BẢNG PHỈ TIÊN SINH YÊU DẤU CỦA TÔI

Bắt đầu từ ngày đó, Kiều Lễ không có chuyện gì làm thì đều chạy tới nhà Lâm Mạc. Lúc đầu, Lâm Mạc còn rất nhiệt tình mà cùng hắn chơi cái này cái kia. Nhưng mà tên kia đến quá nhiều, có lúc còn ở luôn nhà Lâm Mạc, Lâm Mạc cũng lười coi hắn là khách để chiêu đãi, hoàn toàn mặc kệ hắn tự do.

Dĩ nhiên, mục đích của Kiều Lễ rất đơn giản đó là gặp Lâm Nhiễm mà thôi. Nên mỗi lần đến đều mang rất nhiều quà cho Lâm Nhiễm.

“Tiểu Nhiễm, em xem, Lễ đại ca mua cho em búp bê nè ha ha ha.”

Lâm Nhiễm 囧…

“Tiểu Nhiễm, em xem, Lễ đại ca mua cho em kẹp tóc thủy tinh nè ha ha ha.”

Lâm Nhiễm 囧…

“Tiểu Nhiễm, em xem, Lễ đại ca mua cho em dụng cụ pha trà chiều hoàng gia nè ha ha ha.”

Lâm Nhiễm 囧…

Kiều Lễ còn lâu mới chịu nói cho Lâm Nhiễm biết mình cảm thấy thích nhất chính khuôn mặt băng sơn không cảm xúc của Lâm Nhiễm đó!

Lấy được lễ vật đáng yêu, mà vẫn còn có thể vẫn duy trì biểu cảm lạnh lùng băng sương, loli mĩ lệ gì gì đó là manh nhất đó!

Thâm nhập vào loli có nội tâm băng sương, cùng với nét cười thẹn thùng gì gì đó là manh nhất đó!

Trứng trứng đều đã manh muốn nát!

Vì vậy ngày đó, Kiều Lễ theo thường lệ ôm Lâm Nhiễm ngồi ở hoa đằng xích đu tắm nắng. Kiều Lễ tràn đầy phấn khởi mà mua cho Lâm Nhiễm cái lược in hình Bỉ Bỉ Oa Oa. Cố chải cho tóc của Lâm Nhiễm cũng giống như Bỉ Bỉ Oa Oa! Lâm Nhiễm mặt đầy 囧, nhìn đại ca đầu óc ngốc nghếch đang hạnh phúc tràn trề mà ngồi chơi búp bê…

Kiều Lễ đem biểu tình này hiểu thành ánh mắt nhìn chăm chú tràn đầy ái mộ!

Vì vậy hắn run rẩy trái tim nhỏ, duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ tóc dài của Lâm Nhiễm, kích động, ôn nhu nói rằng: “Tiểu Nhiễm lớn rồi phải làm vợ của Lễ đại ca nha.”

… Tiểu Lâm Nhiễm phun một búng máu ra ngoài, thân thể nhỏ bé nhất thời cứng ngắc, đầy hắc tuyến mà trừng Kiều Lễ.

Kiều Lễ cho là Lâm Nhiễm cao hứng, không hề nghi ngờ gì! Đắm chìm sâu sắc trong vui sướng! Hoàn toàn không chú ý tới Lâm Mạc đứng phía sau đã hoá đá!

“Cái kia, Kiều Lễ này.” Lâm Mạc xoắn xuýt mà đụng vai Kiều Lễ một cái.

Kiều Lễ cọ cọ rồi quay đầu lại, một mặt đầy hạnh phúc, cười tít mắt, răng nhỏ trắng tinh lóe sáng dưới ánh mặt trời! Hướng về phía Lâm Mạc kêu một tiếng: “Anh dâu!”

Lâm Mạc rùng mình một cái, thiếu chút nữa là không đi nổi nữa, suy nghĩ hồi lâu, quyết đoán không thể để sự tình tiếp tục như thế, vì vậy khó khăn mở miệng nói: “Tôi có chuyện này quên mất nói cho ông biết, liên quan tới Lâm Nhiễm.”

“Bố mẹ ông đã cho Lâm Nhiễm đính hôn từ bé rồi sao!” Kiều Lễ trong nháy mắt trở mặt, kinh hoàng mà nhìn Lâm Mạc.

“Không phải… Thật ra, mẹ tôi cực kì thích con gái. Thế nhưng, ờ… Vì vậy, nó bị bắt mặc quần áo nữ, mặc nhiều quá đâm ra nghiện… Lâm Nhiễm là em trai của tôi… Là nam…” Lâm Mạc càng nói càng nhỏ.

Sau khi nói xong, Lâm Mạc hít một hơi thật sâu, chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị đánh! Tuy rằng ai cũng không nghĩ ra Kiều Lễ có thể thích em hắn, nhưng mà cũng một phần do mình đã không nói ngay từ đầu!

Thế nhưng Kiều Lễ không có động thủ, hắn trầm mặc một lúc rồi lập tức làm ra một hành động điên rồ!

Hắn xanh mặt vén váy Lâm Nhiễm lên xem!

Lâm Nhiễm cùng Lâm Mạc đều kinh hãi!

Lâm Nhiễm sửng sốt một lát sau đó lập tức kịp phản ứng, mặc dù là con trai nhưng cũng không thích bị người lạ xem chỗ kín. Vì vậy lập tức tát một cái lên vuốt sói của Kiều Lễ, miệng nhỏ cong lên, tức giận mắng: “Đồ lưu manh!”

Phút chốc! Tâm Kiều Lễ đều tan nát!!!

Không chỉ vì việc mình thích một bé trai! Hơn nữa bé trai đó còn đánh mình! Còn chửi mình là lưu manh!

Thì ra tất cả những quà tặng mình tặng người ta đều không thích, không phải bởi vì là loli băng sương lạnh lùng! Mà bởi vì em ấy là nam! Là nam!

Kiều Lễ dẹt dẹt cái miệng!

Kiều Lễ chớp chớp đôi mắt!

Lâm Mạc đen mặt mà vỗ vỗ vai Kiều Lễ muốn an ủi hắn hai câu, kết quả bị Kiều Lễ ngạo kiều mà bỏ qua!

Sau đó Lâm Nhiễm cùng Lâm Mạc, hai anh em trơ mắt mà nhìn con của hắc bang cuồng phong bá chủ to lớn nhất! Cũng chính là hắc bang thiếu chủ đại nhân Kiều Lễ! Một tay cầm Ba Bỉ Oa Oa! Một tay cầm cái lược chải đầu bằng gỗ nhỏ màu hồng nhạt in hình Ba Bỉ Oa Oa! Tan nát cõi lòng mà oa oa khóc lớn! Nước mắt nhanh chóng chảy đầy mặt!!!

“Lâm Mạc xấu nhất hu hu hu hu! Tiểu Nhiễm xấu nhất hu hu hu hu!”

… Sau đó, Lâm Nhiễm cũng không nhìn thấy Kiều Lễ nữa. Vì lúc đó mới năm tuổi, nên kí ức đã nhanh chóng bị lãng quên, sau đó vẫn là thỉnh thoảng nghe Lâm Mạc nhắc đến rằng mình có một người bạn ngoại quốc. Thì mới biết khi còn bé mình có một câu chuyện đầy cẩu huyết đến thế.

Kỳ thực Lâm Nhiễm đã quên từ lâu rồi, nhưng thời điểm vừa nãy bị Kiều Lễ ôm vào trong lòng thì lại có loại cảm giác quen thuộc lúc ẩn lúc hiện.

Lâm Nhiễm xoắn xuýt mà nhớ lại một chút chuyện này, sau đó hỏi: “Chỉ chút chuyện như vậy mà tính là tôi có lỗi với anh? Rồi đi dằn vặt tôi? Từ đầu nói anh bị điện, nhận xét này đúng là một xíu cũng không hề sai! Còn có, anh từ khi nào trở thành gay?”

“Em còn dám nói!” Kiều Lễ đã muốn mở trói cho Lâm Nhiễm, vừa nghe lời này lập tức nghiêm mặt nắm lấy vai Lâm Nhiễm uy hiếp nói: “Nói tiếp tôi sẽ tiếp tục hôn em!”

… Đệt!

Lâm Nhiễm lập tức câm miệng, tim rất không tự chủ mà đập mạnh một cái.

“Đừng nói lại chuyện đó nữa…” cô dâu nhỏ Kiều Lễ tựa vai Lâm Nhiễm ủy ủy khuất khuất mà nói.

Tay chân đều đã được gỡ khỏi dây trói, Lâm Nhiễm cùng Kiều Lễ đi ra ngoài. Ngoài cửa đã có sẵn xe đứng chờ, thấy Kiều Lễ thì khom mình mở cửa ra.

Trên xe Lâm Nhiễm thật tò mò hỏi: “Ngoại trừ chuyện này tôi còn làm gì có lỗi với anh sao? Anh mới vừa nói nửa tháng trước đây chúng ta từng gặp qua?”

Kiều Lễ nhớ đến việc này thì đặc biệt tan nát cõi lòng, lạnh như băng hỏi: “Là ngày mùng 6 tháng 1, em cùng đám hồ bằng cẩu hữu đã đi đến nơi không nên đi. Không nhớ rõ sao?”

“Cái gì hồ bằng cẩu hữu, nói chuyện khách khí xíu thì chết sao?” Lâm Nhiễm phản bác. Thế nhưng vừa nghĩ tới ngày mùng 6 tháng 1 là ngày nào đó, biểu tình nhất thời mất tự nhiên.

Chính là ngày đi gay bar…

Vốn chỉ muốn tham gia náo nhiệt, muốn nhìn một chút đồng tính luyến ái trong truyền thuyết là dạng gì, nhưng sau khi đi vào vẫn rất thất vọng, bởi vì thoạt nhìn đều đặc biệt bình thường. Chỉ tình cờ thấy có mấy nương pháo mà thôi.

Tuy nhiên, mỹ thiếu niên dung mạo thanh tú ở nơi đó thì đều được đặc biệt chú ý và chăm sóc. Tất cả mọi người đều trăm phương ngàn kế mà rót rượu Lâm Nhiễm, dần dần, ý thức Lâm Nhiễm bắt đầu mơ hồ. Đám người dẫn cậu đến đã tự chơi vô cùng High, không rảnh để ý đến Lâm Nhiễm. Vì vậy đáng thương mỹ thiếu niên liền bị người giở trò. Lâm Nhiễm tuy rằng say đến muốn ngất đi, nhưng vẫn biết bọn họ muốn làm gì, lập tức chửi chết những người có ý đồ xấu xa.

Sau đó thì nhớ không rõ chuyện gì xảy ra, theo đám bằng hữu kia kể lại thì sau khi mình uống say rồi, có một soái ca vô cùng lịch sự mà đưa mình về nhà. Hơn nữa ngày thứ hai tỉnh lại thì cậu cũng ăn mặc đàng hoàng mà nằm trên giường của chính mình, cho nên Lâm Nhiễm không có nghĩ quá nhiều.

“Chuyện chỉ có vậy thôi sao? Tôi cũng không bị ai chiếm tiện nghi, anh ngày đó cũng ở đó sao? Ngược lại tôi không nhìn thấy anh.” Lâm Nhiễm ngáp một cái.

“Tôi ở đó! Tôi đương nhiên là ở đó!” Kiều Lễ đặc biệt táo bạo mà nói!

Kỳ thực đó là khi hắn về nước tuần đầu tiên, bởi vì cha hắn dự định bắt đầu huấn luyện hắn tiếp nhận sinh ý gia tộc. Đồng thời lấy vợ hai. Nhưng những năm gần đây, Kiều Lễ ở nước ngoài một người bạn gái cũng không từng gặp mặt qua, không biết tại sao, đại khái là đối với nữ nhân không làm sao có hứng nổi. Về nước sau tìm lại được một đám hồ bằng cẩu hữu năm xưa, nói chuyện trời đất sao sao đó rồi lại nói qua chuyện này, trong đó có một người liền nửa đùa nửa thật mà nói: “Cậu có khi nào là thích con trai không?”

Sau đó Kiều Lễ mặt lập tức tái mét.

Không phải là tức giận, mà là chính hắn cũng cảm thấy rất có loại khả năng này.

Khi còn bé người đầu tiên hắn thích chính là đàn ông! Là mối tình đầu đó! Đây chính là mối tình đầu đó!

Vì vậy một ngày, Kiều Lễ quyết định đi gay bar trải nghiệm thử, xem xem mình đến cùng là như thế nào.

Ngày đó Kiều Lễ buồn bực ngán ngẩm mà một mình uống rượu giải sầu ở quầy bar, từ chối mấy người muốn đến gần. Nói như thế nào đây, chính là không có cảm giác, hơn nữa vừa nghĩ tới chuyện cùng đám nam nhân kia đụng chạm da thịt còn thấy muốn ói, còn không bằng đụng chạm với con gái… Đang muốn tính tiền rời đi, đột nhiên nơi nào đó quán bar nổi lên rối loạn. Hình như là một thẳng nam đến chơi, bị đùa đến nổi điên.

Ôm tâm thái xem náo nhiệt, Kiều Lễ chen vào đoàn người liếc một cái.

Liếc mắt một cái, ngay lập tức đơ người.

Mỹ thiếu niên tinh tế, như mèo say lười biếng tựa gục xuống bàn, hai mắt thật to kết một tầng hơi nước mông lung, khuôn mặt trắng noãn giống như hai đóa hoa đỏ bừng đặc biệt đặc biệt đáng chú ý. Kiều Lễ cảm giác mình như bị sét đánh, chạy thẳng đến đầu ngón chân, nhất thời miệng khô lưỡi khô.

Mấy người bị thiếu niên chửi căm tức mà vây quanh mỹ thiếu niên. Bên cạnh cậu cũng có mấy người đang sốt sắng mà cùng bọn họ giằng co. Kiều Lễ đang muốn giải vây, liền nghe thấy một tiếng con trai đầy phách lối: “Chúng mày dám động đầu ngón tay cậu ta thử xem! Anh trai cậu ta là Lâm Mạc! Biết không? Tập đoàn hàng đầu Lâm đại đó! Chỉ cần vẩy nhẹ một đầu ngón tay cũng đủ đánh chết chúng mày!”

… Thượng Đế ơi! Tại sao lại là em ấy!?

“Anh trai cậu ta là ai chúng tao quan tâm cái rắm XXX? Thằng nhóc này vừa rồi cùng chúng tao cấu kết làm bậy, lúc này lại giả bộ ngây thơ! Nói cho chúng mày biết, khẳng định tối hôm nay cậu ta sẽ không đi đâu được!” Một nam nhân vừa kéo kéo cổ áo vừa quát.

Đám con trai cũng biết việc lấy người nhà ra hù dọa dùng không được, người ta căn bản không thèm quan tâm, nhất thời thấy nguy.

Kiều Lễ xoắn xuýt một phút chốc, vẫn là đi tới, kéo cánh tay Lâm Nhiễm, lãnh khốc cùng bạo ngược mà đối kia mấy nam nhân kia nói: “Em ấy là người của tao. Tao là Kiều Lễ.”

Hắc bang thiếu chủ cùng đại lão bản đối với việc uy hiếp lưu manh đương nhiên là không cùng chung một level, mấy nam nhân kia nghi ngờ nhìn Kiều Lễ một chút, đang muốn rút lui có trật tự. Ai biết Lâm Nhiễm bỗng dưng lại “Bốp” một tiếng tát trên cánh tay Kiều Lễ đang vuốt ve mình, sau đó say khướt mà mắng câu: ” Lưu! Manh! Thối!”

Phút chốc mọi người đều yên tĩnh.

Kiều Lễ như người máy mà cứng đơ xoay người qua chỗ khác, nhìn Lâm Nhiễm đã say đến bất tỉnh nhân sự.

Sau đó, lại giống như lúc mười ba tuổi ngày xưa.

Hắc bang thiếu chủ đáng thương, lại một lần nữa, tan nát cõi lòng!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi