BẰNG NƯỚC MẮT VÀ LẶNG CÂM

người dịch: idlehouse

Lúc Tạ Vi Thời quay lại thư viện, đã qua giờ đóng cửa, cả toà nhà tối om, đương nhiên Phương Trì không thể nào ở bên trong.  Tạ Vi Thời ghé quán cà phê Paradiso, cũng không thấy bóng dáng của Phương Trì. Chàng mơ hồ cảm thấy có gì không đúng.  Phương Trì khăng khăng bám riết cái hạt giống của Rạn Băng, chắc không đến nỗi lừa lấy một cái di động của chàng rồi chơi trò mất tích.  Phương Trì khác với chàng.  Chàng có thể mất tích một cách gọn đẹp, Phương Trì lại là một chuyên viên lưu trữ trong trung tâm nghiên cứu bảo mật thông tin, chạy đường nào cũng để lại tông tích.

“Ơ, anh lại quay lại nữa à?” Ti Tư gặp mặt chàng lần nữa, mừng rỡ. “Tìm cái chị ban nãy ạ?”  Cô ta đã sớm nhận ra, quan hệ giữa Tạ Vi Thời và cô gái kia không thân thiết lắm, chắc chắn không phải là quan hệ bạn trai bạn gái.

Tạ Vi Thời gật đầu, “Có thấy cô ấy không?”

“Dạ không.  Anh chị rời quán xong không thấy chị ấy quay lại nữa.” Ti Tư khẳng định.

“Cho tôi mượn di động một chút được không?”

Người khiến tim rung rinh lại tìm cô ta mượn di động, Ti Tư đương nhiên cầu còn không được, mở khoá máy đưa ngay cho chàng.

Tạ Vi Thời gọi thẳng vào số di động của mình.  Máy nhanh chóng được bắt, nhưng điều khiến chàng bất ngờ là, người bắt máy không phải Phương Trì mà là Đinh Phi Phi. 

“A lô? Ai đó?”  Giọng của cô nhỏ vô cùng bất an.

“Anh đây, Tạ Vi Thời.”

Đầu bên kia, Phi Phi đỏ mắt lên, bắt đầu lu loa: “Tạ Vi Thời anh đi đâu mất tiêu thế hả! sao lại để cho một cô gái bé xíu xiu tới đây cứu em chứ?”  Đương nhiên Phương Trì không hẳn là bé xíu xiu, chỉ có điều trong quãng thời gian điều trị cho cô, Cục 19 đã sửa tướng mạo của cô, rồi sẵn khung xương của cô vốn nhỏ, nên trông còn nhỏ tuổi hơn cả Đinh Phi Phi.  Tạ Vi Thời không có hơi sức để tranh luận về tuổi tác của Phương Trì, hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Lút Cán lại tìm ra em, lần này nhất định bắt em phải xem Rạn Băng, em không xem, bọn nó đánh em!  Em bỏ chạy, chúng nó đuổi theo!  Em núp một chỗ gọi cho anh, xong cô bé kia chạy tới!  Cô bé đó đưa di động của anh cho em, kêu em chạy xa ra. Em lén xem, cô bé đó đánh cừ thật!  Năm sáu thủ hạ của Lút Cán mà cũng đánh sấp mặt!”

“Rồi sao?”  Tạ Vi Thời cảm thấy cô nhỏ nói quá chậm, sốt ruột gặng hỏi.

“Lút Cán lại gọi thêm mấy đứa nữa tới, đều những tay đánh đấm to con! Cô bé kia đánh một hồi lâu không chống đỡ nổi nữa, bị bọn nó bắt mất rồi. Em sợ quá em chạy đi tìm người giúp, xong anh…….”

“Sao em không gọi cảnh sát!” Tạ Vi Thời bị cô nhỏ làm nổi nóng, Phi Phi nói một cách oan ức: “Em đâu dám đâu…. Lỡ cảnh sát tra ra anh thì phải làm sao?”

“Em đúng là——“  Tạ Vi Thời cũng không biết phải nói với Phi Phi thế nào nữa, bất lực thở dài, hỏi rõ vị trí của Phi Phi, rồi cúp máy.

“Cảm ơn.”  Chàng vội vàng cảm ơn Ti Tư rồi rảo bước ra khỏi Paradiso, vừa rời cửa, bước rảo nhanh liền biến thành bước chạy. Ti Tư ngẩn ngơ dõi theo bóng lưng của chàng, một cô gái khác sáp đến gần, nói: “Đây là một nam sinh có một câu chuyện riêng đấy.”

Ti Tư hơi đỏ mặt, cô gái kia là người ngoài cuộc tỉnh táo, lanh trí bảo: “Mau nhìn lịch sử cuộc gọi, số điện thoại kia nên giữ lại, sau này còn có thể tìm được người ta chứ.”

Ti Tư vội mở lịch sử cuộc gọi ra nhìn, nào ngờ số cuối cùng lại vẫn là số cô ta  gọi trước đây.  Cô nhỏ nhất thời kinh ngạc, lẽ nào trong chút thời gian ngắn ngủi đó chàng đã xoá mất lịch sử cuộc gọi của bản thân chàng?  Cô gái bên cạnh cũng trông thấy, tặc lưỡi, “Đúng là một nam sinh có câu chuyện riêng. Thật không ngờ đại mỹ nữ Ti Tư của chúng ta dăm lần mấy lượt không cưa được một người.”

…….

Phương Trì bị Lút Cán dẫn một mớ mười mấy người lôi vào một nhà kho bị bỏ hoang.

“Con này nom cũng xinh phết, non mềm chảy nước. Hay là để anh em ta lôi nó ra—–“  Tên nói làm một cử chỉ tà ác.  Bọn chúng vẫn còn dè chừng Phương Trì, hai tên to xác tóm cánh tay của cô đè dưới đất. Một tên bước đến nâng cằm cô lên, nhéo nhéo hai má trắng nõn của cô. Sàn nhà kho dơ dáy bụi bặm, mái tóc dài tươm tất của cô đã bị làm cho rối bù.

Phương Trì nhắm mắt, không lên tiếng.  Cơ thể xác thịt này cô cũng không luyến tiếc gì, nếu có thể kéo dài thời gian thêm một chút, cô cũng có thể trút bỏ nó.  Đối với cô mà nói, đây là thứ sớm muộn rồi cũng phải buông bỏ.  Chẳng qua cô chỉ tạm thời trú ngụ ở trong nó một thời gian ngắn ngủi mà thôi.  Trước khi tìm ra Đinh Phi Phi, cô đã dùng di động của mình gọi cảnh sát, nhưng chờ cảnh sát tìm được đến đây từ chỗ ẩu đả, thì e rằng cũng phải mất mười mấy hai mươi phút.  Cô chỉ cần phải chịu đựng được qua mười mấy hai mươi phút đó.

Đầu của cô bị kéo giật lên, nút áo phía dưới cổ bị đứt hai chiếc, một khoảng lớn trước ngực bị lộ ra, trông trắng trẻo tinh tế dị thường dưới ánh sáng chói loá của đèn pin.  Tuy không cực kỳ đầy đặn, nhưng trong tư thế nằm xấp đổ xuống như thế này, đường cong vẫn đủ khiến cho máu của mấy tên đàn ông đó sôi sục. Đã có tên không nhịn được nữa, thò tay lần mò theo đường cong của lưng cô đi xuống, thô lỗ kéo quần của cô.

“Chờ chút!”  Lút Cán đang đứng bên thưởng thức chợt lên tiếng. Một mắt của gã bị Tạ Vi Thời đâm chột, đeo một miếng kính râm màu đen.  “Con này có vẻ khá đấy, không chừng nó lại là cớm, lỡ để nó thoát thì chúng ta sẽ gặp phiền phức.”

“Cũng đúng, anh coi cái con nhỏ này này, giống như nó chả sợ gì cả?!”

“Đúng là, mấy con khác vào lúc này có con nào chả khóc lóc la hét om sòm đâu?”

“Đại Ca, anh nói xem phải làm gì giờ?”  Mấy tên đó hơi chột dạ.

“Hỏi hay lắm.”  Lút Cán híp con mắt còn lại, một ngón tay mài qua mài lại trên hàm răng vàng khè, “Cho nó coi Rạn Băng trước đi đã.  Sau này còn sợ chúng ta không kiểm soát được nó sao?”

Rạn Băng.

Một cơn ớn lạnh bộc phát từ chỗ xương cụt, chạy dọc lên theo sống lưng của Phương Trì.

………..

Bên ngoài nhà kho bỏ hoang, hai tên lâu la đứng canh gác.  Bên trong thỉnh thoảng hắt ra những luồng sáng chồng chéo lắc lư, vọng tiếng phụ nữ giằng co và la hét.

“Chó gì thế này!  Quái gì um cả lên.”

“Sợ gì, chỗ này ai thèm để ý?  Chả có gì lạ nữa.”

“Mẹ kiếp chúng nó ăn hết thịt để ông húp nước à? Dựa vào đâu!”

“Có nước cho mày húp là đã khá rồi.”  Một tên đứng gần đó bực bội nói.  Trên mặt hắn vẫn còn mấy mảng bầm xanh, mới bị cô gái kia đánh lúc nãy.  Hắn thật sự chưa bao giờ gặp con nhóc nào đánh giỏi như cô ta, nhưng càng như vậy, càng khiêu khích dục vọng trả thù và chà đạp của hắn. “Cho miếng lửa.”

Gió đêm thổi qua cỏ dại mọc quanh khu đất bỏ hoang, vang lên tiếng rì rào.  Tên lâu la bị bầm mặt chợt thả tay đang cầm điếu thuốc xuống, “Mày nghe kỹ coi, có phải là có người đang tới?”

Tên kia cũng chăm chú lắng nghe, ngoài tiếng người bên trong nhà kho, bên ngoài lặng ngắt.  Chợt một bóng đen nhỏ gần chân bọn chúng vụt ngang qua. “Mèo!”

“Đ.m.!  Một con mèo hoang động dục giữa đêm!”  Lập tức hắn thở phào, tức giận chửi một câu.  Sau đó ngoái đầu, chợt không thấy bóng dáng của đồng bọn đâu nữa. “Đệch! Thằng chó đ.m. mày đi đái thì cũng phải nói anh mày một tiếng……”    Hắn chợt ngậm miệng.

Phía trước có một người áo đen quần đen đang đứng, dáng người trong bóng đêm trông cao dài lạ thường, đội mũ lưỡi trai đen, vành mũ kéo xuống rất thấp, phía dưới đeo khẩu trang, che nguyên một khuôn mặt kín mít.  Trong tay chàng là một lưỡi lê ba cạnh dài hai mươi mấy cm, ánh đèn pin từ trong nhà kho xóc nảy toé ra, đường rãnh sâu hẹp trên lưỡi lê ánh lên màu lạnh của tuyết. Lưỡi lê đó màu đen tuyền, tên lâu la chưa kịp nói gì, chàng đã xoay lưỡi lê trong tay, dùng cán đập vừa mạnh vừa chuẩn xác ngay phía sau ót của hắn.  Không kịp phát ra bất cứ một âm thanh nào, tên lâu la đó đã đổ uột xuống đất như một cọng mì.

Người mặc đồ đen cầm lưỡi lê tiến vào trong nhà kho bỏ hoang.  Bên trong có tên đàn em thính tai, nghe bên ngoài có động tĩnh, chạy ra đón đầu, chạm ngay mặt chàng.   “Ê anh em ơi…….”

Mũi lưỡi lê ba cạnh bén nhọn đâm xuyên qua bụng hắn. Các đường rãnh dài lập tức đưa vào một lượng không khí lớn, huỷ diệt huyết áp trong cơ thể và phản ứng căng cứng tự nhiên của cơ bắp khi cơ thể gặp áp lực đột xuất.  Lê ba cạnh đâm ngọt xớt rồi lại được dễ dàng rút ra.  Máu tuôn như suối. Tên đàn em ra sức ấn lên vết thương để cầm máu, nhưng một lỗ hổng hình vuông chảy máu như vậy, không cách nào có thể chặn mạch máu để cho máu ngừng chảy.  Trên mặt tên đàn em xuất hiện một vẻ kinh hoàng.

Người khách không mời mà đến thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong nhà kho, trừ Phương Trì.  Lút Cán thấy khẩu trang trên mặt chàng, lập tức nhớ ra chàng là ai.  Nhưng đêm nay, chàng đến mang theo trên người sát khí như của tử thần.  Rất nhiều đèn pin đều chĩa về phía chàng.  Chàng  giơ tay chắn ánh sáng đang chiếu thẳng vào mắt mình, Lút Cán để ý thấy chàng đeo bao tay cao su trong suốt. Không chỉ vậy, chân chàng cũng mang đồ bọc giày bằng cao su rất dày và kiên cố, mỗi một bước chân của chàng tiến lên, để lại trên sàn của nhà kho những dấu chân máu rất khác thường — không thấy rõ được hình dáng của đôi bàn chân chàng, càng không thấy rõ được dấu của đế giày.

Trước đó tay đàn em bị đâm lủng lá lách còn nằm dưới đất vùng vẫy cầu cứu, có hai tên khác chạy đến ấn lên bụng hắn, thử tìm cách cầm máu, sau đó máu đỏ vẫn không ngừng tuôn, dưới đất đã có một vũng máu trộn lẫn với bụi bặm.  Một tay đàn em có kinh nghiệm phong phú hơn một chút chửi thề một tiếng, nói: “Đừng tốn công vô ích nữa!  Vết thương do lưỡi lê ba cạnh căn bản không cầm máu được, chẳng bằng mày cho nó thêm một nhát để nó được chết lành một chút!”

Lút Cán chợt không lạnh mà rét run.

Người đến của ngày hôm nay, không giống như lần trước, chỉ muốn cho ăn một bài học.  Toàn thân đã chuẩn bị để tránh bị tra ra như thế này, rõ ràng là muốn đến đại khai sát giới.  Nhưng Lút Cán nhà gã có gì phải sợ chứ!  Hai đấm khó đánh lại bốn tay, phe gã có mười mấy tên đàn em và thủ hạ, còn sợ một mình y sao?!  Lút Cán nhổ nước bọt xuống sàn, la lên: “Làm bố mù mắt chính là nó!  Nhào lên hết cho tao, giết chết nó!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi