BĂNG QUA THẾ GIỚI

17.

Trong bộ phim do tôi viết kịch bản nọ.

Nhân vật chính lấy nguyên mẫu từ Lâm Dao, một cô ả xuyên không tới thời cổ đại, thích gì làm nấy, cuối cùng ch.ết thảm.

Hình ảnh lửa lớn tự thiêu, cùng tiếng nguyền rủa đến khàn cả giọng kia, tôi tin chắc Lâm Dao còn nhớ rõ lắm.

Diễn viên mà tôi chọn, sau khi hóa trang xong dung mạo giống chị tôi tới tám phần.

Xuyên qua màn hình trừng trừng nhìn cô ta, tựa như oa.n hồ.n đòi mạn.g.

Còn kết cục của phim, tôi cũng đã xem qua.

Đúng là hơi buồn nôn, nhưng như vậy tôi lại càng vui.

Tất cả những thứ ấy, không phải là để có thể nhìn thấy bộ dáng phát điên này của Lâm Dao hay sao?

Lâm Dao trừng mắt nhìn tôi, nhưng giọng nói đã bắt đầu run rẩy.

"Rốt cuộc mày là ai? Chu Nguyệt? Mày cũng xuyên không tới đây để trả t.hù tao hả? Tao nói cho mày biết, tao không sợ, tao không sợ đâu!"

Phát điên rồi kìa.

Tôi che miệng trốn sau lưng Lâm Châu, nhìn cô ta bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ng.u.

"Chị, chị nói cái gì vậy? Gì mà xuyên không với cả trả th.ù vậy? Sao em không hiểu gì hết trơn vậy nè? Hay là thần kinh chị bị làm sao rồi vậy?"

Lâm Châu cũng không hiểu gì, nhưng dĩ nhiên hắn không tin vào mấy chuyện tâm linh như kiểu xuyên không trả t.hù này.

"Dao Dao, chắc là tại em mệt quá rồi đấy, về phòng nghỉ ngơi đi."

Lâm Dao quay đầu nhìn hắn, vừa ấm ức vừa đau xót.

"Anh không tin em à?"

Đương nhiên là không tin rồi.

Tôi khẽ nhếch mép, nhìn Lâm Dao đang hoa tay múa chân như thằng hề.

Chơi cũng vui ghê ta.

Lâm Dao sợ thật rồi.

Dù sao thì cô ta cũng chưa bao giờ kể với ai về chuyện mình từng xuyên không, hơn nữa chuyện tâm linh như vậy, trừ khi là người thực sự trải qua, nếu không thì không bao giờ có ai tin.

Tôi cố tình đề tên mình ở cuối phim, nhằm nói rõ cho cô ta biết tôi chính là người đứng sau.

Tôi đoán cô ta rất hào hứng đi xem phim hẹn hò với Kỳ Dĩ Trì, xem trúng bộ phim mà tôi đã sắp xếp, thậm chí xem nửa đầu phim cô ta còn chưa phát hiện ra.

Sau đó, càng xem hẳn là cô ta càng thấy quen.

Trong lòng sợ hãi không yên, cho nên mới xông vào nhà chất vấn tôi dữ dội như vậy.

Tôi đồ rằng Kỳ Dĩ Trì bị cô ta bỏ lại trong rạp phim cũng đã thấy bộ dạng Lâm Dao phát điên lần nữa.

Tôi nghĩ, hẳn là anh ta sẽ càng thêm bất mãn với cô ta.

Lâm Dao thấy Lâm Châu không tin mình, hoặc cũng nhận ra rằng chuyện này đúng là rất khó tin với người chưa từng đích thân trải qua.

Thế là gằn giọng: "Nhất định tao sẽ tìm ra bằng chứng, rồi sẽ tóm được đuôi cáo của mày!"

Được, vậy thì tôi xin được chống mắt lên chờ.

18.

Lâm Châu hỏi thẳng tôi là có chuyện gì.

Tôi ôm tay hắn, nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng lưu luyến.

"Anh, mọi việc em làm đều là vì anh mà."

Thay anh hai quét sạch chướng ngại, để Kỳ Dĩ Trì thất vọng về Lâm Dao.

Những việc này không phải đều là vì anh sao?

Nghe tôi nói hết câu này, đôi mày rậm sắc nét của Lâm Châu khẽ cau lại, sau đó nắm lấy bờ vai tôi.

"Phá hỏng hôn sự với nhà họ Kỳ, em nghĩ cha sẽ bỏ qua cho em sao?"

Bỏ qua hay không, không quan trọng lắm.

Đến khi mọi việc xong xuôi, tôi chẳng còn gì trói buộc, lại cầm nửa miếng ngọc kia quay về thời đại của tôi thôi chứ có gì đâu mà lo.

Tuy nhiên, tôi không thể nói vậy với Lâm Châu được.

Chỉ đành đóng vai một cô em gái ngoan ngoãn trong mắt trong tim chỉ có mình anh trai.

Tôi cũng chẳng có mong cầu gì khác, lại không đe dọa gì tới vị trí của hắn.

Hắn lại không có chứng cứ nào cả.

Tôi nắm chặt tay Lâm Châu, ánh mắt đầy chân thành: "Anh, anh định vạch trần em sao?"

Lâm Châu im lặng.

Một lúc lâu sau mới lạnh lùng lên tiếng: "Chuyện mình làm, có thể gánh chịu hậu quả là được."

Tôi thích câu này của hắn quá.

Chuyện mình làm, thì nên tự gánh chịu hậu quả.

Cho nên những kẻ hại ch.ết chị tôi.

Bất kể là trực tiếp hay gián tiếp.

Tôi sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào.

Giống như Lâm Châu vừa nói, đã làm thì phải gánh chịu hậu quả mới được.

19.

Quả thực Lâm Dao đang bắt đầu tìm chứng cứ

Mấy ngày trước vẫn còn sóng yên biển lặng, nhưng từ khi cha Lâm nói muốn chính thức tuyên bố chia cổ phần cho tôi trong đại hội cổ đông thường niên ở công ty, cô ta bắt đầu đứng ngồi không yên.

Con cái nhà họ Lâm, ai cũng sẽ được chia một ít cổ phần.

Tuy không nhiều, nhưng nếu quy ra tiền thì không ai phải lo cơm ăn áo mặc hết phần đời còn lại.

Tối hôm đó lúc về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, tôi phát hiện con gấu bông trên giường bị đặt sai chỗ.

Tôi ghét mấy món đồ chơi lông lá này, nhất là ánh mắt của chúng.

Cho nên tôi thường úp mặt chúng nó xuống giường.

Nhưng lúc nãy tôi mở cửa đi vào, con gấu bông lại nằm ngửa trên giường tôi, cười toe toét.

Mà nếp gấp trên giường tôi cũng khác so với trước.

Tôi quay đầu nhìn bàn trang điểm.

Chiếc lược cũng bị đặt sai chỗ.

Dù lệch không nhiều, nhưng vì bình thường tôi đều để đồ theo thói quen riêng, nên liếc qua một cái là tôi nhìn ra ngay.

Tôi nhìn tóc mắc trên lược, rất nhanh hiểu ra Lâm Dao định giở trò gì.

Nếu cô ta đã muốn chơi, vậy thì tôi xin chiều.

Tôi rút điện thoại ra nhắn tin cho Lâm Loan, hẹn cô ấy ngày mai gặp nhau.

Sau khi lấy được thứ mình muốn, tôi lập tức về nhà.

Vừa về tới, tôi sang ngay thư phòng.

Cha Lâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong thư phòng, tôi ngồi cạnh yên lặng pha trà cho ông ta.

Đợi đến khi hương trà tỏa ra, ông ta mới mở mắt.

"Loan Loan pha trà giỏi thật."

Tôi cười nhẹ, sau đó rót một chén trà, cung kính đưa cho cha Lâm.

Sau khi uống trà, ông ta có vẻ rất thoải mái.

Thừa dịp ấy, tôi bèn nói: "Cha, tuần sau mình lại giám định cha con một lần nữa đi ạ."

Cha Lâm nhíu mày không hiểu, dù sao lần giám định trước là do ông ta đích thân sai người thực hiện, chắc chắn không sai được.

Tôi bèn giải thích: "Bên ngoài đồn đại nhiều lắm, nếu có bằng chứng xác thực thì đến lúc họp thường niên, các cổ đông sẽ không dị nghị nữa. Vậy thì người ta sẽ không ch.ửi con cả ngày nữa."

Nói xong câu cuối, tôi còn rơm rớm nước mắt, lại cố gắng nén lại không cho nước mắt rơi xuống.

Vẻ quật cường của tôi rơi vào mắt ông ta, tôi tin chắc cha Lâm sẽ hiểu ý tôi.

Lần trước sau vụ phim chiếu rạp kia, Lâm Dao không phải chưa từng tìm cha Lâm, nhưng bản kết quả giám định cha con hồi trước là cha lâm đích thân sai người giám sát, chắc chắn không sai được.

Thì, cũng có sai đâu.

Nhưng bây giờ Lâm Dao đang nghi ngờ thân thế của tôi, thậm chí ở nhà còn hăm dọa tôi nữa.

Nên việc tôi đưa ra yêu cầu này, về công về tư đều không hề quá đáng.

Cha Lâm nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó đồng ý yêu cầu của tôi.

Ngay trước mặt ông ta, tôi gỡ xuống một sợi tóc.

Cha Lâm lập tức gọi điện thoại kêu trợ lý tới xử lý chuyện này.

Phần còn lại, thì không cần tôi nhọc lòng thêm nữa.

Sau đó, cha Lâm lại nhận được một cuộc gọi, vội vàng cầm áo khoác đi ra ngoài.

Tôi thì không vội rời đi.

Mà dạo một vòng trong thư phòng.

Lần trước tôi phát hiện một tập tài liệu trong ngăn kéo của ông ta, mà bây giờ nó đang đặt ngay trên bàn làm việc.

Liên quan đến việc phân phối số cổ phần của mẹ Lâm Dao, hình như cha Lâm muốn để lại hết cho Lâm Dao.

Nhưng mà phía dưới vẫn chưa thấy cha Lâm ký tên, chắc là còn đang do dự.

Nhưng một khi văn bản này có hiệu lực.

Rồi Lâm Dao và Kỳ Dĩ Trì chính thức kết hôn.

Như vậy...

Giả như Lâm Dao có lòng muốn làm người thừa kế gia tộc, lại có nhà chồng chống lưng, vậy thì Lâm Châu không có cửa đấu lại.

Vì vậy, tôi chụp hình văn bản chưa được ký kia.

Nhưng tôi cố ý làm mờ hết, chỉ chừa lại mấy chữ ghi rằng sẽ chuyển hết cổ phần cho Lâm Dao.

Như vậy thì mới thú vị chứ.

20.

Hôm tổ chức đại hội cổ đông thường niên.

Lâm Dao bảo rằng mình có chuyện quan trọng, nên ra khỏi nhà từ sáng sớm.

Mặc dù cha Lâm không vui lắm, nhưng cũng chỉ dặn cô ta phải đến dự cuộc họp thường niên đúng giờ, chứ không nói thêm gì nữa.

Tôi ngồi chung xe với Lâm Châu, hắn vừa lên xe đã ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Tôi thì yên lặng nhìn hắn.

Có lẽ ánh mắt của tôi quá nóng bỏng, nên cuối cùng Lâm Châu không nhịn nổi nữa mà mở mắt ra.

"Nhìn gì vậy?"

Tôi không nghĩ ngợi gì mà đáp ngay: "Anh đẹp trai quá."

Trong một chớp mắt, tôi thấy mang tai Lâm Châu đỏ bừng.

Hắn hơi lúng túng, tằng hắng hai tiếng, rồi quay mặt đi chỗ khác nhắm mắt nghỉ ngơi tiếp.

Tôi cũng chậm rãi thu tầm mắt lại, học hắn nhắm mắt dưỡng thần.

Dù sao lát nữa tới đại hội thường niên còn có trò hay phải xem nữa cơ mà.

Tôi và Lâm Châu cùng tới nơi, mà mãi đến tận lúc cuộc họp sắp bắt đầu, Lâm Dao vẫn chưa đến.

"Lâm Châu, con gọi điện thoại cho Dao Dao đi."

Thấy buổi họp sắp bắt đầu rồi, cha Lâm đứng ngồi không yên, nôn nóng nới cà vạt ra.

Lâm Châu vâng dạ, nhưng bất luận gọi bao nhiêu cuộc thì đều báo bận, cuối cùng lại còn tắt máy luôn.

Rõ ràng, Lâm Dao không muốn nghe máy.

Cha Lâm giận tím mặt, mắng một câu "Con mất d.ạy" rồi tuyên bố bắt đầu buổi họp luôn.

Dưới bao ánh mắt đổ về, ông ta tuyên bố chuyển một ít cổ phần sang cho tôi, coi như chính thức nhận tôi vào nhà họ Lâm.

Chỉ có điều, giấy chuyển nhượng cổ phần còn chưa kịp đưa tới tay tôi thì Lâm Dao đã đến.

Cô ta giơ một tập tài liệu lên, mặt mày đầy vẻ đắc thắng.

"Cha, cô ta vốn không phải là người nhà họ Lâm."

Sự xuất hiện của Lâm Dao đã cắt ngang chương trình buổi họp thường niên này.

Cha Lâm vốn đã bất mãn vì cô ta đến trễ, giờ lại nghe cô ta nói vậy, lập tức sa sầm mặt.

"Dao Dao, đừng quậy nữa."

Lâm Dao cầm tập tài liệu kia đi lên sân khấu.

Cô ta giành micro, chỉ vào tôi: "Tiểu thư Lâm Loan đứng cạnh tôi đây, hoàn toàn không có quan hệ máu mủ gì với cha tôi cả."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi