BÁNH DONUT

Edit: Kỳ Giản Niệm

Beta: Anh

Tang Uyển Hề “ừ” một tiếng.

Sau đó, không khí lại chìm vào im lặng xấu hổ.

Mãi đến khi xe dừng lại ở ngã tư phố Giang Hạ.

Lúc này, đường phố đông nghịt người qua lại, trước các cửa hàng có ánh đèn neon nhấp nháy, chỉ duy tiệm bánh Điềm Thỏ tắt đèn, tối đen như mực.

Sau khi Giang Hạo Lam đỗ xe, anh đi tới, lúc nhìn thấy cô gái nhỏ đứng ở ven đường, ngơ ngác mà nhìn cửa hàng của mình phía đối diện, bóng dáng có chút yếu ớt.

Cô thoạt nhìn nhỏ nhắn, yếu ớt, hôm nay gặp phải chuyện này, chắc là trong lòng không vui, lại bôn ba lâu như vậy, đúng là có chút mệt nhọc.

“Đừng buồn bực,” Anh nâng tay lên, đặt ở trên đỉnh đầu cô, cuối cùng là xoa nhẹ để an ủi.

“Có đói bụng không? Hay là tôi đưa cậu đi ăn món gì ngon nhé.”

Thấy Tang Uyển Hề không trả lời, anh nói tiếp: “Những chuyện còn lại, tôi giúp cậu xử lí, không cần lo lắng.”

Tang Uyển Hề ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Hạo Lam, có chút không quen, cong môi cười: “Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, làm ăn buôn bán mà, nhất định sẽ gặp phải nhiều khủng hoảng, còn phải cảm ơn cậu, ngăn hắn đập phá cửa hàng của tôi.”

“Chỉ tiếc cái tủ bánh ngọt kia.”

Nói xong, cô thở dài một hơi.

“Cả một cái tủ, chất đống thành mộ ngọn núi, oa……”

“Tang Uyển……” Giang Hạo Lam hơi hé miệng, bỗng nhiên có chút đau lòng, quả nhiên cô nàng này tình nguyện vứt bánh kem đi cũng không muốn cho anh ăn?

“Đi thôi.” Anh cũng khẽ thở dài, vỗ vỗ bả vai Tang Uyển Hề.

“Làm gì?”

“Trở về gói nốt chiếc bánh còn lại của cậu.”

Tang Uyển Hề ngoái đầu lại nhìn anh: “Anh……”

Giang Hạo Lam bất đắc dĩ bật cười: “Không phải tôi muốn ăn, tôi giúp cậu xử lí, sẽ không lãng phí.”



Trong một con hẻm nhỏ, có một quán mì, chủ tiệm là một ông cụ.

Tang Uyển Hề đi vào theo Giang Hạo Lam, hơi kinh ngạc: “Oa? Đây không phải là nơi lần trước tôi tới sao? Là lần đầu tiên tôi gặp cậu.”

“Đúng vậy.” Giang Hạo Lam trả lời, sau đó hô lên, “Ông chủ, cho cháu hai bát mì gà cay!”

“Được!” Ông chủ vén rèm đi ra, nhìn Giang Hạo Lam cười, “Tiểu Giang đấy à, lâu rồi không thấy cậu.”

Giang Hạo Lam cầm hai túi bánh kem lớn đi đến phía trước, nhìn ông chủ nhếch miệng cười: “Đã lâu không gặp, cháu mang cho ông một ít bánh ngọt.”

Ông chủ nhã nhặn đẩy gọng kính lên: “Ô, lại mang đồ tới à.”

“Ông mang về chia cho các ông bà khác trong viện đi, chỗ này nhiều bánh lắm, cháu nghĩ mọi người thích ăn đồ ngọt, liền mang đến đây, ông không cần khách khí.”

Giang Hạo Lam cười nói tiếp: “Nếu còn khách khí như vậy cháu sẽ không đến nữa đâu.”

Ông chủ nhận lấy bánh kem, “Được, buổi tối bọn ta chơi mạt chược có thể cùng nhau ăn, cảm ơn tiểu Giang ha.”

“Ông không cần khách khi, cháu chỉ là chân sai vặt thôi, đây đều là bánh do cô gái nhỏ này làm,”

Nói xong, Giang Hạo Lam lặng lẽ dùng ngón tay cái chỉ quanh cổ mình, lúc nói chuyện liền không tự chủ được thể hiện niềm tự hào, “Cô gái nhỏ này có phải rất đáng yêu không.”

Ông chủ nhìn hướng ngón tay của Giang Hạo Lam, híp mắt, nhỏ giọng nói: “Tiểu Giang à, có phải cậu vừa ý cô gái này rồi không?”

“Cháu, cháu không có!” Giang Hạo Lam vội vàng phủ nhận, “Cháu không có!”

Ông chủ vỗ bả vai Giang Hạo Lam, thấm thía nói: “Tiểu tử, cố lên!”

“……”

Tang Uyển Hề thấy bọn họ thì thầm, liền đi tới.

Cô đến gần, ông chủ cũng nhìn rõ dáng vẻ của cô, hiền từ nói: “Ô, đúng là một cô bé gọn gàng, hai bát mì tối nay không cần trả tiền, cũng đừng khách khi, ta thấy các cháu đến rất vui.”

Tang Uyển Hề cũng ngượng ngùng nói: “Ông ơi, như vậy sao được.”

Hai người từ chối vài lần, vẫn không lay động được ông chủ, đành đồng ý.



Hai bát mì gà cay được đặt lên bàn, Tang Uyển Hề nhìn hai bát mì thơm phức trước mặt, nuốt nước miếng.

Giang Hạo Lam đem đũa đưa cho Tang Uyển Hề: “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”

“Ừm.” Tang Uyển Hề nhỏ giọng trả lời, bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

Mấy ngày trước, hai người bọn họ lần đầu gặp nhau, là hai người xa lạ, không ngờ bây giờ lại cùng ngồi ăn với nhau.

Từ nhỏ mẹ cô đã dạy, không được ăn đồ của người lạ cho, không được vô duyên vô cớ nhận lấy lòng tốt của người khác, không được tiếp xúc với mấy tên vô lại.

Hai mươi năm qua, cô vẫn luôn nghe lời dạy của mẹ, tuân thủ nề nếp, làm từng bước như bố mẹ cô mong muốn, trở thành hình tượng “con nhà người ta”.

Có thể mở một tiệm bánh ngọt ở gần trường đại học là ước mơ lớn nhất của bố mẹ.

Hai người từ hoàn cảnh, tính cách, đến quá trình trưởng thành, vốn dĩ không có điểm nào giao nhau.

Giang Hạo Lam là một học sinh cứng đầu, từ nhỏ đến lớn gặp phải nhân vật như vậy cô đều đi đường vòng.

Nhưng bây giờ lại an tĩnh ngồi cạnh nhau như vậy.

Còn rất……kì diệu.

Với lại anh cũng không xấu tính như vẻ bề ngoài, hơn nữa còn có chút…… tốt bụng, đơn thuần.

Giang Hạo Lam giương mắt, nhìn thấy Tang Uyển Hề vẫn chưa động đũa, ngồi đến phát ngốc, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Anh cong môi, thản nhiên nói: “Sao lại không ăn? Có phải tôi ngồi đối diện nên ngại ngùng, sợ phá hỏng hình tượng thục nữ à?”

“Không có.” Tang Uyển Hề sờ vành tai, cầm lấy đũa, đảo mì rồi bắt đầu ăn.

Giang Hạo Lam ở đối diện rất nhanh liền ăn xong, Tang Uyển Hề vẫn còn đang nhai kỹ nuốt chậm, cô lặng lẽ giương mắt lên, nhìn Giang Hạo Lam cầm lấy điện thoại quét mã QR dán trên bàn, sau đó thanh toán tiền.

“Tôi……” Cô đang muốn mở miệng, lại bị nam sinh trước mặt chặn lời.

“Là tôi nói dẫn cậu đi ăn món ngon, tiền nhất định là do tôi trả,” Giang Hạo Lam nói, quay đầu lại liếc xác định ông chủ không ở đây nên mới yên tâm, sau đó lười biếng nói, 

“Cũng không thể chiếm hời của ông ấy để ông ấy trả cho được”

Một câu nói làm những lời Tang Uyển Hề muốn nói nghẹn ở cổ họng.

Anh thật ra……

“Thế nào? Tôi đối với cậu có tốt không?” Giang Hạo Lam tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn Tang Uyển Hề, chậm rãi nói.

…………

Có đôi khi người tự mình hiểu lấy không phải một chuyện tốt. 

(有时候人太有自知之明不是一件好事.)

Tang Uyển Hề vừa mới cắn một miếng liền bị sặc, đột nhiên ho khan, sau đó cầm ly nước lên uống một ngụm lớn.

“Dù sao,” Giang Hạo Lam sờ mũi, “Cũng không cần kích động như vậy chứ.”

Tang Uyển Hề: “……”

“Tôi không kích động.” Cô vô cảm nói.



Đầu con hẻm là ánh sáng mờ ảo, hiện rõ bóng của hai người, một cao một thấp, nữ sinh duyên dáng, nhỏ bé, nam sinh cao lớn, mạnh mẽ. Cái bóng cao lớn kia nhân lúc cô gái nhỏ bên cạnh không chú ý, vươn tay lén lút giơ chữ “Gia” trên đỉnh đầu cô.

“Giang Hạo Lam.” Nữ sinh nhìn lướt qua toàn bộ con hẻm nhỏ, đi qua vài người bán hàng rong, bỗng nhiên gọi tên nam sinh.

“Ừ?” Nam sinh cuống quít thu tay lại, “Làm sao vậy?”

Tang Uyển Hề chân thành cười: “Cảm ơn cậu dẫn tôi tới đây, tôi rất thích nơi này.”

Con hẻm nhỏ này chủ yếu bán đồ ăn vặt, vừa sâu lại yên tĩnh, là một góc nhỏ đặc biệt giữa con phố phồn hoa này.

Vào ban ngày, khách đến cũng khá nhiều, chỉ là vào ban đêm, bởi vì nơi này quá tối nên có ít người qua lại.

“Không có gì, tôi cũng rất thích đến chỗ này ăn cơm, nơi này có rất nhiều ông bà tự mình kinh doanh, tay nghề cũng vài thập niên rồi, hương vị chính cống đấy.”

Giang Hạo Lam nghĩ nghĩ nói tiếp, “Ở gần đây có khu chung cư dành cho người già, rất nhiều người sống ở đó.”

Tang Uyển Hề gật đầu, nghĩ thầm về sau nhất định sẽ thường xuyên đến nơi này.

Giang Hạo Lam do dự hỏi: “Tôi…… Đưa cậu về nhà nhé?”

Tang Uyển Hề ngẩng đầu nhìn ra xa, tiểu khu Giang Hạ cách chỗ này hai con phố, rất gần, thật ra cô có thể tự về.

Nhưng lúc quay đầu lại chạm phải ánh mắt của Giang Hạo Lam, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại trả lời anh, “Được, ừm…… làm phiền cậu rồi.”

Lộ trình ngắn ngủi, có hai cột đèn giao thông xanh đỏ, mỗi lần đèn đỏ đều là 120 giây, đúng lúc hai người dừng lại ở giao lộ, phải đứng lại chờ.

Lúc đứng chờ, Tang Uyển Hề cảm thấy đèn đỏ này thật dài.

Tựa như cả ngày hôm nay, đều dài như vậy.

Có lẽ sau này, đều sẽ dài như vậy……

Cô còn muốn xử lý những tin đồn xấu do tên khốn kia gây ra, ngẫm lại liền đau đầu.

Lúc đi đến tiểu khu, Giang Hạo Lam bỗng nhiên mở miệng nói: “Chuyện kia, cậu không cần lo lắng, tôi vừa mới xem tin nhắn bạn tôi gửi đến, tên đầu gấu kia bị giam giữ rồi, tiếp theo còn có chuyện gì tôi sẽ giúp cậu giải quyết, cho nên…… Đêm nay phải ngủ ngon đấy.”

“– ngày mai vẫn là một ngày mới tốt đẹp.”

Anh cảm thấy cô gái nhỏ này đơn thuần như vậy, không muốn để cô nhìn thấy mặt hiểm ác của xã hội.

Cho nên không nói cho cô biết chuyện có người đứng phía sau tên đầu gấu kia, sau lưng hắn là lão Kim, ông chủ tiệm bánh bên cạnh, bởi vì Điềm Thỏ là cửa hàng cạnh tranh với bên đó, cho nên lão Kim ghi hận chuyện này, liền bày ra thu đoạn này.

Người này quá xấu xa. Còn tuyên bố muốn báo thù.

Cô gái nhỏ nhu nhược như vậy, cũng không thể bởi vì tên xấu xa kia mà phiền lòng được.

Chỉ là anh không ngờ tới, cuộc nói chuyện với Tống Nhị vài giờ trước, đã đem mọi chuyện tiết lộ không sót một chữ.

Tang Uyển Hề không vạch trần anh, cười tủm tỉm gật đầu: “Thật sự cảm ơn cậu.”



Lúc Tang Uyển Hề trở về phòng đã 10 giờ rồi, tiểu Bạch nghe thấy tiếng mở cửa phòng, phe phẩy cái đuôi, từ trong cái ổ nhỏ chạy ra đón cô, sau đó chạy một vòng quanh cô.

Cô mở điện thoại ra, nhìn thông báo nhóm lớp tag mọi người về một tin tức, trong lòng hoảng hốt, click mở ra nhìn thấy bảng điểm số cuối kì.excel.

Bên dưới là mấy chục tin nhắn người hít thở không thông “Nhận được”.

Lướt lên bên trên lại là một thông báo về kì thi viết cuối kì từ tuần sau bắt đầu.

Tâm tình cô vừa mới hồi phục lại rớt xuống,như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.

Lúc này có một ảnh đại diện gửi cho cô tin nhắn.

【 nicotin không hiểu gia soái:  {hôm nay bạn đã nhớ tôi bao nhiêu lần.jpg}】

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi