Edit: Cải Trắng
Hoàng hôn buông xuống, gió thong thả lùa qua cửa sổ ập vào. Sa Khinh Vũ nhìn chằm chằm ấm trà thủy tinh trên bàn đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt thanh mát, bao phủ khắp quán. Còn cô, mượn chén trà nhỏ trước mặt thả lỏng tâm hồn.
Trà xanh giúp mọi người tĩnh tâm, nhưng không cách nào tiêu sầu.
Kỷ Đức bước trên bậc thang gỗ đi tới, nhìn thấy khung cảnh như vậy…
Dáng người thanh thoát đón lấy ánh trăng tinh nghịch, tay ngọc đặt dưới cằm, mắt trông về phương xa, vẻ mặt mông lung, sâu không lường được. Áo khoác gió màu xanh nhạt vì ngồi mà chạm mắt cá chân, cổ áo dựng đứng che cần cổ đẹp đẽ, đụng cằm.
Dường như, Sa Khinh Vũ cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng đang nhìn mình, nhẹ nghiêng đầu, thấy Kỷ Đức đứng cách đó không xa, gật nhẹ.
Kỷ Đức hoàn hồn, gật đầu đáp lại và dạo bước tới gần.
Sa Khinh Vũ xoay cái chén lưu ly, rót cho anh ta cốc trà. Nước nóng chạm bề mặt cốc, hơi nóng hầm hập bốc lên.
“Không phải tôi bảo cô về Bắc Kinh trước à?” Dứt câu, Kỷ Đức cầm chén trà nhấp một ngụm.
Sa Khinh Vũ lơ đãng đặt ấm trà về chỗ cũ, không đáp. Vào khoảnh khắc Lận Thần rời đi, cô quyết định đến thành phố Q, bởi cô sợ về Bắc Kinh sẽ phải đối mặt với vô số hồi ức có mặt ở Phạn Duyệt.
“Vụ việc tiến triển đến đâu rồi?” Sa Khinh Vũ chuyển đề tài.
“Không thuận lợi lắm. Mẹ Vương Tĩnh Di không đồng ý kháng án.”
Sa Khinh Vũ cau mày: “Vì sao?”
Kỷ Đức uống thêm ngụm nữa, chậm rãi nói: “Chắc do sợ nghèo. Từ nơi nông thôn nhỏ bé đến thành phố lấy chồng, chồng thì là nhân viên văn phòng. Tuy không giàu sang phú quý nhưng cũng không cần lo ăn mặc. Nếu tội danh chứng thực, bà ta sẽ phải quay về với ngày tháng trước đây. Đó tuyệt đối không phải thứ bà ta muốn.”
“Thế nên, bà ta chọn nhẫn nhịn?”
Kỷ Đức lắc đầu: “Hết cách rồi. Vương Tĩnh Di còn chưa tròn tám tuổi, thuộc nhóm người không có năng lực hành vi dân sự, mặt áp dụng chủ thể quan hệ dân sự bị hạn chế, chỉ có thể thông qua người giám hộ có đủ năng lực hành vi dân sự của cô bé để tiến hành vụ án.”
“Tiếu Vân đâu? Cậu bé có ý kiến gì không?”
Kỷ Đức khựng lại, ngước mắt nhìn Sa Khinh Vũ bằng ánh mắt phức tạp: “Tiếu Vân qua đời rồi.”
Cô ngạc nhiên nói: “Gì cơ?”
“Tiếu Vân bỏ mạng vì trận động đất ở thành phố Y.” Kỷ Đức tiếc nuối nói.
Sa Khinh Vũ hoảng sợ mở to hai mắt, vẫn nhớ rõ nội dung tư liệu về Tiếu Vân mình đọc được. Cái hấp dẫn ánh nhìn của người khác nhất chính là thành tích của cậu, gần như đạt tuyệt đối. Rõ ràng tháng sáu năm nay có thể viết lại vận mệnh của bản thân, ấy vậy mà bỏ mạng giữa chừng.
“Vương Tĩnh Di được bố mẹ đưa đi du lịch ở thành phố Q, Tiếu Vân ở nhà ôn bài nên khó thoát khỏi cái chết.”
Kết cục của vụ án là mẹ Vương Tĩnh Di kiên trì không chịu kháng án.
Ba ngày sau, Sa Khinh Vũ và Kỷ Đức quay về Bắc Kinh. Dạo gần đây, Bắc Kinh đang chịu bão cát(1) nên mấy ngày tiếp theo cả thành phố luôn ở trong trạng thái mệt mỏi.
(1)Bão cát (Dust storm): Là hiện tượng hay phát sinh ở những nơi hạn hán hoặc chịu hiện tượng nửa hạn hán, gió mạnh thổi quấn bụi bặm trên đất khô hình thành nên làm bầu không khí vẩn đục, tầm nhìn kém.
Vừa xuống máy bay, cô đã hẹn Tề Phi ra bàn công việc.
Đến quán café, Tề Phi gọi giúp cô một tách café nóng.
“Chắc phải hủy bài báo liên quan đến Vương Tĩnh Di thôi.” Sa Khinh Vũ vừa vỗ cát trên người vừa nói.
Tề Phi kinh ngạc: “Sao phải thế? Tin tức này ổn mà.”
“Mẹ cô bé không đồng ý kháng án, Kỷ Đức đành chịu.”
“Chúng ta vẫn có thể đưa tin với tiêu đề ‘bé gái bị cha dượng dâm ô, mẹ ruột không đồng ý kháng án’.”
Sa Khinh Vũ uống ngụm café, nhéo nhéo ấn đường: “Nhưng mẹ cô bé kiên trì nói cô bé không bị dâm ô, nhân chứng duy nhất qua đời rồi. Nói cách khác, chúng ta có đăng cái tin cụt này lên thì bố mẹ Vương Tĩnh Di cũng chối bỏ, không cẩn thận còn kiện tòa soạn chúng ta tội phỉ báng.”
Tề Phi cau có: “Thế phải làm sao bây giờ?”
Sa Khinh Vũ nghiêng đầu, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa kính, con ngươi trở nên trầm lắng hơn.
Một lúc sau, cô hỏi: “Tề Phi, biết rõ ấy là chuyện không có kết quả, cậu có đi làm không?”
Tề Phi sửng sốt. Tề Phi? Theo như cậu nhớ thì hình như Sa Khinh Vũ chỉ gọi cả họ lẫn tên cậu đúng một lần, đó là ngày đầu tiên cậu đến tòa soạn thực tập. Cô lười biếng cụp mắt, lộ rõ phần phấn mắt tím, liếc mắt nhìn thẻ công tác đề tên câu, lười nhác gọi: “Tề Phi?”
“Biết rõ không có kết quả, có muốn tiếp tục không?” Sa Khinh Vũ áp hàng mi xuống, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Cảm giác an toàn cô muốn có, Lận Thần có thể cho nhưng rất ngắn ngủi.
Có đôi khi, cô thấy mình rất mâu thuẫn. Người cho cô cảm giác an toàn là Lận Thần, người để cô bất an cũng là Lận Thần.
Tim, dường như vẫn chới với, chưa tìm được bến cảng dựa dẫm.
Quay về Phạn Duyệt, bầu không khí lạnh như băng ập vào mặt. Mở tủ lạnh ra, cô thấy bên trong rất nhiều đồ ăn, chắc hẳn thím Ngũ mới chuẩn bị.
Cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, ấn bật công tắc, đèn sáng.
Chắc cũng thím Ngũ thay…
Nhìn cái đèn sáng trưng trên trần nhà, bỗng dưng bực bội.
Ngón trỏ trượt lên trượt xuống, hết bật lại tắt mấy phút liền mà không thể làm hỏng cho nên cô bỗng hơi chán ghét chất lượng bóng đèn.
Cởi quần áo, bật vòi sen xoay sang bên nước ấm đợi nửa phút vẫn thấy dòng nước lạnh băng, cô cau mày, chịu đựng bực bội tích tụ trong lồng ngực, khoác áo choàng tắm lên.
Cô vốn định qua phòng bếp thử xem có nước ấm không nhưng lúc đi ngang qua phòng khách, vô tình thấy giấy ghi chú thím Ngũ dán trên mặt bàn, viết – “Van nước nóng ở phòng tắm hỏng rồi, ngài Lận nhớ để bên bất động sản qua xem lại nhé.”
Bỗng dưng, Sa Khinh Vũ nhếch khóe môi, mắt hạnh cong cong.
Ôm áo ngủ mở cửa phòng Lận Thần, cô nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng dừng tầm mắt trên bao thuốc đặt ở mặt bàn xanh, bao gói xám nhạt, viền nạm vàng.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô khom lưng cầm lấy, mở bao nhìn hai mươi điếu nằm ngay ngắn bên trong, ánh mắt hoảng hốt.
“Em nhìn gì?”
Cô hoàn hồn, đưa bao thuốc ra, nghi ngờ nói: “Trong bao thuốc sao lại có 20 điếu ạ?”
Lận Thần nhận lấy, cười: “Có một truyền thuyết được lưu truyền trên phố, mỗi một điếu thuốc đều có một cái tên.”
“Tên gì ạ?” Cô tò mò hỏi tiếp.
Anh cất bao thuốc vào trong hộp để đồ, lười nhác nói: “Nhiều lắm, anh quên rồi.”
Sa Khinh Vũ nghi ngờ.
Lận Thần nổ máy xong, nói thêm: “Đầu lọc của thuốc là dùng polypropylene stale fiber cấu thành, chúng dễ thấm ướt, không bọc nhựa bên ngoài thì đầu lọc 20 điếu này sẽ bị ướt đến độ làm cả điếu thuốc hỏng luôn.”
Khoảnh khắc thu tầm mắt về, hồi ức dần thức tỉnh trong cô.
Ánh đèn vàng ấm áp rọi xuống đầu. Cô hơi hạ trọng tâm người xuống, trả bao thuốc về vị trí. Ngẫm nghĩ thế nào mà mở laptop đặt bên cạnh ra, tìm “20 điếu thuốc”, lập tức hiện đủ loại đáp án.
Trong đó có một cái thế này:
Một điếu làm quen, một điếu rung động, một điếu ký ức, một điếu săn sóc, một điếu im lặng, một điếu chờ đợi, một điếu nhớ nhung, một điếu cô độc, một điếu điên cuồng, một điếu gặp lại, một điếu tổn thương, một điếu bồi hồi, một điếu do dự, một điếu lưỡng lự, một điếu yếu ớt, một điếu giải thích, một điếu tin tưởng, một điếu kiên định, một điếu yêu người, một điếu Hoằng Dịch.
Sa Khinh Vũ ngừng lại trước hai chữ cuối cùng.
Hoằng Dịch?
Cô bừng tỉnh ngay, cười nhẹ, thật sự hết cách.
Cái truyền thuyết lưu hành trên phố hóa ra là văn Lận Yên.
Sa Khinh Vũ đăng nhập weibo, tìm được phần nguyên văn của Lận Yên, bình luận một câu: Không hối hận à?
Dựa theo tính cách của Lận Yên, chẳng lẽ không hề hối hận việc năm đó đột ngột rời khỏi Trung Quốc sao? Không chút hối hận việc để trống tám năm với Mục Hoằng Dịch?
Lúc đó, Lận Yên vừa ăn tối xong, đang mở máy tính chạy bản thảo. Weibo “ting ting” thông báo, ấn vào thì đọc được bình luận của Sa Khinh Vũ.
“Không hối hận à?”
Lận Yên nhìn chằm chằm câu hỏi kia, mãi không đáp lại.
Đương nhiên có. Hối hận. Cực kỳ hối hận! Hối hận đến đứt hơi khản tiếng! Nhưng phải làm sao đây? Hối hận có thay đổi được gì không? Thời gian không quay ngược, có hối hận cũng không bù đắp được.
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời bình luận của Sa Khinh Vũ: Thời gian không đảo ngược, có hối hận cũng không bù đắp được.
Nãy Sa Khinh Vũ gửi bình luận dưới bài viết của Lận Yên xong lập tức cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa, gột rửa hết bụi bặm đi, đổi lấy sự nhẹ nhàng khoan khoái. Đợi lúc cô quay về trước màn hình máy tính, Lận Yên đã trả lời.
“Thời gian không đảo ngược, có hối hận cũng không bù đắp được.”
Bỗng dưng, tim cô run lên, hàng mi dày rậm khẽ rung, động tác chà lau tóc chậm dần. Tức khắc, lòng rối bời.
Nước còn đọng trên mái tóc đẹp tí tách nhỏ từng giọt xuống sàn nhà, rất nhanh đã tạo thành một vũng nước nhỏ, phản chiếu cảnh cô ngây ngốc. Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút, không biết qua bao lâu cô mới di nhẹ con chuột không dây, làm màn hình sáng lên. Cô cứng đờ di sang thư mục bên trái, lập tức hiện ra một bức ảnh được cài mật mã.
Cô thành thạo ấn chuỗi mật mã vô cùng quen thuộc: 546243
Trước khi ấn phím enter, đầu ngón tay cô khựng lại.
546243, chuỗi số này bỗng dưng làm cô liên tưởng đến một chuyện. Nếu đây là thói quen của Lận Thần thì linchen(2) có thể dịch thành 546243 và hình như cũng có thể dịch thành Len?
(2)Lin Chen là phiên âm tên Lận Thần.
Sa Khinh Vũ bị một sức mạnh vô hình lôi kéo ấn vào danh sách theo dõi của Lận Yên trên weibo, có khoảng chừng mười người, rất nhanh đã tìm được một ID vừa xa lạ lại rất đỗi quen thuộc, ID Len.
Cô chần chừ mất vài giây mới ấn vào ID Len, số người theo dõi ít ỏi và một trong số đó có Lận Yên. Sang danh sách người theo dõi ID này cũng chỉ có năm và Lận Yên lại nằm một trong số đó. ID này chỉ đăng đúng một trạng thái trên weibo vào năm năm trước.
Năm năm trôi qua, dòng trạng thái ấy vẫn sừng sững tại chỗ.
“Con người, luôn đánh đổi cả sinh mạng vì thứ vô tri như đồng tiền.”
“Tách —”
Ấy là tiếng nước mắt rơi xuống sàn gỗ, thanh thúy vang lên trong không gian yên tĩnh, tựa như rung cảm của dây đàn cello thời Trung cổ được kéo, phủi đi bụi bặm dày đặc, khiến toàn thế giới bị che lại bởi một lớp bụi mỏng. Dưới ánh đèn, lóe sáng chớp tối.
Tại thời khắc đó, không gian nhanh chóng xoay tròn, rơi vào lốc xoáy đen ngòm, lướt trên tấm phim nhựa, quay về năm 1879, ngay lúc HOPPE chỉ ra sự bất đồng về số răng trên bánh răng dưới sự thay đổi góc áp lực(3) khi đường cong đặc biệt đi theo hình răng đó, từ đó đặt cơ sở cho việc hình thành bánh răng hiện tại.
(3)Góc áp lực: Góc áp lực liên quan đến răng bánh răng còn được gọi là góc xiên, là góc giữa mặt răng và bánh răng tiếp tuyến. Chính xác hơn là góc tại một điểm cắt giữa đường áp suất và mặt phẳng tiếp xúc với bề mặt sân. (theo wikipedia)
Hình ảnh thay đổi đột ngột, chuyển sang cảnh cô ngồi ở thư viện đại học đọc sách nhiều năm về trước. Xem tạp chí, đọc bài luận văn nào đó, trên đó viết: Bánh răng tiêu chuẩn cũng có mặt hạn chế. Đổi vị trí bánh răng kê sát vào phần trung tâm, tôi đánh giá cao cường độ của bánh răng nhỏ, sửa bánh răng cũ, để cho sản phẩm nắm chắc mấy ưu điểm. Bởi vậy, việc đổi vị trí bánh răng được ứng dụng rất nhiều trong các sản phẩm cơ điện hiện đại.
Lông mi dày rậm chớp cái, kéo cô về hiện thực, đồng hồ cổ xưa treo trên vách tường chầm chậm chuyển động.
Tích tích…
Tiếng bánh răng va chạm với một chiếc khác.
Kéo dài, thần bí.
Bản thân cô cũng không biết, Lận Thần trở thành công thức dịch chuyển trong sinh mạng cô tự bao giờ. Và trên tay cô nắm hệ số thay đổi vị trí quan trọng nhất.
Hệ số thay đổi vị trí là một sự lựa chọn đầy phức tạp và tổng hợp. Nếu đổi hợp lý, bánh răng sẽ đạt đến trình độ chịu lực cao nhất. Đổi sai, có khi lại làm giảm đi sức chịu lực của bánh răng.
Tiến hay lùi, tất cả phụ thuộc vào suy nghĩ của cô.
Em phải chuyển động thế nào mới tìm được anh đây.
Hàng ngàn chiếc bánh răng đã làm lãng phí thời gian của đôi ta.
Chẳng cần bên anh đến cùng trời cuối đất.
Chỉ mong sao anh và em sát lại gần nhau.
Kiếp trước hay kiếp này, em yêu anh chẳng màng thời gian thiếu hụt.
Sau đó, bên nhau dần dần già đi.