cho ngươi?”

“Không cần.” Từ Phong Cận từ thư phòng tản bộ đi ra, nắm chặt tay Triệu Úc, nháy mắt mấy cái cười: “Không cần tới thị vệ, vương gia chơi cùng ta.”

Triệu Úc tiếc nuối nói: “Chuyện này sợ không được, bản vương không biết đá cầu.”

Từ Phong Cận vỗ ngực: “Không sao, hôm nay cứ để A Cận ca ca mang theo Úc lang, đại sát tứ phương.”

Sân luyện võ của Úc vương phủ được Triệu Úc tận dụng để xây tàng thư lâu (nhà chứa sách), vốn tưởng rằng không có chỗ nào để chơi, Từ Phong Cận cứ thế từ bỏ. Ai ngờ hắn mở ra lối riêng, mang theo mọi người đi tới sân sau ngọn núi, trên sườn núi mây hồng bay theo gió, bên dưới có một khoảng đất trống. Trình Kiều và Sầm Linh đứng ở hai bên trái phải trấn giữ cầu môn bằng trúc, ở giữa vẩy vôi làm vách ngăn, cứ thế sân đá cầu được hình thành.

Chọi gà đá cầu, vốn là thú vui tiêu khiển của người dân, không phải hiếm thấy. Lúc này trên sân chia làm hai đội, một đội gồm kẻ vẫn chưa làm rõ được tình cảm của mình – Tiêu Địch và tùy tùng, một đội chính là kẻ bị ép buộc dây lụa trên trán thể hiện ý chí quyết thắng – Triệu Úc và đôi chân thần sầu – Từ Phong Cận, Trình Kiều được an bài chắn ở cầu môn, còn Sầm Linh đứng ở một bên cổ vũ.

Triệu Úc nói: “Trên sân chỉ có hai người chúng ta? Đấu với tám người bọn họ?”

Từ Phong Cận nắm cầu trúc trong tay, vỗ vai Triệu Úc, lúc này tóc hắn được buộc đuôi ngựa đằng sau, mặt mày hứng khởi, gọn gàng hiên ngang: “Vương gia đừng sợ, có hơn tám người ta cũng khiến bọ chúng sợ tè ra quần.” Nói xong mắt toả hào quang, hiển nhiên đã xem Tiêu Địch như kẻ thù để chà đạp.

Tiếng còi vang lên, Trình Kiều chặn ở cầu môn nóng ruột không thôi, hắn cảm thấy được lần này nhất định sẽ thua, dù sao ít không địch được nhiều, toàn do Từ Phong Cận cậy mạnh. Hôm nay nếu thua thì chẳng còn mặt mũi nào nữa. Hắn liếc mắt nhìn Sầm Linh, thấy kẻ thường ngày chỉ biết cúi đầu phục tùng khiêm tốn lễ độ lúc này lại tràn đầy tự tin, không khỏi tò mò: “Ngươi thật sự nghĩ Từ Phong Cận có thể thắng?”

Sầm Linh nghi ngờ: “Vì sao không thể thắng?”

Trình Kiều đếm kỹ đầu người, nghiêm túc giải thích tình thế trên sân lúc này: “Kẻ địch có tám người, vương gia thì không biết chơi, chỉ bằng vào hắn mà có thể hô mưa gọi gió? Hắn có võ công tuyệt thế sao? Hay hắn là mấy kẻ giang hồ diễn xiếc. »

Sầm Linh nói: “Đương nhiên không phải.”

“Đấy, chẳng phải là tiêu rồi?”

Sầm Linh vội vàng xua tay: “Không có không có, Trình Kiều ca an tâm, A Cận có một tài nghệ, cực kỳ hao tổn thể lực, trước đây nghe nói, Tam Nương vì muốn hắn mỗi lần biểu diễn có thể kéo dài được lâu, liền bắt hắn luyện công phu phần đùi, lấy đá cầu làm bài tập, người khác đều tập cầm kỳ thư họa, chỉ có hắn tập đá cầu trúc, có lúc mọi người rảnh rỗi sẽ đến chơi đùa cùng hắn, mười mấy người một đội cũng có thể bị A Cận bắt nạt.” Sau đó lúng túng cười cười: “Từ đó không ai dám cùng hắn chơi nữa.”

Trình Kiều nhất thời hiếu kỳ: “Tài nghệ gì?”

“Là mẫu thân A Cận truyền lại…” Lời nói còn chưa dứt lời, đã nghe thấy Từ Phong Cận hô to: “Trình Kiều chận môn! Nếu như để cầu lọt môn thì sẽ phạt ngươi nửa năm tiền công!”

Khi nào nói qua chuyện này?!

Trình Kiều đột nhiên quay đầu lại, chỉ quả cầu tròn vo bay về phía chân Tiêu Địch, Tiêu thế tử hoạt động nên đầu óc minh mẫn không ít, cảm thấy được Từ Phong Cận vốn muốn lừa mình, lại thấy hắn cùng Triệu Úc ở chung tự nhiên, căn bản không giống như làm bộ, tâm lý vừa tức vừa gấp, chỉ muốn chiến thắng để lấy lại mặt mũi, thế nhưng vừa mới chạy vài bước, đã bị Từ Phong Cận đuổi sát giơ chân chặn cầu, hắn trái tấn công phải phòng ngự linh động vô cùng, trong khoảnh khắc đã chặn được cầu trúc.

Tình hình trận chiến khí thế hừng hực, chỉ có Triệu vương gia lười biếng dị thường, một bộ dáng dấp công tử không biết chơi, mấy người Đông Chúc ban đầu còn đề phòng y, thấy y thực sự lười biếng, liền tập trung toàn bộ bao vây tiêu diệt Từ Phong Cận, Từ Phong Cận đầu gối tâng cầu, xuyên qua khe hở giữa rừng người nháy mắt với Triệu Úc, đột nhiên tâng cầu trúc lên cao, hai chân nhảy lên đá cầu, hét lên: “Úc lang! Tiếp!”

Triệu Úc như trước không nóng nảy, đợi quả cầu giữa không trung đến gần, cũng không trốn không tránh, quả bóng rơi xuống trước mặt y, vững vàng hạ cánh ở bên chân, không đợi cho phía Tiêu Địch phản ứng lại, đã thấy Triệu Úc móc bóng quay người, mãnh liệt vững vàng, một cước phá cầu môn.

Từ Phong Cận vọt qua mọi người hoan hô lao đến, cách Triệu Úc mấy bước chân cũng không có ý muốn dừng lại, Triệu Úc do dự không vội, chỉ cảm thấy gió nhẹ lướt qua mặt, vùng eo căng thẳng, bị một người nhào vào trong ngực, Từ Phong Cận thái dương đổ mồ hôi, ngửa mặt nói: “Biết ngay trong miệng ngài không có câu nào là thật, tên lừa gạt, yêu tinh lừa người.”

Triệu Úc cụp mắt, không tự chủ giúp hắn lau mồ hôi chảy ra trên trán: “Quả thực không giỏi lắm, có điều khi còn bé thường chơi, nhưng nhiều năm qua không…”

Từ Phong Cận nói: “Ta đoán vương gia nhất định biết chơi mà, nếu không khi còn nhỏ vương gia thích chơi thứ gì? Không phải ta thổi phồng lên, nhưng nếu như ngày nào đó ngài nhớ tới muốn chơi, ta có thể gạt tất cả mọi chuyện sang một bên để chơi cùng ngài.”

Triệu Úc giật mình nói: “Ngươi… Không phải nói muốn tiếp đón Tiêu…”

Từ Phong Cận mắt cười cong cong, nằm nhoài lên ngực Triệu Úc nói: “Hắn chỉ là cái cớ thôi, ta chỉ muốn tìm chút chuyện lý thú để gợi nhắc tuổi thơ, cùng vương gia chơi đá cầu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi