BẰNG LAN GIANG NGUYỆT

Edit & Beta: DK

“Nhưng mà…” Sầm Linh thấy hắn không chút hoang mang lại còn hết sức cao hứng, không biết nên làm như thế nào cho phải, đang muốn mở miệng lần nữa khuyên nhủ, lại nghe được ngoài sân truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, bèn vội vàng mở cửa sổ ra nhìn, rồi kéo ống tay áo Từ Phong Cận nói: “A Cận đừng ra bên ngoài, ở đó toàn là quan binh thôi!”

Hôm nay Từ Phong Cận mi mục như họa, tươi tắn hơn gió xuân: “Sợ cái gì, ra cửa nhìn thử đi.”

Lúc này trong nội viện có nhiều người canh gác, Triệu Úc trước khi đi đã an bài thị vệ, Tiền Thận làm chỉ huy, thấy Từ Phong Cận ra cửa vội vàng hành lễ nói: “Thỉnh vương phi trở về nghỉ ngơi, bên ngoài cứ giao cho chúng nô tài là được rồi.”

Từ Phong Cận khoát tay một cái nói: “Không có chuyện gì, sáng sớm ra đã náo loạn như vậy?” Nhìn về phía cửa viện có một người mặc quan bào xanh sẫm thêu hà ngư thiên nhạn: “Vị này chính là?”

Người đến tự giới thiệu: “Kinh Triệu Doãn, Trương Đức.”

Từ Phong Cận “Ồ” một tiếng hỏi Sầm Linh: “Chức quan này có cao không?” Sầm Linh đáp: “Tứ, tứ phẩm.”

Từ Phong Cận nói: “Có cùng cấp bậc với vương gia?”

Sầm Linh khó xử nói: “Cái này không thể nào so sánh được… Vì vương gia chưa có đất phong, tuy rằng ban cho tước vị…”

Từ Phong Cận kiến thức thiển cận: “Dù vậy vương gia cũng là nhi tử của thánh thượng, dưới một người trên vạn người.” Rồi hắn quay ra nói với Trương Đức: “Chỉ trách ta ngày thường đều tiếp xúc với hoàng thân quốc thích, không biết danh hào của Trương đại nhân, Trương đại nhân đây hẳn là tới tìm Vương gia? Chỉ tiếc sáng nay vương gia đã ra khỏi phủ, không bằng hẹn ngày khác trở lại?”

Trương Đức đứng chắp tay, không vui nói: “Bản quan không phải đến tìm vương gia.”

Từ Phong Cận hỏi: “Vậy ngài đây là tới tìm ai?”

“Tới tìm ngươi.”

“Tìm ta? Tìm ta vì chuyện gì?”

Trương Đức không vòng vèo, nói thẳng vào vấn đề: “Gần đây nhận được tin tức, yêu vật tiền triều náo loạn kinh thành, khiến cho dân tâm rung chuyển, bách tính bất an, thánh thượng minh xét, mệnh cho bản quan đến đây điều tra bắt giữ yêu nghiệt tiền triều.”

Từ Phong Cận lấy làm lạ hỏi: “Dư nghiệt của tiền triều sao lại tới Úc vương phủ?”

Trương Đức cười nhạo: “Ngươi chớ giả bộ nữa.” Nói rồi nâng tay về phía trước, giơ lên một bức tranh trước mặt: “Chứng cứ xác thực, ngươi còn giảo biện?”

Bức họa kia không phải thứ gì khác, chính là bức họa Triệu Úc suốt đêm vẽ ra trong bữa tiệc tiễn Tiêu Địch về nước, mặt trên còn có dòng chữ Lâm An Từ PhongC, Trương Đức nói: “Ngươi còn có gì lời nào muốn nói, người trong bức họa này giống hệt yêu nữ tiền triều, cổ thượng vũ tuy nhiều, nhưng dáng vẻ khí chất lại khó có thể học theo, hơn nữa tướng mạo hai người các ngươi lại cực kỳ giống nhau, còn nói không phải con cháu?”

Từ Phong Cận trong lòng khinh thường: Phí lời, có thể không giống nhau sao, bức họa đó là vẽ ông đây. Ngoài mặt lại cười ha ha: “Thứ này cũng có thể gọi là chứng cứ? Người giống nhau trên đời đâu chỉ ngàn vạn?” Nói xong hắn tiến lên vài bước đi một vòng quanh Trương Đức, chợt nói: “Ta nói Trương đại nhân tại sao lại quen mắt như vậy, thì ra là giống Nhị Cẩu chăn trâu ở thôn chúng ta, chẳng lẽ Nhị Cẩu chính là cha ruột của Trương đại nhân? Hay là nói Trương đại nhân là con riêng của Nhị Cẩu?”

“Ngươi!” Lồng ngực Trương đại nhân lên xuống chập chùng, cố nén tức giận thu bức tranh lại: “Ngươi đừng nhiều lời vô ích, bản quan đã sớm phái người đi Lâm An tra xét, cổ thượng vũ vốn là do tổ tiên ngươi truyền lại, còn có sách bí tịch, ngươi còn muốn giải thích nữa?”

Đúng thật là muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do, chuyện gì cũng có thể bố trí được, Từ Phong Cận cất cao giọng: “Ta đường đường là vương phi của Úc vương, không thể nói là thuần khiết hoàn toàn, nhưng miễn cưỡng được cho là trong sạch, nếu như ngài nói ta từng làm qua việc hạ lưu kiếm tiền ta sẽ không chút do dự thừa nhận. Nhưng Trương đại nhân đừng quên triều đại không cấm kỹ viện, ba chữ Từ Phong Cận đã được ghi vào danh sách của phủ nha Lâm An, dứt bỏ đức hạnh không nói, nhưng kia là nghề nghiệp được thiên tử phê chuẩn. Nếu ngài nhất quyết không phân tốt xấu, lấy hai bức tranh tương tự rồi gán cho ta là yêu nghiệt tiền triều, ta chỉ đành liều chết chứ nhất quyết không nhận.”

Trương Đức không ngờ kẻ này xuất thân đê tiện lại dám cây ngay không sợ chết đứng, cả giận nói “Có nhận hay không không phải do ngươi quyết định, người đâu! Mang đi!”

Tiền Thận vừa muốn đứng ra ngăn cản, Từ Phong Cận đã nói: “Ngươi lui ra, ta sẽ cùng vị Trương đại nhân này đi một chuyến, xem hắn cả gan bắt ta thế nào.” Sau đó hừ mũi khinh thường: “Còn có bản lĩnh dám đánh ta sao?”

Tiền Thận khó xử nói: “Nhưng vương gia đã dặn dò…”

Từ Phong Cận: “Ta nói tránh ra thì tránh ra, nếu không nghe lời, ta sẽ nói với vương gia cách chức ngươi!”

Tiếng móng ngựa vang lên “Cạch cạch”, đi vội nửa ngày, đến dưới chân Phong Vũ Đình, Triệu Úc chậm rãi mở mắt ra kêu dừng ngựa, dọc đường Thiệu Sơn luôn lấm lét nhìn y, tình cờ ánh mắt chạm nhau, liền hoảng sợ rời đi, thấy Triệu Úc không muốn lên núi, vội hỏi: “Vương gia làm sao vậy?”

Triệu Úc nói: “Ta thấy dọc đường đi điệu bộ huynh luôn lén lén lút lút, có chuyện gì vậy?”

Thiệu Sơn vội vã phủ nhận: “Ta, ta nào có lét lút gì.” Rồi lập tức đứng thẳng người: “Vương gia, sắp đến nơi rồi, chúng ta lên núi rồi nghỉ ngơi thôi.”

Triệu Úc không nói, ánh mắt nặng nề như nhìn thấu tất cả.

Thiệu Sơn sốt sắng: “Vương, Vương gia…”

Triệu Úc im lặng, Thiệu Sơn không nhịn được chột dạ nói: “Vương gia hẳn lo lắng cho Từ Phong Cận đi, trước khi đi ra khỏi cửa huynh cũng đã dặn đi dặn lại hắn rồi mà, chắc chắn hắn sẽ cẩn thận chăm sóc bản thân, huống chi còn có thị vệ trông coi, nhất định sẽ không bị người bắt đi…”

Triệu Úc nheo mắt lại nói: “Sao ngươi biết hôm nay nay hắn sẽ bị bắt đi?”

“A…” Thiệu Sơn choáng váng, lắp bắp nói: “Việc này… mấy ngày nay ta thấy quan binh đi lục soát khắp nơi, chắc hẳn hôm nay sẽ lục soát tới quý phủ, hai bức hoạ lại giống nhau như vậy, còn viết tên của hắn nữa, đương nhiên không thoát khỏi can hệ…”

Thiệu Sơn còn chưa biết Triệu Úc đã an bài Trình Kiều đốt họa rồi, Trình Kiều làm việc xưa nay luôn khiến y an tâm.

Chờ chút… Ngày ấy xuất môn, không phải chỉ có Trình Kiều, còn có Sầm Linh bên người Từ Phong Cận.

Không trách hắn đột nhiên muốn Sầm Linh đi cùng…

Triệu Úc không nghe thấy Thiệu Sơn nói gì, chỉ hướng về phía đánh xe: “Hồi phủ.”

Thiệu Sơn đứng ngồi không yên, bây giờ Triệu Úc mà về sợ có chút sớm, vội hỏi: “Vương gia, chúng ta nếu đã đến đây vẫn nên xem một chút… Còn nữa huynh không cần lo lắng cho Từ Phong Cận, hắn thông tuệ lanh lợi nào giống kẻ ngu si tự chui đầu vào lưới, hắn có thể mưu đồ gì chứ?”

Triệu Úc nhắm mắt lại: Hắn có thể mưu đồ gì, cùng lắm là móc tim móc phổi ra, khiến ta tin hắn. Y trầm giọng nói: “Hồi phủ.”

Nha các của Kinh Triệu Doãn không cách xa Úc vương phủ là mấy, Trương Đức mang theo một đám binh lính đi qua phố Cảnh Dương, Từ Phong Cận bị vây ở chính giữa, hai tay trói ở đằng sau, ngẩng đầu bước đi, không giống tù nhân ngược lại như đi dự tiệc.

Trong thành người không phận sự đều đến vây xem, ríu ra ríu rít thảo luận không ngừng: “Kia là ai vậy? Lớn lên đẹp như vậy sao lại bị bắt?”

“Ngươi đúng là, sao có thể xem mặt mà bắt hình dong chứ? Loại người khẩu phật tâm xà toàn có dáng vẻ như thế này thôi?”

“Cái gì mà khẩu phật tâm xà chứ, đó là vương phi của Úc vương phủ, xuất thân là tiểu quan, chắc hẳn bản tính khó đổi, làm mấy chuyện mèo mả gà đồng gì rồi.”

“Không phải nói vị này cùng Úc vương tình cảm còn bền hơn vàng sao? Úc vương trước vì hắn còn bị thánh thượng trách phạt, trước kia ta đã không xem trọng hôn sự này rồi.”

“Có coi trọng hay không cũng không tới phiên ngươi nói chuyện, ngươi coi mình là hoàng đế hả?”

“Xuỵt xuỵt! Nhỏ giọng một chút! Lời này mà ngươi cũng dám nói bên đường, chán sống rồi hả? Không biết nội tình thì đừng có nói bừa, hắn là hậu nhân của yêu nữ tiền triều đó!”

Bên này tiếng nói vừa dứt, lời đã truyền khắp đầu đường cuối ngõ, cả thành đều biết.

Đây không phải là lần đầu tiên Từ Phong Cận tiến vào nha môn, trước đây theo Dư Tam Nương cãi nhau với người ta cũng may mắn đến thăm mấy lần. Chỉ là không nghĩ tới nha phủ Lâm An khác xa so với Kinh Triệu Doãn, thực sự là khác nhau một trời một vực. Trước cửa nha là tượng đá uy nghi, cổng treo cao bảng chữ vàng, vượt qua hai cánh cửa cổng chính là con đường rộng lát đá, hai bên trụ đá khắc hình hung thú Đao Ngột(1), khuôn mặt dữ tợn khiến người sợ hãi, phía cuối con đường chính là nội nha, tuy nhiên bàn dài và ghế đều được đặt ở dưới thềm đá, có vẻ như muốn thẩm tra hắn bên ngoài. Trương Đức đi tới trước bàn, ghi hận nói: “Vừa nãy ở Úc vương phủ ta không thể bắt ngươi nghe theo, nhưng tới nơi này, mọi chuyện không phải do ngươi quyết định nữa.” Tả ty đứng phía sau gã nhỏ giọng nhắc nhở: “Tể tướng gia nói không thể liều, đại nhân như vậy… Có lẽ không thích hợp, trước thăm dò ý tứ, lôi kéo là hơn.”
  • Một trong tứ đại hung thú thời cổ đại
Trương Đức nhậm chức Kinh Triệu Doãn nửa năm, vẫn chưa có bao nhiêu chiến tích, gã là học trò đắc lực mà Phùng Cánh cất nhắc lên, năm đó Phùng Cánh còn là Kinh Triệu Doãn, gã chỉ là một văn thư, việc văn thư làm rất tốt, nhưng thăng quan lại có chút bình thường. Có trách thì trách thiên hạ thái bình, khiến cho gã không chỗ thể hiện, trước khi bắt Từ Phong Cận Phùng Cánh quả thật cũng nhắc nhở vài câu, không thể bị lưu lại nhược điểm để cho người ta nắm thóp, Trương Đức vừa rồi cũng chỉ muốn doạ hắn một phen. Nhưng Từ Phong Cận thực sự càn rỡ, không những ở Úc vương phủ lừa gạt thầm mắng gã, bây giờ còn “Phi” một tiếng nói: “Trương đại nhân vô dụng như vậy, lại muốn ta khom lưng nhận tội sao?”

“Ngươi!” Trương Đức vẫn còn nắm giữ một chút lý trí, muốn bình tĩnh nói chuyện, nhưng Từ Phong Cận quả thực có bản lĩnh trêu tức gã, há mồm liền mắng vô dụng, ngôn ngữ chua ngoa khó nghe, Trương Đức thực sự muốn nổi giận, tả ty vội vàng giữ gã lại: “Đại nhân, ta thấy hắn chỉ đang cố ý muốn ngài tức giận…”

Từ Phong Cận: “Ai u, Kinh Triệu Doãn quả thực như lời đồn trong thành, mọi chuyện đều nghe theo lời tả ty nói? Chẳng lẽ chức quan này của Trương đại nhân là dùng tiền mua?”

Trương Đức phẫn nộ: “Người đâu! Năm mươi trượng! Đánh cho ta!”

Tả ty vội cản: “Đại nhân không được, nếu như động thủ, bên phía Úc vương…”

Trương Đức cả giận: “Úc vương là cái thá gì! Bất quá chỉ là tên chưa được phong tước, hai mươi có lẻ còn lưu lại trong kinh ăn no chờ chết, cưới tiểu quan làm xằng làm bậy! Đánh cho ta! Ta nói hắn là dư nghiệt tiền triều thì chính là dư nghiệt tiền triều!”

“Đại nhân!” Tả ty bận ngăn: “Đại nhân không được.”

“Hắn một tiểu quan tại sao ta không thể đánh được?”

Tả ty vội la lên: “Đại nhân, hắn đâu chỉ là tiểu quan, đó là vương phi, Úc vương là nhi tử bệ hạ thương yêu nhất, hoàng tử trưởng thành đều ban tước không cho xuất kinh, chỉ có hắn được ban cho phủ đệ, ngài ngẫm lại lại để phân biệt nặng nhẹ, nếu hôm nay động thủ, chỉ sợ nguy hiểm…”

Từ Phong Cận cười khanh khách nói: “Sợ là là chức quan khó giữ được nha.” Lại quay sang nhắm vào tả ty: “Vị văn thư này che chở phu quân nhà ta như vậy, phai chăng là gian tế của phu quân?” Nói xong liền vội vã che miệng, bày ra bộ mặt lỡ tiết lộ thông tin cơ mật.

Trương Đức quả nhiên căm tức nhìn tả ty, đẩy hắn qua một bên nói: “Chuyện của ngươi chờ lát nữa xử sau, trước tiên đánh cho ta!”

Khi còn nhỏ Từ Phong Cận từng chịu không ít trận đòn roi, cây chổi lông gà đủ màu sắc của Dư Tam Nương làm ra như chỉ để dành riêng cho hắn, lúc đó cảm thấy chổi phất trần quật đau nhất, bây giờ ngẫm lại chỉ như cù lét. Mới một trượng xuống thôi, mà Từ Phong Cận đã hối hận nhỡ đẩy Triệu Úc đi quá xa rồi.

Việc này từ khi bắt đầy đã là cái bẫy của Phùng Cánh, Tiêu Địch vào kinh, lén lút giả tạo cổ họa, an bài vũ nữ dụ hắn trình diễn tài nghệ, rồi lại giáng họa cho hắn là dư nghiệt của tiền triều, sự tình huyên náo lớn như vậy, sợ rằng sẽ chứng minh hắn và Triệu Úc có thật lòng hay không.

Triệu Úc chắc hẳn đã sớm nhìn thấu, liền tương kế tựu kế, tự tay vẽ một bức tranh của hắn, cho Phùng Cánh một cơ hội thuận lợi bắt người.

Tuy nhiên cuối cùng vẫn là… Khà khà, hai mông Từ Phong Cận đều đã nở hoa, trong lòng lại thực sự cao hứng, há miệng la hét, khiến cho Trương Đức buồn bực mất tập trung, “Đi bịt miệng hắn lại!”

“Trương đại nhân là muốn bịt miệng ai.” Vừa dứt lời, hai tên quan nha cầm trượng hai bên bị đá bắn trúng đầu gối ngã xuống đất không dậy nổi. Từ Phong Cận đã trúng mười mấy trượng, đau đến muốn hôn mê, hắn nghĩ người đến chắc không phải Triệu Úc, dù sao Phong Vũ Đình không gần, trừ phi cố gắng hết sức phi ngựa như nước đại, còn có giọng nói cũng không giống, âm điệu của Triệu Úc trầm thấp ôn nhu như ngọc, nào giống người này miệng như ngậm băng khiến toàn thân người nghe không rét mà run?

Từ Phong Cận muốn biết ai lợi hại như vậy, liền lắc lắc đầu để cho bản thân thanh tỉnh, chăm chú nhìn kỹ, cảm thấy hỏng bét, đứng ở trước cửa phủ nha Kinh Triệu Doãn không ai khác chính là Triệu Úc tưởng chừng như không thể trở về.

Chẳng lẽ y thật sự phi ngựa mà đến? Cũng không biết bộ dạng phóng ngựa của y như thế nào nhỉ, Từ Phong Cận suy nghĩ đến xuất thần, bỗng nhiên thân thể nhẹ bẫng bị người ôm lên.

Từ Phong Cận “Ai u” vài tiếng, ôm lấy cổ Triệu Úc, dựa vào ngực y, nghe tiếng tim đập kịch liệt, nghe một phút chốc liền ngửa đầu nhìn y, cười hỏi: “Vương gia sao lại trở về?”

Triệu Úc nhăn mày không thèm để ý đến hắn, như là tức giận, hai tay ôm hắn cũng hơi siết chặt, Từ Phong Cận tự biết đuối lý, thành thật chốc lát, móc ra từ trong ngực một vật đo đỏ, quơ quơ trước mặt Triệu Úc.

Triệu Úc dừng bước lại, rũ mắt xuống nhìn hắn để sợi đồng tâm kết kề vào bên trái tim mình, cười hắc hắc nói: “Vương gia đừng tức giận có được không, ta đem trái tim của ta cho ngài, ngài hãy cầm lấy đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi