BÁNH RĂNG

Edit: Cải Trắng

Rạng sáng ba ngày sau, Sa Khinh Vũ nhận được cuộc gọi từ Cố Hiểu Thần.

“Liễu Duệ chuẩn bị bay sang Herat(1), cậu có lời gì muốn nhắn nhủ tới anh Thần không?”

(1)Herat: Là thành phố tỉnh lỵ tỉnh Herat thuộc Afghanistan. Đây là thành phố lớn thứ ba của Afghanistan.

Sa Khinh Vũ đang ngái ngủ nên tâm trí hơi mơ hồ: “Là sao?”

“Anh Thần mất tích, hiện sống chết chưa rõ, lần định vị vị trí cuối cùng ngay sát Herat. Lần này Liễu Duệ là chỉ huy của đội cứu hộ, sắp xuất phát. Cậu có lời gì muốn nhắn cho anh ấy không?”

Sa Khinh Vũ tỉnh táo ngay tức khắc, đôi con ngươi đen láy lóe sáng trong đêm đen rồi vụt tắt chỉ sau vài giây, cuối cùng kéo theo sự ảm đạm.

“Cậu, cậu nói gì đấy?”

Khoảnh khắc đó, cô tưởng mình gặp ảo giác.

Đợi đến khi Cố Hiểu Thần ra khỏi bệnh viện chạy đến Phạn Duyệt, chân trời le lói vài tia sáng. Sa Khinh Vũ đứng ở huyền quan nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Cố Hiểu Thần, ánh mắt run rẩy, mấp máy môi liên tục nhưng chẳng phát ra được tiếng nào.

Sau mười phút im lặng, Cố Hiểu Thần không đành lòng, mở miệng nói: “Ở Afghanistan chiến tranh liên miên, cho nên…”

Bờ môi Sa Khinh Vũ tái nhợt, cắt ngang: “Cho nên không cách nào xác định được sống chết, càng không có biện pháp giữ an toàn, đúng không?”

Cố Hiểu Thần nặng nề gật đầu: “Đúng.”

“Cậu thì sao?”

“Tớ làm sao?”

“Cậu cam tâm để Liễu Duệ đi Afghanistan tìm người sao?”

Cảm xúc trong mắt Cố Hiểu Thần biến đổi. Cô nhếch môi, chua xót nói: “Cho dù người kia không phải anh Thần, anh ấy cũng phải đi. Đó là nhiệm vụ của anh ấy.”

“Nếu cậu ấy một đi không trở lại?” Sa Khinh Vũ gặng hỏi. Cô không tin Cố Hiểu Thần có thể buông tay.

Cố Hiểu Thần cúi đầu, nói bằng giọng nhẹ tênh: “Khinh Vũ, không một ai có thể viết hạn sử dụng cho sinh mạng. Tớ không ngăn được Liễu Duệ, càng không ngăn nổi bản thân.”

“Không cản nổi bản thân? Ý cậu là sao?” Sa Khinh Vũ không hiểu.

Mắt Cố Hiểu Thần trở nên long lanh. Cô cười nhạt, trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng lộ ra nỗi niềm khó nói: “Không ngăn nổi tình yêu dành cho anh ấy. Dù sống hay chết, tớ đều muốn anh ấy thuộc về tớ.”

Sa Khinh Vũ chăm chú quan sát gương mặt lạnh lùng của Cố Hiểu Thần, chấn động mạnh.

Phải khắc cốt ghi tâm cỡ nào, Cố Hiểu Thần mới thản nhiên nói ra câu đó?

Năm ngày sau, Cố Hiểu Thần truyền tin liên quan đến Lận Thần tới.

“Yên tâm đi, đang tiếp nhận trị liệu của quân đội. Ngày kia sẽ đưa về nước.”

Sa Khinh Vũ buông lỏng đôi tay siết chặt, móng tay đâm vào da thịt, hơi đau.

“Anh ấy bị thương?” Cô hỏi, giọng nghe khàn khàn.

Cố Hiểu Thần gật đầu: “Không có vấn đề gì đâu. Tình huống cụ thể như nào tớ không biết, Liễu Duệ không nói rõ, chỉ bảo đã tìm thấy người, bị thương nhẹ, ngày kia đưa về nước.”

Sa Khinh Vũ mất hết sức lực ngã xuống sofa, yếu ớt gật đầu. Sau năm ngày giày vò, cuối cùng trái tim treo lơ lửng cũng bình ổn lại.

Nhìn dáng vẻ như trút được gánh nặng của Sa Khinh Vũ, Cố Hiểu Thần định tiến lên an ủi, cơ mà tay vừa giơ lên, lại yên lặng thu về.

Bởi vì cô hiểu rõ cảm giác đau xót không thể chia sẻ hơn ai hết. Và điều này, Sa Khinh Vũ cần thiết phải trải qua. Giống như cô vậy. Chịu đựng hương vị đó gặm nhấm từng chút một, mới biết trân trọng quãng thời gian xa xỉ được ở bên người mình yêu.

Tối muộn ngày hôm sau, Sa Khinh Vũ lại sang phòng tắm trong phòng Lận Thần tắm rửa. Đến lúc ra khỏi phòng tắm, tiếng nhạc loáng thoáng truyền vào tai khiến cô nghĩ mình gặp ảo giác. Cô tập trung nhìn kỹ thì thấy loa sáng đèn. Tiến gần thêm vài bước, tiếng nhạc du dương càng thêm rõ ràng.

Cô cau mày quan sát xung quanh một lượt. Không một bóng người. Vậy loa này ai bật? Cô ôm một bụng nghi hoặc, mở cửa phòng thông sang phòng khách, ngửi thấy mùi thuốc lá phảng phất đâu đây, dây thần kinh lập tức bị đánh thức.

Hương vị này…

Là Lận Thần.

Mắt vội vàng tìm kiếm bóng người ở ban công. Giây tiếp theo, cô va phải một đôi mắt thâm thúy, sáng ngời trong đêm đen, đẹp tựa sao trời.

Cô dừng chân, sững sờ nhìn ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kia.

Lận Thần?

Người đó, là Lận Thần thật hả? Sa Khinh Vũ hoảng hốt.

Người nọ nhân lúc đôi bên cùng im lặng, chậm rãi tới gần. Con ngươi đen nhánh theo đó gần hơn.

Khuôn mặt tuấn tú kia dần được phác họa rõ ràng trong ánh mắt, đến khi toàn bộ đường nét rõ ràng đập vào mí mắt, cô mới dám khẳng định, đó là anh.

Là anh. Thật sự là anh. Là Lận Thần bằng da bằng thịt.

Ngay giây sau, hốc mắt cô chua xót khó chịu, vẻ kiên cường chống đỡ năm ngày qua sụp đổ trong tích tắc. Nước mắt cô ào ào tuôn ra như thác đổ.

Nhìn giọt nước mắt trong suốt tràn ra khỏi hốc mắt cô, Lận Thần sững sờ, ánh mắt càng thêm nặng nề.

Sa Khinh Vũ cúi đầu, nỗ lực khắc chế dòng cảm xúc đang tuôn ra mãnh liệt. Nhưng, cố gắng thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng thay đổi được. Nước mắt tuôn ra ào ạt mất kiểm soát như vòi nước bị mất van, từng dòng thi nhau rơi xuống, đọng trên sàn nhà, tí tách từng giọt tựa tiếng mưa.

Bỗng nhiên, Lận Thần duỗi tay, nâng cằm cô bằng hai ngón tay, dùng sức siết nhẹ.

Ngược sáng, hai hàng nước mắt của cô càng rõ ràng hơn.

Anh cử động ngón cái, nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt.

“Cuộc sống em ổn chứ?” Anh hỏi bằng giọng điệu trầm khàn.

Sa Khinh Vũ lắc đầu, rất muốn hét lớn với anh rằng: “Không ổn, không ổn một chút nào.” Nhưng lời tới miệng, hóa thành hai tiếng nặng trĩu: “Lận Thần.”

Hồi ở thành phố H, một giây trước khi anh đi, cô đã muốn cất tiếng gọi “Lận Thần” như vậy, cơ mà dõi theo bóng anh càng lúc càng xa, đột nhiên cô mất hết can đảm.

Giây phút Cố Hiểu Thần báo tin anh mất tích, cô rất hối hận vì chưa một lần gọi đầy đủ cả họ lẫn tên anh, cái cảm giác da diết đến khắc cốt ghi tâm đó.

Lận Thần.

Hai chữ ấy như bị ếm ma lực thần bí, êm tai hơn bất cứ lời âu yếm nào.

Hai chữ ấy nhảy vào lỗ tai, làm anh không tự chủ được mà nhếch khóe môi, tay ôm trọn gương mặt cô, chạm đến phần ót. Anh hơi dùng sức, dễ dàng ôm trọn cô vào lòng, cười nhẹ.

Tai Sa Khinh Vũ dán vào lồng ngực anh, cảm nhận rõ ràng âm rung của tiếng cười xuất phát từ đâu. Lồng ngực run nhẹ, cực kỳ chân thực.

Đôi tay gắt gao ôm chặt eo anh, lòng chỉ an tâm khi ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng.

Giờ đây, rốt cuộc cô cũng hiểu câu nói kia của Cố Hiểu Thần: “Dù sống hay chết, tớ đều muốn anh ấy thuộc về tớ.”

Trường An một đêm mưa, bỗng có sắc xuân tô điểm. Gặp gỡ là quyến luyến, mặc cho thành thị rối ren.

Sáng hôm sau, Sa Khinh Vũ tỉnh lại trong phòng Lận Thần, hết nhìn bộ chăn ga màu xám đậm lại lướt xung quanh tìm người nhưng chẳng thấy bóng hình quen thuộc đâu. Cô cau mày.

Vén chăn, xỏ giày, mở cửa, quan sát xung quanh, dò xét.

Không một bóng người.

Không.

Cô lắc đầu, điên cuồng tìm một lượt từ nhà vệ sinh đến ban công.

Nhưng, không có người.

Không có.

Không thấy Lận Thần đâu.

Cô hoảng loạn, thẫn thờ nhìn tấm rèm cửa sổ bị gió thổi bay lất phất.

Cảnh hôm qua là cô nằm mơ sao? Lận Thần chưa về? Nếu là mơ, sao lại chân thật đến vậy? Nhịp tim của anh, độ ấm cơ thể, phảng phất như vương vấn nơi đầu ngón tay cô.

Cô chịu không nổi kiểu tra tấn đấy, chậm rãi ngồi xổm xuống, mười ngón tay đau khổ ôm đầu, nước mắt trào ra khỏi khóe mi.

Lận Thần từ bên ngoài trở về, mở cửa trông thấy ngay Sa Khinh Vũ ngồi xổm trước cửa phòng mình, bả vai run rẩy kịch liệt, âm thanh nghẹn ngào đứt quãng, tựa nữ chính trên sâu khấu kịch độc thoại, yếu đuối vô cùng.

Tay cầm bữa sáng của anh cứng đờ, phải một lúc sau, anh mới bật thốt ra được một tiếng từ cổ họng: “Em ngồi xổm dưới đất làm gì?”

Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng, nhẹ nhàng đoạt mất hồn phách người nghe.

Sa Khinh Vũ ngẩn người, ngạc nhiên quay ra đằng sau. Thấy Lận Thần sống sờ sờ đứng ngay sau mình, nước mắt tự động chảy xuống.

Như sợ người trước mắt nghĩ mình làm màu, Sa Khinh Vũ đứng dậy, nhào thẳng vào lòng Lận Thần.

Lận Thần nhanh tay lẹ mắt ôm trọn eo cô, người bị đẩy lùi về phía sau hai bước, tính mở miệng nói thì bất chợt nghe thấy người trong lòng đè thấp tiếng, khóc nức nở.

“Khinh Vũ.” Lận Thần gọi.

Sa Khinh Vũ coi như không nghe thấy, sụt sịt mũi, cảm giác hôm nay bản thân đã khóc hết số nước mắt tích trữ suốt hai mươi mấy năm qua. Cô không phải kiểu con gái thích làm trò, không thích khóc và càng không thích nhõng nhẽo. Cơ mà cứ đứng trước mặt Lận Thần, mấy tật xấu ấy lại lộ ra hết.

Nếu trong tình cảm có phân định thắng thua, anh không biết cô có thắng không nhưng mà anh biết rõ, mình thua ngay từ khi bắt đầu.

Lận Thần nhỏ giọng vỗ về Sa Khinh Vũ đang khóc thút thít, nơi sâu nhất trong tim cũng hóa mềm mại.

Trước đó không lâu, anh từng hỏi Kỷ Đức, tại sao thích cô. Kỷ Đức không cho anh biết đáp án và anh cũng chẳng có nổi câu trả lời cho bản thân.

Đến tận giờ, anh mới hiểu ra một chút.

Anh không biết phải nói ra miệng thế nào. Nhưng, có đôi lúc, nỗi nhớ cô ùa đến bất chợt. Nhớ mùi hương của cô, giọng nói của cô và cả màu phấn mắt tím thần bí.

Lúc ăn sáng, Sa Khinh Vũ chỉ biết cúi gằm mặt che đi đôi mắt sưng đỏ như quả hạch đào, thất thất múc từng thìa cháo đưa vào miệng, ăn chẳng cảm được chút vị nào.

Lận Thần làm ngay một túi chườm đá, kéo ghế dựa cạnh Sa Khinh Vũ, ngồi xuống.

“Ngẩng đầu lên.” Anh ra lệnh.

Sa Khinh Vũ xúc thêm thìa cháo vào trong miệng, cúi đầu duỗi tay muốn lấy túi chườm đá: “Để em tự làm.”

Lận Thần nhấc tay, né cái tay cô vươn ra định lấy túi chườm, cụp mắt, nói bằng giọng điệu không cho thương lượng thêm: “Anh bảo em ngẩng đầu.”

Sa Khinh Vũ ngẩng đầu một cách không tình nguyện, ngước đôi mắt sưng đỏ liếc Lận Thần, thầm oán hận.

Anh dùng hai ngón tay cố định cằm cô, ấn nhẹ túi chườm đá lên phần mắt, hỏi: “Mới nãy sao em khóc?”

Sa Khinh Vũ xấu hổ, ấp úng nói: “Không có gì…”

“Không có gì sao khóc thành thế này?”

Cô bĩu môi, oán giận nói: “Ai bảo anh ra ngoài mà không nói câu nào?”

Nghe vậy, Lận Thần hết biết nói gì.

Một lúc sau, anh thấp giọng bảo: “Đổi sang mắt kia, nhắm lại.”

Sa Khinh Vũ nghe lệnh nhắm cả hai mắt.

Lận Thần dùng ngón trỏ nâng cằm cô, đổi sang chườm đá cho mắt bên kia, tầm mắt dịch chuyển thế nào lại bị thu hút bởi đôi môi xinh đẹp mềm mại của cô, lúc này còn dính một lớp bóng loáng mê người. Tích tắc sau, yết hầu anh tự động trượt lên xuống.

“Khinh Vũ.” Gọi tên cô lần nữa, giọng nghe khàn hẳn.

Sa Khinh Vũ mơ màng suýt ngủ do được săn sóc quá thoải mái, chỉ “ừm” nhẹ một tiếng.

Lát sau, Lận Thần mở miệng, giọng trầm khàn hết cỡ: “Anh muốn hôn em.”

Sa Khinh Vũ lơ mơ chưa truyền được trọn vẹn ý nghĩa câu anh nói đến trung khu thần kinh thì bờ môi nóng lên. Đương lúc cô ngạc nhiên hé miệng, Lận Thần thuận lợi trượt đầu lưỡi vào.

Túi chườm đá vốn đắp trên mắt cô chẳng biết đã bị Lận Thần vứt đi tận nơi nào, bàn tay vương hơi lạnh ôm lấy mặt cô, chuyên tâm trao nụ hôn sâu.

Rất lâu về sau, có người hỏi rằng: “Còn nhớ rõ ấn tượng về nụ hôn bạn cảm thấy nồng nàn nhất không?”

Sa Khinh Vũ gật mạnh.

Nhớ chứ. Có hóa thành tro vẫn nhớ.

Ngày ấy, hai người họ triền miên hôn nhau, khó mà tách rời. Chỉ khi tiếng động lớn vang lên do có người bị kinh hoảng hấp tấp trốn đi cắt ngang, hai người mới đồng thời dừng hôn, lần lượt nghiêng đầu sang nhìn, thấy thím Ngũ luống cuống lui về chỗ huyền quan, hai tay che mắt, liều mạng phủ nhận: “Tôi không thấy gì cả, tôi chẳng thấy cái gì hết!”

Chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

Cứ tưởng thế là xấu hổ, lúng túng nhất rồi.

Nhưng không! Chẳng biết có phải do lúc đó Lận Thần vừa ăn nước miếng của cô không mà đầu óc mụ mị, thốt ra câu: “Không thấy là tốt nhất. Hi vọng sau này thím Ngũ thường xuyên không nhìn thấy.”

Anh nói xong câu đó, thím Ngũ lười cả che mắt, ló đầu ra từ chỗ huyền quan, nhìn chằm chằm bọn họ, gật đầu nịnh nọt.

Sa Khinh Vũ đỡ trán, tí thì ngất xỉu tại chỗ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi