BẰNG NƯỚC MẮT VÀ LẶNG CÂM

Con người tìm được sự sống khi đã không còn đường sống, đại khái chỉ có hai trường hợp: một là khi bản thân không muốn chết, còn trường hợp kia, là có người khác không muốn họ chết. Từ khi tỉnh dậy sau những tháng ngày hôn mê dài đằng đẵng, Phương Trì cảm thấy cuộc đời mình đã rơi vào tuyệt cảnh của tuyệt vọng. Đấy là một dạng trầm cảm nặng, mất hết hứng thú đối với mọi thứ trên đời. Cái chết, mỗi phút mỗi giây, luôn là một vực sâu nằm vắt ngang trước mặt cô. Chỉ cần cô muốn, là có thể bước xuống bất cứ lúc nào.

Nhưng cô đã gặp được một người. Người đó không muốn để cho cô chết.

Một lần hai lần, là may mắn. Nhưng nhiều hơn nữa, thì là định mệnh.

Nếu đã là định mệnh, thế thì cô không muốn tránh đề tài ấy.

—-Anh như vậy với tôi, là vì thích tôi à?

Tạ Vi Thời rũ mắt, khoé mép vểnh lên, khẽ cười thấp một tiếng. Nụ cười của chàng nhạt và hiền hoà, mê hoặc.

"Ban đầu, có lẽ chỉ là bản năng. Đừng nói là em, cho dù là cún con mèo con, mà ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ cứu.

"Về sau, có lẽ cảm thấy thú vị. Rõ ràng là có chút bệnh thần kinh, nhưng nhất định phải làm ra vẻ như mình không có bệnh. Em biết đấy, bác sĩ vốn luôn không sao lơ được những bệnh nhân có bệnh mà cố tình tránh bác sĩ."

Phương Trì vừa nghe chàng nói mình có bệnh, trong mắt lập tức hơi mang vẻ hung dữ. Nhưng trước nụ cười nhạt và hiền hoà của chàng, bờ vai đã gồng lên rồi, lại dần dần thả xuôi xuống.

"Nếu bắt buộc phải nói từ lúc nào đã bắt đầu hơi thích em, chắc chính là lần mà em cứu Đinh Đinh."

"Tại sao lại thích tôi?" Phương Trì cúi đầu khẽ hỏi, đầu lọc thuốc lá trong tay đặt ngay bên miệng của chiếc gạt tàn bằng thuỷ tinh.

Tạ Vi Thời cười cười, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Tại sao? Tôi cũng không biết. Chỉ là khi đó ôm em rồi, thì cảm thấy không buông được nữa." Chàng khẽ thở dài một tiếng, nói, "Chắc đây là số mệnh. Nếu như nói rằng tôi yêu em khắc cốt ghi tâm, thì không hẳn."

Tạ Vi Thời nhìn Phương Trì, nói: "Con người luôn sợ mất đi. Tôi đã mất hết tất cả, chỉ có điều, hiện giờ không muốn bị mất thêm em nữa mà thôi."

Phương Trì cúi đầu, không nhìn vào mắt chàng. Móng tay của cô, trước khi xuất phát, đã được sơn màu đỏ, sau khi trải qua một trận hỗn loạn đêm nay, đã bị tróc mất kha khá, trở nên tàn tạ loang lổ. Cô im lặng rất lâu, rồi bất chợt xoay người, ngồi cỡi lên đùi Tạ Vi Thời, đối mặt với chàng, hai cánh tay trắng nõn vòng qua ôm lấy cổ chàng.

Cô rũ mắt, khẽ hỏi: "Muốn làm không?"

Tạ Vi Thời thoáng sửng sốt: "Hả?"

Phương Trì lặp lại, giọng rất thấp: "Muốn làm không?"

Tạ Vi Thời hỏi: "Bù bằng xác thịt?"

Phương Trì hơi chạm nhẹ vào, nói: "Anh đang muốn. Tôi biết."

Tạ Vi Thời nhìn cô chăm chú, nói: "Tôi không có bệnh, hiện giờ em có bỏ một con búp bê bơm hơi lên, thì tôi cũng cứng."

"Vậy thì anh còn ngây người ra đó làm gì?"

"Tôi không muốn."

Phương Trì vòng tay quanh cổ chàng, nhắm mắt, nói: "Tạ Vi Thời, tôi không tốt đẹp như anh nghĩ. Cục 19 làm những việc gì, anh biết mà. Tôi đã từng ngủ với rất nhiều đàn ông, có thể tuỳ tiện lên giường với bất cứ ai, chỉ cần họ cho tôi thứ tôi muốn."

"Tôi là loại "tuỳ tiện bất cứ"?"

Phương Trì thoáng chững người, vẫn nhắm mắt, đáp: "Anh không phải. Anh.....là nghiêm túc."

"Nghiêm túc như thế nào?"

Chàng gặng hỏi không lưu tình. Phương Trì chợt có một cảm giác như muốn rơi nước mắt. "Tôi......Tôi không có gì khác để có thể đáp lại anh. Tôi cũng không phải là muốn lấy được gì đó từ anh."

"Mở mắt ra, nhìn anh."

Phương Trì mở mắt, nhưng không sao nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của chàng, quay đi chỗ khác. Ngón tay của chàng rất rắn, lại xoay đầu cô về lại.

"Nghe đây, Phương Trì." Chàng nói một cách cương quyết, "Anh biết em có quá khứ. Anh cũng biết em mang bệnh, em uống thuốc gì, có phản ứng như thế nào. Ngoài Hà Tâm Nghị ra, anh nghĩ không ai khác hiểu bằng anh."

Một tay của chàng đặt quanh eo của Phương Trì, tay kia chỉ vào thái dương của mình: "Não của con người và cơ thể, không cùng một nhịp với nhau. Em không cần phải lo nghĩ nhiều vì những điều em nói lúc vừa rồi."

Phương Trì nhìn vào mắt chàng chằm chằm, "Cho dù em không thể yêu anh?"

Tạ Vi Thời ôm Phương Trì, đứng dậy, đến bên giường, đặt cô nằm xuống. "Ngủ đi. Sớm muộn gì em cũng sẽ yêu thôi." Chàng nói tựa như lời của cô không là chuyện gì lớn lao cả.

Chàng đứng lên định đi. Hai tay của Phương Trì vẫn vòng quanh cổ chàng. Cô hỏi: "Đi đâu?"

"Qua ghế sô pha bên kia." Chàng chỉ chỉ căn phòng giải trí bên cạnh.

Chàng lại đứng lên, hai tay của Phương Trì vẫn không buông.

"?"

Phương Trì chỉ mở mắt nhìn chàng, không nói gì.

Thế là chàng cũng không nói gì thêm, trọng tâm của cơ thể hoàn toàn chuyển xuống mặt giường. Trên miệng cô vẫn còn vương mùi bạc hà của "Lan," chàng lại là người yêu thích bạc hà, lần theo những đường vân trên đôi môi mềm mại của cô, các chổi vị giác trên đầu lưỡi lần lượt nếm sạch cô.

Chàng vuốt ve sống lưng của cô dưới lớp khăn tắm, "Anh không quan tâm đến quá khứ của em, nhưng anh quan tâm đến hiện tại của em." Ngón tay của chàng móc bờ môi nhỏ xinh của cô lên, "Không thích em bị người khác chạm vào."

Phương Trì nhắm mắt, khoé miệng để lộ ý cười rất nhạt.

——-

Phương Trì thức giấc lúc 9 giờ sáng. Ngoài song, chim chóc bầy đàn trông như một đám mây đen, bay ra từ trong rừng bạch đàn, lướt qua mặt hồ, rồi mất hút sau mây.

Trong bệnh viện vẫn yên bình êm ả.

Phương Trì ngồi dậy, thấy Tạ Vi Thời nằm ngủ trên ghế sô pha trong phòng giải trí, máy tính ở bên cạnh, nửa đóng nửa mở, cũng không biết chàng ngủ lúc mấy giờ.

Cô đi làm vệ sinh sáng, rót một ly nước muối ấm, đặt bên cạnh ghế sô pha của Tạ Vi Thời, rồi mở chiếc máy vi tính kia ra. Trên màn hình nền toàn những văn kiện Tạ Vi Thời tải xuống. Nhìn sơ thì có vẻ như chàng đã lục hết tất cả mọi kho dữ liệu y tế, Pubmed, sinoMed, MedMatrix.......Chàng đang tìm tất cả mọi phát hiện nghiên cứu về máu trong 5 năm gần đầy nhất, cùng với những bằng sáng chế.

"Quá nhiều. Không biết cái Thiện Trạch nắm trong tay là cái nào. Thậm chí có khả năng là cái bằng sáng chế ở trong miệng ông ta luôn được giữ kín, chưa từng được gửi đến cục sở hữu trí tuệ để xin phép cấp giấy, cho nên căn bản là chúng ta sẽ không có cách nào biết được." Tạ Vi Thời đã tỉnh dậy, vừa ngồi dậy trên ghế sô pha vừa nói.

"Trên màn hình có một văn kiện, là những thứ anh đã chọn lọc và cho là có khả năng là cái kỹ thuật Thiện Trạch đang nắm trong tay nhất, em có thể nhìn thử."

Chàng uống hết ly nước muối ấm trong một ngụm, xoay người đi làm vệ sinh sáng. Phương Trì mở văn kiện kia ra, thấy bên trong đầy nhóc trích đoạn bằng tiếng Anh, có cách giám sát bệnh dựa trên máu, có nghiên cứu thanh lọc máu, tiến triển trong cách chữa trị các bệnh máu ác tính, phân tích miễn dịch phân tử và huyết học, các kỹ thuật nhận dạng tĩnh mạch........ Một trang đầy ắp chữ là chữ. Phương Trì nghiêm túc đọc từng đề tài một, nhưng không sao có thể liên hệ bất cứ một đề tài nào trong đó với Thần Kinh Hoa Hồng được. Sau khi xem xong, cô thở dài một tiếng. Giống như Tạ Vi Thời nói, cũng có khả năng là kỹ thuật của Thiện Trạch vốn không nằm trong đó. Chỉ dựa vào chọn lọc thì cũng không phải là một cách tốt.

Nhưng cái lão già tinh ranh Thiện Trạch kia, muốn moi từ miệng lão cũng không phải là một việc dễ làm.

Hai người lại đi tìm Thiện Trạch buổi sáng hôm đó. Thiện Trạch nằm trong phòng bệnh chuyên dụng của ông ta, tuy chân vẫn còn quấn băng, nhưng trông thần thái phơi phới, rõ ràng thương tích đêm hôm qua không tạo nên ảnh hưởng gì đối với ông ta. Thiện Trạch mời hai người cùng ăn bữa sáng, trong lúc ăn lại ba hoa về cái bệnh viện thêm một lượt nữa, sau đó xúi Tạ Vi Thời lưu lại làm đối tác của ông ta. Tạ Vi Thời lừng khừng, Thiện Trạch lại lấy cái kỹ thuật kia ra nhử. Song phương đều biết tỏng cả hai bên vẫn đang thăm dò nhau.

"Có biết trong Maandala, thành phần mà được hưởng lợi nhiều nhất là loại người nào không?" Thiện Trạch hỏi.

"Những người muốn chuyển giới?" Phương Trì lại nhớ đến trải nghiệm ở Chiba City và cô gái tên là Akihisa Sakanouga, buột miệng đáp.

"Đúng." Thiện Trạch tán thành. "Người muốn chuyển giới là một trong những thành phần đó. Tâm lý của họ bất mãn với cơ thể của bản thân, thế nên thông qua Maandala để đạt được cái avatar có thể thoả mãn họ."

"Nhưng thật ra người hưởng lợi nhiều hơn cả bọn họ, là những người mang khuyết tật sinh lý, tức là những người tàn tật." Tạ Vi Thời nói.

Thiện Trạch cười hề hề, "Thông minh. Cái kỹ thuật của tôi á, tôi chỉ nói đến đây thôi, tự cô cậu lo mà hiểu đi."

Phương Trì và Tạ Vi Thời quay về phòng bệnh. Thiện Trạch nói như thế, lại càng rắc rối khó hiểu, thậm chí còn khiến người ta bắt đầu hoài nghi không biết cái kỹ thuật ông ta nói, rốt cuộc có phải là kỹ thuật liên quan đến máu hay không.

Phương Trì buồn bực: "Thằng cha Thiện Trạch này quá lươn lẹo."

Tạ Vi Thời từ tốn nói: "Cứ từ từ. Nếu mỗi bữa cơm mà moi được chút thông tin như hôm nay, chắp vá lại một hồi sớm muộn gì cũng sẽ ra thôi." Chàng liếc Phương Trì, "Sống ở đây còn thoái mái nữa chứ."

Phương Trì kéo kéo chiếc áo thun trắng trên người, nói: "Em đâu thể cứ mặc đúng mỗi bộ này ngày ngày."

Tạ Vi Thời nhìn cô, cười không nói gì.

Phương Trì vào trong phòng giải trí lấy kính huyễn thực, thuận miệng hỏi: "Hôm qua anh có đăng nhập vào Maandala không?"

Tạ Vi Thời đáp: "Anh không chơi Maandala."

Phương Trì gật đầu, "Cũng phải, anh đã từng nói."

Tạ Vi Thời đi đến chiếc máy chạy bên cạnh, khởi động chế độ huấn luyện tim và phổi, vừa chạy chầm chậm vừa nhìn cô điều chỉnh kính huyễn thực, nói: "Tuy không chơi, nhưng tình hình trong đó anh đều biết hết."

"Anh có cảm thấy gần đây trong Maandala đang thiêu thiếu cái gì đó?" Phương Trì chau mày hỏi.

"Ý em là......"

"Lâu như thế rồi mà My Gian Xích vẫn chưa xuất hiện."

Cô vẫn nhớ rất rõ, lần trước lúc My Gian Xích biến đi trong Maandala, đã để lại 5 chữ–

Tôi nhất định sẽ quay lại

Ý rất rõ: anh ta sẽ không để yên cho chuyện của Máu Lành Trường Sinh.

Nhưng tại sao nhiều ngày đã trôi qua như thế, mà My Gian Xích không xuất hiện trong Maandala nữa. Chiếu theo tần suất của anh ta trước đây, cơ bản là mỗi tháng sẽ có một lần.

Tạ Vi Thời chợt nói: "Em có để ý 1 điều không—-"

Phương Trì vội hỏi: "Sao cơ?"

"Cái người My Gian Xích này, từ trước đến nay chưa từng dùng avatar để đăng nhập vào trong Maandala."

Phương Trì giật mình. Đúng rồi, Tạ Vi Thời nói không sai! Lần đầu tiên My Gian Xích xuất hiện trong Maandala là nhờ vào hệ thống bưu điện công cộng; lần thứ hai là thông qua phương thức để lại tin nhắn; lần thứ ba là hack vào trang mạng của một tổ chức cực đoan; lần thứ tư chính là lần xâm nhập vào hệ thống mô phỏng môi trường cùng với hệ thống màn hình điện tử của Maandala. Lẽ nào anh ta không đăng nhập trong khoảng thời gian này, là vì sau khi tên cướp tài khoản kia sửa xong con bug trong Maandala, thì đã cắt mất đường vào của My Gian Xích?

Cô đeo kính huyễn thực lên, đăng nhập vào tài khoản của Lacrimosa. Vừa vào đến trong Maandala, một bức thư công cộng nhảy ra—–

"Toạ độ địa lý của CEO Thiện Trạch của Máu Lành Trường Sinh:........"

Ngay phía bên dưới là một định vị vĩ độ và kinh độ chính xác. Cuối cùng ký tên: My Gian Xích.

Chữ ký: Khi tôi giữ im lặng, tôi cảm thấy sung mãn; khi tôi sắp cất lời, liền cảm thấy rỗng không.

Thời gian gửi là cách đây 3 phút.

Phương Trì tức tốc nhập kinh độ và vĩ độ đó vào trong bản đồ điện tử, vị trí địa lý xuất hiện trên màn ảnh chính là phòng bệnh chuyên dụng của Thiện Trạch!

"Tiêu rồi!" Phương Trì buột miệng, giựt kính huyễn thực ra. "My Gian Xích gửi toạ độ địa lý của Thiện Trạch cho tất cả mọi người trong Maandala!"

Tạ Vi Thời kéo khoá thắng gấp máy chạy lại.

"Đi mau!"

Hai người chạy như bay về phía phòng của Thiện Trạch! Nhưng còn chưa kịp đến nơi đã thấy một đám nhân viên y tế hối hả chạy tới chạy lui, có mấy bác sĩ mặc áo giải phẫu màu xanh đang chạy tới.

"Sếp của quý vị bị gì rồi hả?!" Phương Trì kéo một y tá trưởng người Trung Quốc lại hỏi. Bệnh viện này chủ yếu phục vụ người Hoa, cho nên rất nhiều nhân viên y tế đến từ trong nước.

"Sếp bị một y tá chích một lượng thuỷ ngân lớn vào trong tĩnh mạch! Hiện giờ đã vào trong ICU cấp cứu!"

hết chương 42

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi