Edit: Cải Trắng
Gió trên sân thượng rất mạnh, từng luồng như lưỡi dao vô hình xẹt qua làn da, lăng trì từng chút một.
Bị gió thổi đến độ đầu tóc tán loạn mà sắc mặt Sa Khinh Vũ vẫn tái nhợt, không có cảm giác gì.
Mãi cho đến khi, chiếc áo blouse trắng loang lổ máu đập vào mí mắt, Cố Hiểu Thần ngồi xổm xuống, nâng cô dậy.
Sa Khinh Vũ ngẩn ngơ nhìn Cố Hiểu Thần, không nói gì.
“Đã chết.” Hai chữ lạnh băng bật thốt ra khỏi đôi môi đỏ mọng của Cố Hiểu Thần, hi vọng cuối cùng của Sa Khinh Vũ dập tắt.
Trong bầu không khí ấy, ngoại trừ tiếng còi xe cảnh sát thì còn có hơi thở của sự tử vong quay cuồng.
Cố Hiểu Thần đặt một cốc nước ấm vào tay Sa Khinh Vũ, kéo xe đẩy qua, nhẹ nhàng thành thục giúp cô xử lý vết thương.
Rèm trắng ngăn cách không gian. Nơi đây ngoài hô hấp của Sa Khinh Vũ và Cố Hiểu Thần thì còn các bệnh nhân khác, xen lẫn tiếng người nhà gào rống.
Đột nhiên, rèm bị một đôi tay xốc lên, thân hình cao lớn của Lận Thần bất chợt xông vào. Đôi con ngươi đen nhánh, sâu thăm thẳm gấp gáp quan sát cô thật kỹ.
Lúc này, Sa Khinh Vũ đang nhìn xuống dưới nên lập tức thấy một đôi giày da quen thuộc, bóng loáng, đen trơn đập vào mắt.
Cô ngẩng đầu, ngạc nhiên qua đi để lại sự bình tĩnh, nhạt như nước, tĩnh như băng, thấp giọng nói: “Anh Thần?”
Giọng cô rất khàn, nghe như kìm nén không cho cảm xúc mắc nghẹn nơi cổ họng bùng nổ.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lận Thần bạnh ra. Chiếc áo gió màu kaki vẫn còn nhiễm hơi lạnh. Anh tiến lên không chút do dự, vươn tay tóm lấy cô, dễ như trở bàn tay ôm cô vào trong lòng.
Bất ngờ, Sa Khinh Vũ đứng hình.
Thấy thế, Cố Hiểu Thần lặng lẽ lui ra ngoài. Đợi đến khi người y tá bên cạnh kêu cô đi tiếp tục công tác cấp cứu, cô mới hoàn hồn.
Cúi đầu nhìn tăm bông được thấm cồn, cô cười nhẹ.
Sa Khinh Vũ nép cả người vào lòng Lận Thần, cách lớp áo gió nghe được tiếng tim đập vững chãi của anh. Từng nhịp một đều đều như tiếng bóng rổ đập xuống mặt đất.
Nặng, mà mạnh mẽ.
Cô ngồi ở giường bệnh, anh đứng. Hình ảnh anh ôm lấy cô vào ngực, cực kỳ dịu dàng.
Tiếng bước chân nhanh nhẹn vọt vào, mang theo cơn gió mạnh, khiến rèm trắng tung bay.
Khoảnh khắc ấy, Lận Thần cúi đầu.
Sa Khinh Vũ cảm nhận được cằm ai đó đang tì trên đỉnh đầu mình, hơi thở phả tới cuốn theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Dưới ánh đèn, tim đập như nổi trống.
“Đừng sợ, anh ở đây.”
Giọng anh trầm trầm vang lên trong không gian. Nhàn nhạt, hơi khàn lại có chút mờ ám. Rõ ràng chỉ bốn chữ mà như sóng thần thú dữ xé toạc màng nhĩ cô.
Giây phút ấy, cô chìm đắm.
Nhớ lại hồi năm tư đại học, cô ủ rũ đứng ngoài sân bay, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình di động, đầu ngón tay run rẩy không dám chạm đến ba chữ “Diêm Tòng Hạo”.
Ngẫm thêm lần nữa, cô tìm ra được một lý do ngăn chặn hàng nghìn lý do khác trong lòng. Sau cùng, cô lấy thêm can đảm gọi đi mà đầu bên kia lại truyền tới giọng nói uể oải của hắn: “Anh mới từ hiện trường về văn phòng, lại còn phải viết bản thảo nữa. Mệt muốn chết!”
Cô ngẩng đầu, nhìn không trung cao xanh vời vợi ở Bắc Kinh. Lúc mi mắt cụp xuống, cô giấu đi sự sợ hãi trong lòng.
Đợi mãi mà chẳng thấy Sa Khinh Vũ ở đầu bên kia nói gì, Diêm Tòng Hạo hỏi: “Em sao thế? Sao tự dưng lại gọi điện thoại cho anh?”
Hồi lâu sau, cô hoàn hồn: “Em vừa tới Bắc Kinh, đang ở sân bay. Tối nay anh rảnh không? Chúng ta đi ăn cơm.”
“Được.” Diêm Tòng Hạo ở bên kia điện thoại vui vẻ đồng ý.
Tối hôm đó, bọn họ đến một nhà hàng khá nổi tiếng tại Bắc Kinh ăn cơm. Cô đem những sự việc mình đã trải qua kể hết một lượt. Diêm Tòng Hạo nghe xong, buông đũa, xoa đầu an ủi: “Sau này em phải quen thôi. Em phải học cách kiên cường.”
Cô là người biết độc lập, tự chủ từ khi còn nhỏ, trưởng thành hơn rất nhiều so với bạn đồng trang lứa, Diêm Tòng Hạo có khi còn chẳng chín chắn bằng. Thế nhưng, người chín chắn như cô lại khát khao muốn tìm kiếm cảm giác an toàn từ chỗ Diêm Tòng Hạo.
Cái cảm giác an toàn mà cô luôn tìm kiếm, Diêm Tòng Hạo không cho cô nổi.
Vậy mà nhiều năm sau, cô lại tìm được nó trên người Lận Thần.
Lại dạy dỗ cô. Đề phòng thế nào đây?
Vua nói Giang Nam thiếp ở Yên Bắc, thiếp nhặt hoa đào vua ngắt hoa mơ.
Nhiều lần cơ cực lạnh lẽo vua mệt lử, thu đến lá rụng thiếp không ngủ.
Bao nhiêu quang ảnh khó dịp say, hiểu rồi tỉnh lại hắn đã ngủ.
Cảnh sắc tươi đẹp chiêu hồn nét ngài cong cong, vạn vật thế gian dậy sức sống.(1)
…
Lận Thần ôm Sa Khinh Vũ rời khỏi bệnh viện, Lận Yên đeo kính đi theo phía sau, cười trộm.
Sa Khinh Vũ chóng mặt nhức đầu, tựa vào vai Lận Thần, mơ màng ngủ mất.
Thắt dây an toàn xong, Lận Thần mới liếc mắt nhìn sang người cả quãng đường không lên tiếng, luôn mỉm cười đầy ẩn ý nhìn mình – Lận Yên.
Lận Yên cảnh giác: “Anh, sao thế?”
“Hình như em rất vui khi thấy người khác bị cảm, lên cơn sốt nhỉ?” Lận Thần nhàn nhạt mở miệng.
Lận Yên lắc đầu như trống bỏi, phủ nhận: “Đâu có đâu? Em là loại người đấy sao?”
Lận Thần hừ lạnh, khỏi cần nói cũng biết.
“Lên xe.”
Nhìn bóng dáng cao lớn ngồi ở ghế lái, Lận Yên hoảng sợ thè lưỡi, sau đó ném xuống một câu: “Em chờ Hoằng Dịch.” Rồi chạy ra ngoài.
Lận Thần híp mắt nhìn theo bóng dáng trông có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra đang chạy trối chết kia.
Cơn cảm của Sa Khinh Vũ đến cũng không quá bất ngờ. Trong suốt quãng thời gian ở Bắc Kinh, lần nào đi ra cửa cô cũng mặc khá phong phanh, có thể chịu tới bây giờ đã là kỳ tích.
Ở bệnh viện truyền nước rồi mà cơn sốt vẫn không giảm.
Vào giây phút vô tri vô giác ấy, cô mơ hồ cảm nhận được có người ở bên cạnh cho cô ăn cháo, bón nước, đút thuốc.
Giấc ngủ sâu kéo dài đến tận chín giờ sáng hôm sau. Ánh nắng dịu nhẹ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, hắt lên khuôn mặt tái nhợt của cô, tạo cảm giác nhu hòa.
Cô đấu tranh mất một lúc mới mở mắt được, day day huyệt thái dương đau nhức.
Cả quãng đường cô đi như bò ra cửa, định vươn tay mở cửa thì ngoài phòng khách vọng tới giọng Văn Phương: “Thế con nói cho mẹ nghe thử xem nào, nguyên nhân con về nước là gì?”
Về nước?
Cô bừng tỉnh, động tác mở cửa cũng khựng lại.
Hóa ra lời đồn ấy là sự thật.
“Có phải vì Đoạn Diệc không?” Văn Phương lại hỏi.
Lận Thần mím môi, tay gõ gõ bàn phím máy tính trả lời email nào đó, không buồn ngước mắt lên nhìn bà.
Văn Phương quyết không bỏ qua: “Lận Thần, từ trước đến nay con luôn là người làm việc nghiêm túc, cẩn thận, có chủ trương, lần này xin chủ động thuyên chuyển công tác không giống phong cách của con…”
“Mẹ!” Cuối cùng, anh bất lực hô một tiếng.
Văn Phương ngừng nói, nhìn anh với vẻ như đã thực hiện được ý đồ.
Lận Thần vẫn không di dời tầm mắt, hờ hững nói: “Mẹ nhỏ giọng chút, Khinh Vũ đang ngủ đấy.”
Cơn tức của Văn Phương trào dâng trong nháy mắt. Bà đập quyển tạp chí để trút giận.
“Lận Thần!” Văn Phương quát nhẹ, không cam lòng lải nhải: “Con cũng lớn tuổi rồi đấy! Trước kia con không thích nhắc đến chuyện yêu đương là vì Đoạn Diệc nhưng hai đứa đã chia tay nhiều năm, chuyện đã qua rồi thì để nó trôi luôn đi chứ. Nếu con không muốn thì việc con đuổi theo Đoạn Diệc về nước, mẹ hiểu. Nhưng sao thái độ con cứ lạnh nhạt thế hả? Con nhìn Tiểu Yên đi, nhỏ hơn con mấy tuổi mà nó kết hôn rồi…”
Lận Thần không mấy tập trung nghe Văn Phương lải nhải. Anh đặt máy tính lên bàn, định vươn tay lấy nước thì thấy có bóng dáng lấp ló trong phòng Sa Khinh Vũ.
Bỗng nhiên, anh nheo mắt lại đầy nguy hiểm.
Sa Khinh Vũ đang ghé tai vào cửa nghe chuyện say sưa thì cánh cửa bỗng bật mở do bị đẩy từ bên ngoài. Quá bất ngờ, chẳng kịp đề phòng nên mũi cô đập thẳng vào, đau ứa nước mắt. Cô xoa xoa mũi, kêu đau.
Thân hình cao lớn của Lận Thần chắn lại toàn bộ, lạnh lùng nhìn Sa Khinh Vũ đứng nghe trộm sau cửa.
Văn Phương đuổi theo Lận Thần càm ràm tiếp, thấy Sa Khinh Vũ thái độ lại biến hóa 180 độ, thân thiết tiến lên, dịu dàng mở miệng: “Khinh Vũ, tỉnh rồi à cháu?”
Sa Khinh Vũ xoa mũi, ồm ồm nói: “Dì Phương.”
“Đỡ sốt chưa?” Dứt câu, Văn Phương áp tay lên trán cô, kiểm tra nhiệt độ: “Ừm, hết sốt rồi.”
Sa Khinh Vũ hàm hồ gật đầu.
Văn Phương thấy cô cứ dùng tay che mũi, quan tâm hỏi: “Mũi cháu sao thế? Cứ che suốt làm gì?”
Nghe vậy, ánh mắt Sa Khinh Vũ có chút chột dạ.
“Không sao ạ, nãy cháu va vào ván giường.”
Văn Phương nghi ngờ nhìn về phía chiếc giường bị định tội. Phong cách châu Âu, toàn là đệm mềm, ván giường ở đâu ra?
Văn Phương vừa đến đã bận không dừng tay. Biết Sa Khinh Vũ thích uống canh xương nấu củ sen nên sáng sớm đã hầm.
Lận Thần ôm máy tính trả lời email ở phòng khách. Mới gõ xong, chưa kịp gửi đi thì máy tính đã bị người nào đó vươn tay cướp mất.
Anh lười biếng ngước mắt lên, muốn xem thử ai là người cướp máy tính, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con có trêu chọc gì mẹ đâu.”
Văn Phương hừ lạnh, khinh bỉ nhìn bằng nửa con mắt.
Không trêu? Nó trêu còn ít à?
Văn Phương đặt máy tính của Lận Thần lên bàn, nhét hai quả trứng luộc vào tay anh, thúc giục: “Đi mau, đi xem mũi của Khinh Vũ thế nào rồi đi. Đụng vào đâu mà đỏ hết cả lên.”
Lận Thần nhìn hai quả trứng gà trong tay, định cự tuyệt thì Thái hậu nương nương liếc mắt một cái, đành phải ngoan ngoãn khuất phục, đi tới gõ cửa phòng Sa Khinh Vũ mặc dù không tình nguyện chút nào.
Không đợi người trong phòng cho phép, anh đã mở cửa đi thẳng vào. Vừa đi vừa kéo theo ghế dựa.
Sa Khinh Vũ đang nằm trên giường nghịch điện thoại cũng phải nâng cao cảnh giác, ngồi dậy, liếc mắt quan sát Lận Thần, hỏi: “Anh làm gì?”
Lận Thần ngồi xuống, chớp mắt, im lặng bóc trứng gà.
Sa Khinh Vũ đề phòng, lùi ra sau.
“Trốn cái gì? Ra đây.” Anh vẫy tay với cô.
Sa Khinh Vũ dịch mông một cách không tình nguyện.
Biểu cảm Lận Thần lạnh nhạt, chẳng gợn chút cảm xúc nào. Một tay bóc trứng gà, tay kia đưa ra, nâng cằm cô.
Đầu ngón tay hơi lạnh, thoang thoảng mùi thuốc lá.
Sa Khinh Vũ định mở miệng thì trứng gà ấm áp phủ lên, nhẹ nhàng xoa trên mũi. Động tác xoa rất đỗi tỉ mỉ. Sa Khinh Vũ vốn muốn giãy dụa đành phải ngoan ngoãn, để mặc hai đầu ngón tay lạnh lẽo của Lận Thần nâng cằm mình.
Động tác đó vừa thân mật lại ái muội, như kiểu một nam một nữ chuẩn bị hôn nhau. Suy nghĩ chợt nhảy ra ấy khiến khuôn mặt già của cô đỏ ửng, có khi đến lỗ tai cũng thế.
Hàng lông mi không tự chủ được, rũ xuống.
Lận Thần nhìn lướt qua đôi mắt cô. Không chạm ánh mắt, chỉ có hàng mi nhẹ rũ che đi đôi mắt.
Cô rất đẹp khi dùng phấn mắt màu tím.
Cổ điển, hoài cựu (gợi chuyện xưa), lại thần bí.
Rất thích hợp với cô.
Bầu không khí im lặng mang đến cảm giác áp lực. Sa Khinh Vũ chớp mắt, nghĩ tới nghĩ lui vài lần, cuối cùng, làm như vô tình hỏi: “Anh… không phải đi Đức rồi sao?”
Lận Thần ngừng tay, hơi thất thần. Để che giấu sự thất thố của mình, anh ép bản thân cầm quả trứng gà khác, lột vỏ rồi đặt lên mũi cô, mãi lúc sau mới mở miệng: “Ai bảo em thế?”
“Tiểu Yên đấy.”
“Con bé đó?” Lận Thần nhíu mày, nhớ lại sáng hôm qua Lận Yên tung tăng ra mở cửa xe cho anh, dáng vẻ như sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Đơn giản hỏi lại một câu, sau đó chẳng đáp lời.
Tính Lận Yên thế nào, ai chẳng biết. Công phu gây rắc rối còn mạnh hơn năng lực phiên dịch nhiều.
Bất chợt, Sa Khinh Vũ bừng tỉnh.
Lận Yên đúng là đồ khốn khiếp! Dám đào hố cho cô nhảy!
Như để phối hợp với hoàn cảnh, Lận Yên gọi điện thoại đến rất đúng lúc.
Sa Khinh Vũ hung tợn trừng mắt với màn hình điện thoại, lòng nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: Lận Yên!
Châm ngòi cho chị em chém giết nhau xong, động vật giống đực nào đó hài lòng nhếch môi. Anh mở tay Sa Khinh Vũ ra, nhét trứng gà còn ấm vào lòng bàn tay, bình thản đứng lên, đút tay túi quần, xoay người chạy đi.
Sa Khinh Vũ sửng sốt.
Chuông di động bám riết không tha.
Người nào đó bùng nổ: “Lận Yên!”
**
(1)Vì chú thích này hơi dài nên mình đẩy xuống cuối nha =))
Bốn câu cuối đó có vẻ là được trích ra từ một bài thơ nhưng mình tra baidu không có nên cũng không biết có đúng không. Thôi thì tài văn thơ của mình có hạn, nên mình chỉ đảm bảo đúng được 80% chất thơ thôi, không bay bổng nổi. Mình sẽ để raw bốn câu thơ đó dưới đây, nếu bạn nào có cách dịch hay hơn hãy góp ý để mình sửa nhé.
君说江南妾燕北,妾拈桃花君摘梅。
几经寒雪君已惫,秋树落叶妾不寐。
多少光影难得醉,解道醒来他已睡。
艳阳招魂眉弯绘,世间万物色皆褪。