BẰNG NƯỚC MẮT VÀ LẶNG CÂM

người dịch: idlehouse

“Nghe nói hai chân bị chặt của liệt sĩ Thịnh Diễm đã được trữ đông lạnh và gửi về bằng không vận—–“

“Tỷ lệ người mắc bệnh tâm lý đã tăng lên nhanh chóng trong những năm gần đây, và con số này tương ứng với tỷ lệ thâm nhập của các hệ thống thực tế ảo—-“

“Toàn bộ quá trình Thịnh Diễm chết đã từng được chiếu trực tuyến trên mạng ẩn của Maandala trong một quãng thời gian ngắn—-“

“Công Ty Thần Kinh Hoa Hồng Neurose của chúng tôi luôn tận tuỵ trong lãnh vực tâm thần học bao năm qua, nghiên cứu chuyên sâu trong các lĩnh vực khoa học thần kinh và phát triển thuốc—-“

“Chẳng may Mèo Con mà thấy được đoạn phim đó, e rằng con sẽ sụp đổ—-“

“Trong ba năm qua, tỉ lệ tăng trưởng hợp chất của Thần Kinh Hoa Hồng đã đạt 120%—-“

“Ha ha ha ha ha ha ha ha—–“

Đủ mọi âm thanh chớp ngang  qua đầu của Phương Trì, kèm theo những tiếng cười khiến người ta sởn gáy.  Như có một tấm lưới khổng lồ quấn chặt lấy cô, cô ra sức vẫy vùng, không gian tối tăm trước mắt hiện ra một mặt người, không có nét mặt gì, chỉ có một đôi mắt cực lớn cách nhau quãng một thước, nhìn chằm chằm vào cô rất quỷ dị.  Cô muốn hét lên, nhưng không phát ra được âm thanh nào, hai chân hai tay hình như cũng bị trói chặt, cô ra sức vùng vẫy, cảm thấy bóng tối ấy như nước, ngột ngạt khiến cô không sao thở được.

“Mèo Con! Mèo Con!”

Âm thanh này vừa vang lên, tựa như tiếng chuông chùa ngân giữa không trung, dẫn đường cho cô.  “Aaa…..” Cô thều thào hét, cổ họng khô khốc, may sao âm thanh ấy không ngừng gọi cô, dẫn dắt cô—-

“Mèo Con!”

Cô vùng lên, xé toạc bóng tối, mở mắt ra.  Trước mắt là ánh đèn màu trắng chói loà, chói đến khiến cô phải nheo mắt lại.

“Tỉnh thì tốt rồi.”  Người bên giường thở phào.  Một chiếc khăn mặt khô ráo áp lên trán cô, lúc bấy giờ Phường Trì mới nhận ra cả người cô toàn mồ hôi, tựa như bị ngâm trong nước.

“Chú Đạo Minh?……”  Phương Trì ú ớ gọi một tiếng, tay rờ ra sau tai theo phản xạ, đã được băng lại.

“Thế này là thế nào đây hả?  Chấn động não nặng?  Đang yên đang lành đi làm bị chấn động não nặng?”  Hà Tâm Nghị giận dữ gõ mạnh xuống bản báo cáo bệnh án.  “May mà có một nam sinh kịp thời đưa con tới đây, hơi trễ vài khắc nữa chỉ sợ rằng sẽ phải nằm cả đời đấy!  Xem con sau này có còn ‘chấn động não nặng’ nữa không!”

“Nam sinh?”  Cô yếu ớt hỏi.

“Chú hỏi con ‘chấn động não nặng’ con lại nghe ra “nam sinh’!” Hà Tâm Nghị điên tiết đập xấp hồ sơ “bốp” xuống bàn, “Con không coi sức khỏe của mình ra gì thì cũng phải nghĩ giùm mẹ con một chút! Cho dù con không nghĩ giùm mẹ con thì con cũng nghĩ giùm chú một chút!  Con mà còn xảy ra chuyện gì nữa thì chú biết ăn nói sao với bố con?”

Phương Trì im lặng.

Một lúc lâu sau, Hà Tâm Nghị cũng nguôi giận, thở dài nặng nề.  Ông biết chỉ cần Phương Trì không muốn nói, thì cho dù có lôi ra tra tấn cũng không hỏi ra được một lời.

“Người đưa con đến có ký tên không ạ?  Con cũng nên đi cảm ơn người ta.”  Phương Trì khẽ nói.

“Ngồi đây đợi mãi trong lúc con được cấp cứu, xác nhận con thoát được nguy hiểm mới rời đi.”

“Làm cách nào mà anh ta biết cần phải đưa con đến đây?”

“Dùng thông tin liên lạc khẩn cấp trong di động của con để gọi cho chú.”  Hà Tâm Nghị liếc Phương Trì một cái, “Cậu bé đó cũng có vẻ rất hiểu biết về y khoa, lúc đưa con đến đây đã xử lý sơ qua cho vết thương của con, hơn nữa có vẻ như biết bệnh viện này rất rõ, trong điện thoại chú không nói rõ bản thân là ai, lúc đưa đến đây lại trực tiếp điểm danh chú, không chậm trễ một giây.  Nếu như chú không phải cấp cứu gấp cho con thì đã nói chuyện thêm với cậu ấy mấy câu, làm việc vô cùng chuyên nghiệp.”

Phương Trì im lặng không nói gì, một lúc sau, lấy di động ra, xoá mất tên “Chú Đạo Minh” trong phần liên lạc khẩn cấp.

“Chú đã gài vậy cho con hồi trước, xoá đi làm gì?  Sau này nếu xảy ra chuyện như thế này nữa thì biết làm sao?!”

“Không an toàn cho chú.”  Phương Trì cúi đầu nói.

“Cái con bé này!”  Hà Tâm Nghị tự giễu, “Chú đã tới tuổi này rồi, nào có quan tâm đến an toàn hay không an toàn nữa.  Với cả, con mà yên tâm ngoan ngoãn đóng vai Phương Trì của con thì nào có chuyện gì không an toàn chứ!”

Phương Trì nín thinh.  Chuyện của con người kỳ lạ kia, cô không muốn nói cho ai khác nghe.  Hơi thở nhè nhẹ của người kia dường như vẫn còn trên mặt cô, mang mùi hương bạc hà rất nhạt.

Chú Đạo Minh làm việc ở bệnh viện này mấy chục năm, ánh mắt chắc sẽ không sai. Nếu như mà người này có hiểu biết về y khoa như chú Đạo Minh nói, lại xử lý vết thương phía sau tai cho cô, thế thì rất có khả năng sẽ sinh nghi về lý do cô bị thương như vậy.

Thẻ cựu sinh viên giả, rất rành bệnh viện của Yến Đại, biết chú Đạo Minh…… nếu nói những mảnh thông tin rời rạc này đều là thật, thế thì…….

……..

Trong căn phòng trọ đơn sơ, đèn điện LED  màu trắng xanh bật lên.  Đinh Phi Phi đang chơi game trong Maandala, xong lại nóng nảy lo lắng giật cặp kính huyễn thực xuống. Cô không mua nguyên bộ đồ cảm lực hồi tiếp, cho nên chơi game trong đó cũng chẳng thú vị gì.  Cô đứng lên, nhìn ra ngoài xuyên qua kính cửa sổ.  Trời đã tối hẳn, con hẻm nhỏ chật hẹp đã lên đèn đường màu vàng le lói, lác đác vài ba người đi trong con hẻm.

“Bình—–bình bình—–“  Âm điệu gõ cửa quen thuộc vang lên.  Cô vui mừng, nhưng lại làm ra vẻ giận dữ, nhảy tới mở cửa cằn nhằn với người vừa tới: “Sao hôm nay anh tới trễ thế!  Muộn mấy tiếng đồng hồ lận, làm tối hôm nay em không đi làm được luôn!”

Tạ Vi Thời cúi đầu bước vào.  Căn phòng trọ này quá chật hẹp, khung cửa gần như chạm vào đỉnh đầu chàng.  Chàng hơi không vui: “Đi làm cái gì? Em còn đòi tới chỗ như thế để làm à?”

Phi Phi không vui: “Cái mặt anh coi em chẳng có chỗ nào tốt đúng không?  Em đã đổi một quán khác rồi, hợp pháp, chỉ nhảy đầm, không hầu rượu, anh có tin không hả!”

Tạ Vi Thời đáp: “Vết thương còn chưa lành nhảy cái gì mà nhảy?  Gọi điện nói họ phải nghỉ ngơi thêm một tuần nữa rồi mới đi.”

Phi Phi hừ một tiếng, nói: “Gọi lâu rồi, bà chủ rất không vui. Đều là tại anh hết, việc bên Lút Cán em không sao làm được nữa rồi, công việc ở chỗ hiện giờ thì sắp sửa bay, anh nuôi em nhá?”

Tạ Vi Thời đáp không mặn không nhạt: “Tự mình có tay có chân, người cũng không ngốc, làm gì đến lượt anh nuôi.”

Phi Phi nói: “Xí!”

Trên một chiếc ghế cạnh đó có một chiếc bếp điện, Phi Phi bước đến mở nắp nồi ra, mùi tôm cá tươi bốc lên thơm nức căn phòng. Phi Phi cầm đũa đảo, cằn nhằn: “Lỗi tại anh á, tới trễ như vậy, mì bị trương lên hết rồi.”

Tạ Vi Thời tới ngó một cái, quả nhiên mì đã hút hết nước canh, vón thành từng cục.

“Sao em không ăn trước?”

Đinh Phi Phi đưa bát đũa cho chàng, lại đem tới hai ly bia đá và hai cục kẹo bạc hà. Lúc cô mua bia, đòi cho nhiều đá, bây giờ chỉ còn lại chút đá vụn.  Cô hậm hực nói: “Chờ anh chứ sao.  Đã nói trước là sẽ làm sinh nhật cho anh, rồi cùng nhau ăn, ai biết anh lại đi hoang ở đâu mất dạng.”

Tạ Vi Thời đón lấy chén đũa, “Gặp chút sự cố, nên tới trễ.”  Chàng thì không kén ăn, dùng đũa móc mấy cục mì vón bỏ đầy bát. Phi Phi nấu tuy nhìn không đẹp, nhưng mùi vị rất ngon.  Phi Phi gắp thêm cho chàng mấy miếng cá và vài con tôm. Tạ Vi Thời ngửi ngửi: “Tươi ghê, mua đâu thế?”  Phi Phi hếch mũi lên trời hừ một tiếng,  lơ chàng.

Tạ Vi Thời vừa định ăn thì Đinh Phi Phi chợt nói: “Chờ chút!”  Rồi cô móc từ trong một cái túi gần đó ra vài cây nến sinh nhật thon dài, hai cây màu xanh lam, sáu cây màu đỏ, dùng đồ cắm nến bằng nhựa cắm nến vào trong cục mì, cẩn thận dùng diêm đốt nến lên.

Tạ Vi Thời lấy đũa chống đầu, nói một cách bất lực: “Có cần phải phiền phức như thế này không?  Anh còn chưa ăn cả bữa trưa, sắp đói chết mất!”

“Cần!” Phi Phi hạ màn cửa sổ, tắt đèn, cả căn phòng chỉ còn lại ánh sáng từ tám ngọn nến.

“Được rồi, ước nguyện đi.”  Cô ra lệnh, “Ước cho đủ ba điều ước, không được mở mắt!”

Tạ Vi Thời bất lực lắc đầu, rồi như ý cô muốn, nhắm mắt lại.

……..

“Không phải Phương Trì nó lại trốn ra khỏi bệnh viện nữa chứ?”  Cốc Ưng bưng trà tới, hỏi.

Hà Tâm Nghị nhìn máy giám sát trên di động. “Nhịp tim bình thường, huyết áp bình thường, các số liệu đều bình thường, vị trí cũng không xảy ra thay đổi gì.——Yên tâm đi, con vẫn còn ngoan ngoãn năm yên trong phòng bệnh.”  Cấp cứu nguyên một ngày, ông bị Cốc Ưng ra lệnh phải về nhà ăn cơm, bất kể thế nào đi nữa cũng không được tiếp tục dùng thức ăn nhanh để cầm cự.

“Thật là không biết rốt cuộc nó làm cái trò gì nữa, tới Yến Đại làm việc mà cũng không yên.”  Cốc Ưng nói rất lạnh nhạt, gọi con gái lớn đến để cùng ăn cơm.

“Chẳng phải là con gái do em dạy nên sao?”  Hà Tâm Nghị vừa ăn vừa nói, “Chuyện gì cũng giấu trong lòng, không chịu nói với ai.”  Ông chợt nhớ ra gì đó, lại nói: “Mèo Con chắc sắp 26 tuổi rồi nhỉ?”

Phương Viện đáp: “Vẫn còn một tháng ạ.”

Hà Tâm Nghị nói: “Viện Viện lấy chồng năm 26 tuổi đúng không?  Nếu như Mèo Con được đâu ra đấy rồi, thì cũng nên nghĩ đến chuyện này.  Em xem, trước đây con nó có chuyện gì, cũng nói hết với Thịnh Diễm, bây giờ thì sao? Nó nói với ai đây?”

Cốc Ưng lạnh giọng: “Chỉ sợ rằng với cái tính của nó, thì không muốn liên luỵ đến người khác.  Hồi xưa Thịnh Diễm hiểu được nó, hiện giờ biết đi tìm đâu ra một người như thế nữa? Đâu thể cứ chạy vào cục an ninh mạng để tìm chứ!”

Hà Tâm Nghị nói: “Nói đến chuyện này, hôm nay cái cậu bé đưa Mèo Con tới cấp cứu, không biết vì sao anh cứ cảm thấy hai đứa bọn nó có chuyện gì đó.  Chỉ có điều bệnh tình của Mèo Con lúc ấy đang nguy cập, anh không kịp hỏi thêm.  Có vẻ như cậu bé đó đã từng học y, trên tay có vài vết sẹo, giống như là đã từng thực tập ở mảng giải phẫu của ngoại khoa mà ra.  Nói không chừng cậu bé đó là từ khoa y của trường Yến Đại chúng ta đấy!” Ông vỗ tay một cái “Em nghĩ xem, Mèo Con lấy một anh bác sĩ, có phải là vừa đẹp không!”

Cốc Ưng vẫn lạnh mặt lắc đầu.  “Từ lúc nào mà thầy có hứng đi làm bà mối thế.  Con em em đẻ ra thì em biết.  Ý chí sống của nó rất mạnh, bản thân nó sẽ tiếp tục đi về phía trước. Thầy không cần quá lo lắng.”  Mắt của bà liếc qua thấy Phương Viện gắp thức ăn đều tránh khổ qua và cần tây, nghiêm giọng trách: “Từ Minh nó chiều hư con rồi!  Cái này không ăn, cái kia cũng không ăn!  Hôm nay ở chỗ của mẹ thì khôn hồn ăn hết cho mẹ!”

Phương Viện giật bắn mình, vội vàng gắp một đũa đầy khổ qua và cần tây, nhăn nhó nói: “Mẹ!  Hiếm lắm Từ Minh đi công tác con mới chạy về nhà một chuyến, mẹ lại không đối xử tốt với con một chút!  Con còn đang có mang nữa!”

Cốc Ưng lạnh giọng: “Bình thường có Từ Minh ở đó, mẹ giữ mặt mũi cho con, hôm nay có thầy Hà ở đây, mẹ không dạy được con nữa à?  Càng có mang thì càng phải ăn uống điều độ!” Thường thường Cốc Ưng toàn kính cẩn gọi Hà Tâm Nghị là thầy Hà hoặc thầy.  Phương Viện dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hà Tâm Nghị, Hà Tâm Nghị không dám cãi lại Cốc Ưng, gõ gõ đĩa, “Ăn đi! Ăn đi! Con nghĩ đến Mèo Con xem, còn chưa được ăn đấy!”

Song, điều mà ông không sao ngờ được là, ngay lúc này, Phương Trình đang một tay chống giá treo bình nước biển, tay kia chống tường đi dọc theo hành lang của bệnh viện.  Máy giám sát có gắn định vị của cô chỉ có thể chỉ ra rằng cô đang ở trong toà nhà này, nhưng không có cách nào xem được là cô đang ở trong phòng bệnh hay ở ngoài phòng bệnh.

Lúc sắp tới được văn phòng làm việc của Hà Tâm Nghị, một cô y tá tinh mắt đã phát hiện ra cô, chạy tới đón đầu.  Phương Trì cầm di động đặt ngay tai:

“Dạ vâng chú Đạo Minh, cháu sẽ vào văn phòng lấy ngay ạ.”

Cô y tá chạy tới, Phương Trì giơ di động lên với cô ta: “Chú Đạo Minh nói em vào văn phòng chú ấy lấy máy tính bảng để gửi bệnh án của em qua cho mẹ em xem.”

Quan hệ giữa cô và Hà Tâm Nghị, mấy cô ý tá trong phòng bệnh đặc biệt đều biết rõ. Nhưng sẵn kinh nghiệm lần trốn thoát trước đó của Phương Trì, cô ý tá trực ban này hơi nghi nghi.

“Vậy chị gọi điện thoại cho chủ Nhiệm Hà nhé?”

Phương Trì đáp: “Chú ấy đang ăn cơm với mẹ em, sắp về lại liền.  Em chỉ lấy máy tính bảng rất nhanh thôi, chị mở cửa cho enh đi mà.”  Cô giơ bên tay bị gắn máy giám sát chặt cứng, “Yên tâm, em không chạy được đâu.”

Cô y tá bán tín bán nghi, nhưng vẫn mở cửa văn phòng của Hà Tâm Nghị cho Phương Trì, hộ tống cô vào trong lấy máy tính bảng, nhìn cô đi về phòng bệnh, rồi mới yên tâm.

Máy tính bảng của Hà Tâm Nghị có hệ thống thông tin nội bộ và toàn thể dữ liệu, có thể tra từ khi bệnh viện được mới thành lập trở đi,  xem thông tin của tất cả những ai đã từng làm việc trong bệnh viện.  Máy tính dùng vân tay để mở khoá, trước đây mấy tháng Phương Trì đã sớm lén bỏ thêm vân tay của mình vào để chứng nhận.  Bây giờ nhìn lại, dạo đó đúng là bản thân biết nhìn xa trông rộng, bất kể hệ thống thông tin nào đi nữa, cũng sẽ có lúc dùng đến.

Cô muốn điều tra về cái người cô đã “giao thủ” với hai lần.

Tuổi—–chắc cỡ cô, quãng từ 25~28

Giới tính—-nam.

Khoa—-Y.

Thời gian tốt nghiệp—-khoa y của Yến Đại là chương trình 8 năm, học một mạch từ cử nhân, thạc sĩ, lên đến bác sĩ, với độ tuổi của anh ta mà nói, thời gian tốt nghiệp chắc là khoảng năm ’18, trước sau chênh đâu đó không quá 2 năm.

Bệnh viện thực tập—-Bệnh viện số 1 của Yến Đại.  Thường là sinh viên y khoa ở Yến Đại đều phải đi thực tập lâm sàng ở một trong 5 bệnh viện dưới quyền quản lý của Yến Đại.  Ngươi kia có vẻ rất quen thuộc với nơi này, thế thì chắc là đã thực tập lâm sàng ở bệnh viện số 1 của Yến Đại.

Kết quả tìm kiếm hội đủ điều kiện:

641 người

Phương Trì cảm thấy đầu bắt đầu đau.  Yến Đại quá lớn, mỗi năm nhận gần một ngàn người vào học.  Gạn lọc kiểu này thì phạm vi vẫn còn quá lớn.

Nghĩ một chút, Phương Trì lại tăng thêm hai điều kiện nữa:

Không bao gồm sinh viên y khoa đã tốt nghiệp xong ở lại làm việc trong bệnh viện

Chiều cao 183~187cm

Phải cảm ơn hồ sơ vô cùng chi tiết của khoa Y, chiều cao, trọng lượng, kể cả nhóm máu cũng được ghi rất tỉ mỉ trong đó.

Kết quả tìm kiếm:

142 người

Phương Trì thở ra một hơi, bắt đầu tức tốc rà hình trên hồ sơ của những người đó. Loại ra những người có mắt và khuôn mặt không giống, còn lại 37 người.

Phương Trì bắt đầu hơi hối hận đã không giựt phứt cái khẩu trang kia xuống để nhìn một phát.  Huống chi mớ hình này đều là hình cũ của 10 năm về trước, người thường sau khi học xong ở Yến Đại, cơ bản là những thay đổi khí chất đều tựa như thay da đổi thịt.

Cô nhìn kỹ từng hồ sơ trong nhóm 37 người đó, sêm sêm, chẳng có ai khiến cô cảm thấy đúng đối tượng cả.  Cô chưa bỏ cuộc, dứt khoát đọc luôn 142 hồ sơ của nhóm người trước đó, không bỏ sót một dấu chấm dấu phẩy nào.  Sau cùng chơi liều, nhìn luôn từng hồ sơ của hết 641 người đầu tiên.

Vẫn không thu hoạch được gì.

Cô rệu rã ngã người xuống giường, máy tính bảng đổ mạnh xuống ngực.

Biết đâu cô đã bị đánh lạc hướng.

Tấm thẻ cựu sinh viên kia cũng là đồ giả mà.  Anh ta rành đường đi nước bước trong Yến Đại và bệnh viện cũng có thể là do trước khi hành sự thì đã có chuẩn bị trước.  Trông anh ta giống như một sinh viên y cũng có thể là vì làm việc trong một ngành nguy hiểm như vầy, tự học một cách nghiệp dư mà thôi.

Cho nên những suy đoán kia, biết đâu chỉ là mình cô tự cho là vậy.

Phương Trì nhắm mắt.  Vuốt ve các cạnh trơn nhẵn bằng kim loại của máy tính bảng, cô dường như có thể cảm giác được thời gian trôi.  Tiếng nhỏ giọt tí tách trong ống truyền murphy biến thành tiếng tíc tóc của kim đồng hồ.

Trong bụng cô cứ mang cảm giác là có gì đó không đúng.

Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi