BÁNH RĂNG

Edit: Cải Trắng

Đường chân trời lờ mờ có tia sáng le lói, nắng sớm xuyên qua lớp lụa mỏng, dệt thành áng văn chương tuyệt đẹp.

Sa Khinh Vũ ngồi trước bàn trang điểm, nhắm một bên mắt lại đánh phấn mắt màu tím. Đúng lúc này, có người đến gõ cửa. Lận Thần chỉ bảo một câu “anh” là đẩy cửa vào ngay.

Nắng hắt vào phủ lên nửa bên kia gương mặt, khiến đường nét trở nên nhu hòa, kết hợp với sự quyến rũ của phấn mắt tím, tăng thêm phần thần bí.

Lận Thần hoàn hồn, hỏi: “Định đi ra ngoài à?”

Sa Khinh Vũ thu dọn đồ trang điểm, gật đầu: “Vẫn chưa sửa xong bài phỏng vấn cuối của Kỷ Đức, em phải đi chụp bổ sung mấy cái ảnh mới hoàn tất công việc.”

“Anh nấu bữa sáng cho em nhé? Em ăn đi rồi hẵng ra ngoài.”

“Thôi, em sẽ tiện đường ăn sáng ở khách sạn lúc vòng qua đón Tề Phi.” Dứt câu, cô dừng mắt ở vết thương trên bụng anh: “Anh đang bị thương, cứ nghỉ ngơi đi.”

Lận Thần đành thôi, hỏi tiếp: “Trưa em về ăn không?”

Cô lắc đầu: “Chắc không về được. Việc phỏng vấn còn phải phụ thuộc vào thời gian làm việc của luật sư Kỷ. Bọn em sẽ nhân lúc ăn trưa nói chuyện công việc.”

“Em có chịu ăn cơm tử tế không? Chỉ là một bản tin thôi mà.”

“Vâng vâng, em biết rồi.” Sa Khinh Vũ đáp qua loa lấy lệ, ôm xấp tài liệu vào trong ngực, nhón chân hôn lên má anh một cái lấy lòng: “Tối em về ăn cơm với anh nhé? Được không?”

Ánh mặt trời chói lòa làm Lận Thần híp mắt: “Là em nói đấy nhé.”

Sa Khinh Vũ giơ ba ngón tay thề: “Em hứa. Lời nói đáng giá ngàn vàng đấy, được chưa anh?”

Lận Thần miễn cưỡng gật đầu: “Tha cho em một lần.”

“Cảm ơn ngài Lận ạ.” Sa Khinh Vũ cảm động đến rớt nước mắt.

Lận Thần phì cười, thân mật nhéo cái mũi nhỏ của cô: “Được rồi, đừng ở chỗ này bái lạy anh như bái Phật nữa.”

“Em đi đây.” Sa Khinh Vũ phất tay với anh, ra cửa.

Phải đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Lận Thần mới thu hồi tầm mắt trông theo không chớp, chuyển sang nhìn cửa kính ban công đón lấy từng tia nắng ban mai.

Người trong cửa, hai mắt đen láy, gương mặt góc cạnh, rõ nét, son môi đỏ dính trên má trông cực kỳ bắt mắt.

Anh giơ tay sờ bên má dính son môi, cười khẽ.

Trầm thấp, âm rung lay động lòng người.

“Sa sư đệ, hôm nay tâm trạng không tồi nha.” Tề Phi vừa lên xe đã thấy khuôn mặt hây hây đỏ của Sa Khinh Vũ.

Sa Khinh Vũ đẩy kính râm, đắc ý nói: “Thế à?”

“Thật mà, gương mặt rạng rỡ, muốn giấu cũng không được.”

“Hừ!” Sa Khinh Vũ khinh thường.

“Ai da, tôi buồn quá! Mới có chút tình cảm gắn bó với bên luật sư Kỷ thì chúng ta xong việc. Tiếc ghê!”

Sa Khinh Vũ lườm cậu: “Thế cậu đến gặp chủ biên xin thôi việc đi, sau này đi theo Kỷ Đức làm cu li cho anh ta.”

Tề Phi bĩu môi: “Sao thế được? Tôi rất tận tâm và trung thành với Sa sư đệ. Chị ở đâu, tôi ở đó.”

“Thôi đi!” Sa Khinh Vũ chê bai: “Đừng có ôm chân tôi.”

Tề Phi cười: “Phải ôm chân chị chứ! Ôm chân chị tương đương với ôm chân ngài Lận rồi. Có lợi lắm!”

Sa Khinh Vũ cau mày: “Nói linh tinh cái gì thế?”

Cậu hừ lạnh: “Chị cứ tiếp tục giả vờ đi. Tôi là người nắm chứng cứ trong tay, không phải loại trợn mắt nói dối đâu.”

“Chứng cứ gì?” Sa Khinh Vũ tò mò.

Tề Phi đắc ý móc di động ra khỏi túi, lướt vài cái rồi đưa ra tấm ảnh Lận Thần ôm cô: “Chị xem đi. Cái này có tính là chứng cứ không?”

Sa Khinh Vũ đang lái xe, tiện đà liếc mắt qua nhìn một cái. Đợi khi nhìn rõ tấm ảnh, cô phanh gấp, xe dừng lại giữa đường không hề báo trước.

Thình lình nhấn phanh, Tề Phi bị dọa sợ hô thành tiếng, may có đai an toàn kéo lại, cũng suýt chút nữa cậu ném điện thoại đi.

“Sa sư đệ!” Tề Phi vừa gào lên thì cái điện thoại ngả nghiêng sắp rơi bị Sa Khinh Vũ cướp mất. Cô tỉ mỉ quan sát bức ảnh.

Một lúc sau, cô hỏi: “Chụp ở đâu đấy?”

Sao cô không nhớ có cảnh này nhỉ? Lận Thần bế cô?

Tề Phi bĩu môi, ngồi thẳng người, đáp lại một cách không tình nguyện: “Hôm đó tôi bắt gặp ở KTV.”

“KTV?” Sa Khinh Vũ nhíu mãi, ngẫm mãi mới nhớ ra bữa tiệc do Lận Yên đứng lên tổ chức, ăn uống xong đến KTV. Cô trả điện thoại cho Tề Phi: “Gửi cho tôi tấm ảnh này.”

“Hả?” Tề Phi mông lung.

“Gửi hết nhé.” Sa Khinh Vũ nghiêm túc một cách khác thường, bổ sung.

Ánh trăng lạnh lẽo, màn đêm u ám, nhờ đèn xe rọi tới, bóng hai người đổ trên mặt đất kéo dài. Lúc bế cô, anh vẫn đứng thẳng lưng, dường như tốn chẳng mấy sức. Nếu không phải do kỹ thuật chụp ảnh của Tề Phi quá tốt, hẳn sẽ không chụp được rõ nét biểu cảm trên gương mặt tuấn tú của anh.

Sa Khinh Vũ nhìn chằm chằm di động, nghĩ đến xuất thần.

“Sa sư đệ, ‘tiểu xác hạnh(1)’ quán này làm ngon lắm. Muốn gọi một phần không?” Bỗng nhiên, Tề Phi hỏi cô.

(1)Tiểu xác hạnh: Đây là ngôn ngữ mạng. Nó vốn là một cụm từ trong tập tùy bút của Murakami Haruki, cuốn “Afternoon in the Islets of Langerhans”. Qua tay phiên dịch Lâm Thiếu Hoa, cụm từ ấy rất hay dùng trong thời nay. Cụm từ muốn nói đến: Việc nho nhỏ mình mong đợi vừa hay xảy ra với mình thật, trở thành chuyện khiến mình hạnh phúc và thỏa mãn. (Nguồn baidu.) Với hoàn cảnh trong truyện thì cụm từ này đã được đặt tên cho một loại bánh.

Sa Khinh Vũ hồi hồn, lơ đãng đồng ý.

Tề Phi gọi món xong trả thực đơn cho nhân viên phục vụ, gõ gõ mấy tấm ảnh mới cứng chụp Kỷ Đức trên mặt bàn, thở dài: “Kết thúc rồi, kết thúc rồi. Công việc ở Bắc Kinh đã kết thúc rồi.”

Kết thúc.

Sa Khinh Vũ nhăn mày, mấy từ đó như ma chú, cứ liên tục vang lên bên tai. Kết thúc thật rồi ư? Cô phải về thành phố S? Sao lại luyến tiếc thế này?

“Sa sư đệ, ngày kia chúng ta lên máy bay, còn hai ngày để chơi.” Song, Tề Phi đột ngột nói thêm: “Phải rồi! Sa sư đệ, không phải chị bảo xong việc của Kỷ Đức sẽ mời tôi đi ăn ở Túy Tiên Cư sao?”

Dứt câu, cậu cười ha ha đầy âm hiểm.

Sa Khinh Vũ thu hồi suy nghĩ, hừ một tiếng: “Được thôi, cho cậu ăn một bữa no nê ở Bắc Kinh.”

Tề Phi vỗ tay hoan hô: “Oh yeah!”

“Trưa mai nhé?” Sa Khinh Vũ định thời gian luôn.

Tề Phi làm dấu ok: “No problem!”

Thưởng trà chiều xong, Sa Khinh Vũ mang một phần tiểu xác hạnh mình thấy khá ngon về cho Lận Thần. Xe vừa đến Phạn Duyệt đã trông thấy Lận Thần xách theo túi đồ ăn đi vào tòa nhà. Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ, anh chàng nhân viên trong đó còn nhiệt tình chào hỏi anh. Anh nhếch môi, gật đầu đáp lại.

Sa Khinh Vũ hạ cửa sổ xe xuống, hô: “Lận Thần.”

Lận Thần dừng bước, quay đi tìm hướng phát ra tiếng. Ngay sau đó, anh cười nhẹ, mắt dịu dàng thấy rõ.

Sa Khinh Vũ nhanh chóng đỗ xe vào đúng vị trí rồi chạy chậm qua chỗ Lận Thần đứng chờ. Cô đưa tay muốn cầm bớt đồ giúp anh lại bị anh tránh đi.

“Nặng. Em giúp anh.” Cô nói.

Lận Thần giơ cái tay rảnh rỗi lên đẩy vai cô: “Em xách lại nặng.”

Sa Khinh Vũ chu môi, rất khinh thường việc quan ngoại giao Lận đả kích sức lực của mình. Vào thang máy, cô giơ hộp đồ ngọt lên: “Xem này, em mang đồ ăn ngon về cho anh.”

Lận Thần hời hợt liếc mắt: “Gì đấy?”

“Đồ ngọt.”

Nghe hai chữ đồ ngọt, người nào đó hơi nhíu mày, ho nhẹ: “Bác sĩ dặn anh không được ăn nhiều đồ ngọt.”

“Ơ?” Sa Khinh Vũ ngớ ra: “Phải kiêng đồ ngọt á?”

Lận Thần bình tĩnh gật đầu, “ừm” một tiếng, giọng điệu không cho phép bắt bẻ.

“Thôi vậy.” Sa Khinh Vũ bỏ cuộc: “Em tự ăn. Anh biết không, món đầy có cái tên siêu hay luôn. Gọi là tiểu xác hạnh.”

“Tiểu xác hạnh?”

Sa Khinh Vũ gật đầu, hứng thú bừng bừng: “Ừm, đố anh biết nó có nghĩa là gì?”

Lận Thần lắc đầu.

Sa Khinh Vũ cười càng tươi hơn, giải thích: “Điều nho nhỏ. Cực kỳ hạnh phúc.”

Dứt lời. “Ting” một tiếng, đã đến tầng 17.

Tựa lúc phim điện ảnh đến hồi kết, mành che của bọn họ là cửa thang máy. Sau một đoạn phim dài lê thê, cửa thang máy mở ra. Giữa lúc đen trắng nhấp nháy, hiện lên gương mặt người phụ nữ tươi cười hạnh phúc. Nhìn vào mắt cô ấy, bạn như ngã vào một hồ nước êm đềm trong veo. Sóng nước dập dờn trong mắt, khuôn mặt khuynh thành, môi hồng răng trắng, cười đẹp nao lòng, đôi mắt hớp hồn.

Lát sau, Lận Thần nhấc nhẹ cái túi trong tay lên, áng chừng sức nặng. Sau đó, anh lấy chìa khóa ở túi áo khoác ra, đưa cho Sa Khinh Vũ.

“Em có mà.” Sa Khinh Vũ nói.

Lận Thần làm như không nghe thấy, nhét thẳng chìa khóa vào tay cô, thuận tay cầm luôn túi đồ ngọt: “Mở cửa đi.”



Sa Khinh Vũ thay đồ xong đi vào bếp, nói muốn hỗ trợ.

“Em rửa rau đi.” Lận Thần để cô làm công việc nhẹ nhàng nhất.

Sa Khinh Vũ gật đầu: “Vâng.”

Vừa mở vòi nước, cô thấy mình bị người ta ôm eo từ phía sau. Cúi đầu xem, thì ra Lận Thần giúp cô đeo tạo dề. Mười ngón tay thon dài nhanh chóng thắt cái nơ con bướm bên hông cô, động tác thành thạo tự nhiên.

“Rửa sạch một chút.” Giọng điệu đầy hấp dẫn của anh vang lên từ phía sau. Loại mê hoặc ấy làm lòng cô run rẩy.

Vì Lận Thần bị thương nên đồ ăn tương đối thanh đạm. Xương sườn ninh khoai sọ, thịt xào cần tây, cuối cùng là một đĩa rau xào. Sa Khinh Vũ rửa rau xong, đứng dựa vào bồn rửa tay, chuyên chú thưởng thức dáng vẻ Lận Thần nấu cơm.

Có lẽ do trời sinh anh nghiêm cẩn, nên dù không đi làm, anh cũng mặc đồ rất nghiêm túc. Áo sơ mi xám nhạt cùng màu với áo gi lê khoác ngoài. Để tiện hành động, anh xắn áo lên tận khuỷu tay, để lộ phần cánh tay trắng nõn.

“Ăn cần tây không?” Anh vừa xào vừa hỏi.

Sa Khinh Vũ tiến lại gần, ngó, xong vứt cho anh một đề khó: “Nếu em bảo không ăn, anh có gắp ra không?”

Cô vừa dứt câu, anh ngừng xào, nghiêng mặt, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng cô: “Anh nhớ hồi nhỏ em thích ăn lắm mà.”

Sa Khinh Vũ gật đầu, thở dài: “Tuổi nhỏ chưa trải sự đời.”

Thấy cô không giống nói đùa, Lận Thần nghiêm túc hỏi lại: “Không ăn thật à?”

Sa Khinh Vũ gật đầu lần nữa, nhìn thứ xanh xanh trong nồi, cau mày: “Không thích ăn.”

Cuối cùng, Lận Thần cũng thôi quan sát cô, đảo tiếp vài cái: “Lấy cho anh lọ muối bên phải em.”

Sa Khinh Vũ cứ nhìn chăm chăm cần tây trong nồi, đưa tay phải lần mò thử, tùy tiện đưa một lọ thủy tinh qua.

Lận Thần nhìn lọ, nhăn mày: “Anh muốn muối. Em đưa bột năng cho anh làm gì?”

Sa Khinh Vũ cúi đầu xem thử, thấy đúng là bột năng, vội vàng đổi sang muối cho anh, ngượng ngùng cười: “Em nhầm.”

“Chả biết để mắt ở đâu.” Lận Thần mắng yêu một câu, giọng nói nghe là thấy tràn ngập cưng chiều.

Sa Khinh Vũ vẫn chăm chú nhìn theo nồi thịt xào cần tây. Thấy Lận Thần bấc nồi ra, cô bĩu môi. Cô cứ tưởng anh vớt cần tây ra thật.

“Đi lấy bát đũa đi.” Quá vướng víu, Lận Thần đẩy cô ra khỏi bếp.

Lúc ăn cơm, Sa Khinh Vũ phát hiện, món thịt xào cần tây được chia ra làm hai đĩa riêng biệt. Một đĩa đựng cần tây, một đĩa là thịt.

Lận Thần gõ vào bát cô: “Ngẩn người gì thế? Ăn cơm.”

“Ồ!”

Ăn được một nửa, cô không nhịn nổi, hỏi: “Sao anh lại tách cần tây với thịt?”

Rõ ràng khi bấc nồi ra, vẫn trộn chung mà.

“Khen em.” Lận Thần nói một câu không đầu không đuôi.

Sa Khinh Vũ khó hiểu: “Khen? Khen gì chứ?”

Lận Thần liếc mắt sang, gắp một miếng khoai sọ đặt vào bát cô, làm ra vẻ bác học nói: “Tính giác ngộ cao, nên khen thưởng.”

Nghe không hiểu. Có điều, Sa Khinh Vũ không quá để tâm chuyện đó. Cô gắp miếng khoai sọ đưa lên miệng, chuyển chủ đề: “Ngày mai em tính mời đàn em mình một bữa. Anh muốn đi cùng không?”

“Đàn em của em?”

“Ừm, là cái người đi theo chụp ảnh, tên Tề Phi. Lúc mới đến Bắc Kinh, em đã đồng ý với cậu ta, xong chuyện Kỷ Đức sẽ mời cậu ta một bữa ngon.”

Lận Thần gật đầu, xem như đồng ý: “Ăn ở đâu?”

“Túy Tiên Cư.”

“Xem ra bản thảo phỏng vấn Kỷ Đức chất lượng rất cao.” Lận Thần nói câu đầy ẩn ý.

Sa Khinh Vũ hết biết nói gì. Bỗng, một tia sáng lóe lên trong đầu cô, hỏi: “Em nghe nói, chủ biên bảo em đi lấy tin của Kỷ Đức là vì nịnh bợ anh?”

Lận Thần ung dung ăn thêm miếng cơm, nhìn cô, trầm giọng nói: “Ai bảo thế?”

“À thì…” Sa Khinh Vũ nghẹn lời, sau giải thích gượng ép: “Thì là nghe nói đó.”

Nghe cô giải thích miễn cưỡng, Lận Thần chỉ cười cho có, xong thì vùi mình ăn cơm.

Dáng vẻ bình thản ung dung của anh làm Sa Khinh Vũ rất bực mình. Cô quyết không bỏ qua, hỏi tới: “Rốt cuộc có phải không?”

Lận Thần ngẩng đầu, không cảm xúc nói: “Hẳn em nên hỏi chủ biên mình.”

Sa Khinh Vũ cắn răng trừng mắt: DM!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi