Kể từ sau khi nhậm chức người phát ngôn của bộ ngoại giao, ngoại trừ việc phải tổ chức họp báo với phóng viên ra thì thời gian còn lại của Lận Thần xem như nhàn rỗi.
Sáng anh ở nhà ăn sáng với Sa Khinh Vũ xong đạp xe đi làm, buổi trưa tuy không về nhà ăn nhưng sẽ gọi điện dặn dò cô không ăn mấy đồ không dinh dưỡng như mì gói.
Đến chiều, Sa Khinh Vũ đạp xe đến cơ quan anh đón anh tan làm, rồi hai người cùng nhau vòng qua khu công viên cây xanh gần đó chạy khoảng một tiếng.
Kết thúc buổi chạy, cả hai đến siêu thị mua đồ ăn cho bữa tối rồi cùng nhau về nhà nấu cơm.
Thi thoảng cơ quan có buổi đánh cầu lông, Lận Thần sẽ đưa Sa Khinh Vũ theo.
Cuối tuần rảnh rỗi, có thể bọn họ sẽ đi bơi hoặc đến quán trà của Hi Vi thưởng trà đọc sách.
Ngày tháng trôi qua bình yên, nhoáng cái đã trôi qua nửa tháng.
Hôm đó vừa hay là cuối tuần, Sa Khinh Vũ nhận được điện thoại của Liễu Khê đúng lúc vừa ăn sáng xong, Lận Thần thì đang rửa bát trong bếp.
“Khinh Vũ…” Liễu Khê ở đầu kia điện thoại hưng phấn thét chói tai: “Váy cưới của cậu vận chuyển qua đường hàng không đến nơi rồi.”
Tuy Sa Khinh Vũ nói không muốn lăn lộn chuẩn bị đám cưới nhưng váy cưới là ước mơ mà bất cứ cô gái nào cũng ao ước.
Nghe Liễu Khê thét chói tai, lòng cô cũng khấp khởi mong chờ: “Đến rồi? Nhanh vậy?”
“Đúng thế! Không dễ dàng gì mới về được đến đây.
Bọn họ không ngừng đẩy nhanh tốc độ hoàn thiện đó.
Nếu không có tớ nhờ Phong Mạt đi cầu Jennifer trước, váy cưới của cậu sao có thể được đặt làm mà không hẹn trước.”
“Vâng, mọi chuyện đều nhờ Liễu đại tiểu thư cả.” Sa Khinh Vũ nịnh bợ.
Liễu Khê đắc chí: “Đương nhiên.
Cậu chờ nhé, tớ mang váy cưới đến nhà cậu ngay.”
Khoảng nửa tiếng sau, Liễu Khê đến Phạn Duyệt.
Khi váy được bê lên đến nhà, nhìn đoàn người đi theo sau cô nàng, Sa Khinh Vũ hơi hoảng hốt, vội vàng chạy từ ban công vào trong.
Liễu Khê cảm ơn và tiễn nhóm người giúp mình bê đồ đi xong, quay lại đắc ý nhướng mày nhìn Sa Khinh Vũ: “Thế nào? Có phải cậu đang rất sùng bái tớ không?”
Sa Khinh Vũ nhìn cái hộp khổng lồ được đóng gói mang đến, chớp mắt, do dự hỏi: “Đây… là váy cưới của tớ?”
Liễu Khê gật đầu, gõ gõ vào mặt hộp: “Của cậu.”
Lận Thần yên lặng đến gần, rũ mắt nhìn cái hộp: “Mở ra xem xem.”
Liễu Khê phụ họa: “Đúng đúng đúng, cậu mở ra xem đi, tiện thể thử luôn.”
Dưới sự xúi giục của hai người đứng cạnh, Sa Khinh Vũ mở hộp, tóm bỏ hết đống giấy bọc bên trên, sờ lên chất vải mềm mại, khóe môi không tự chủ được mà nhếch lên.
Năm ngón tay lướt trên vải trắng, cảm giác như có dòng điện lưu nhỏ tê tê chạy thẳng đến trái tim.
Loại cảm giác kỳ diệu này không sao biểu đạt bằng lời nói.
Sa Khinh Vũ ngây ngốc để Liễu Khê kéo thẳng mình vào trong phòng thử váy.
Nhìn bản thân trong gương, cô có chút choáng váng.
Màu vải trắng ngà được chế tác tỉ mỉ, làn váy chữ A bồng bềnh mang lại cảm giác vừa cổ điển lại ưu nhã.
Ngọc trai được dùng điểm xuyết khá nhiều ở mặt trước váy.
Sa Khinh Vũ nhẹ nhàng dùng tay mân mê viên ngọc đính trên váy.
Từ vai đến cổ tay, từ xương quai xanh đến bên hông đều được tạo điểm nhấn bằng những viên ngọc trai bé bé xinh xinh.
Khoác lên mình một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời như thế, lòng cô cứ thấy không chân thật.
“Team của Jennifer mất hơn hai tháng trời để hoàn thiện chiếc váy này đấy.
Xong xuôi, Jennifer lại đích thân đem váy vượt biển mang tới đây cho cậu.
Nếu cậu không hài lòng chỗ nào có thể sửa ngay chỗ đó.” Liễu Khê vừa nói vừa lui về sau mấy bước, quan sát tổng thể một lượt.
Sau đó, cô nàng tiến tới dùng một tay nâng khuỷu tay cô lên, tay kia tì lên môi ra chiều suy ngẫm, nghiêm túc đánh giá.
Vài phút sau, Liễu Khê nói: “Phần eo phải bó thêm chút nữa, hơi rộng.”
Dứt câu, cô nàng cau mày: “Cậu gầy đi à?”
Sa Khinh Vũ gật đầu: “Chắc gầy đi chút.”
Liễu Khê buồn bực: “Giờ cậu từ chức, ăn vạ cả ngày ở nhà, đồ ăn ngon dâng tận miệng sao vẫn gầy đi hay thế? Điên à?”
Nói đến đây, Sa Khinh Vũ lắc đầu bật cười, nói ra ti tỉ phương thức vận động: “Mỗi ngày chạy bộ một tiếng, đạp xe 30 phút, mỗi tuần đi bơi từ một đến hai lần, đánh cầu lông hai lần, vân vân và mây mây.
Thể dục thể thao điều độ như thế, cậu bảo tớ béo kiểu gì?”
Nghe xong, khóe mắt Liễu Khê giật giật.
Thứ lỗi cho cô không hiểu lãng mạn mà Sa Khinh Vũ và Lận Thần theo đuổi.
Vợ chồng son nhà người ta hẹn hò sẽ đi dạo phố mua sắm, ăn uống các thứ.
Hai người họ thì hay rồi, hết chạy bộ, đạp xe đến bơi lội, chơi cầu lông, làm như huấn luyện cho vận động viên trước khi ra sân không bằng.
“Thế mai cậu phải đến khách sạn Jennifer ở một chuyến để bóp eo váy.
Còn điểm nào không ổn tiện thể thảo luận xong bảo Jennifer sửa lại luôn.”
“Ừ.” Sa Khinh Vũ đồng ý, cầm lòng không đặng lại sờ sờ ngọc trai đính trên váy, hỏi Liễu Khê: “Cái này… tốn không ít tiền nhỉ?”
Liễu Khê khoanh hai tay trước ngực, ngắm Sa Khinh Vũ như đang quan sát một tác phẩm nghệ thuật, cười nhẹ: “Bao nhiêu ngọc trai đính trên người cậu cơ mà, tất nhiên tốn không ít tiền rồi.
Hơn nữa, đây còn là váy do chính tay Jennifer thiết kế.
Có thể nói, váy cưới của cậu là mặt hàng xa xỉ.”
Nghe vậy, Sa Khinh Vũ cau mày lo lắng.
Thấy cô nhăn nhó, Liễu Khê hiếm khi tốt bụng không chọc ghẹo: “Thôi nào, đừng bày ra dáng vẻ đau lòng ấy, không tốn một cắc tiền của cậu.”
Sa Khinh Vũ nghi ngờ nhìn Liễu Khê.
Cô nàng lại nói: “Cũng không tiêu tiền Lận Thần nhà cậu.”
Sa Khinh Vũ không thôi hoài nghi, nhíu mày: “Vậy tốn tiền của ai?” Váy cưới của cô không phải Lận Thần mua? Chẳng hiểu sao cô cứ thấy sai sai.
Liễu Khê chỉ tay vào chính mình, tức giận nói: “Đương nhiên là tốn tiền của bà đây rồi.
Mấy đứa kia toàn chê nhiều việc không làm, nhất quyết không chịu làm đám cưới.
Năn nỉ chúng nó tổ chức đám cưới còn khó hơn lên trời.
Cuối cùng còn mỗi mình cậu…”
Sa Khinh Vũ thông suốt ngay tức khắc.
Liễu Khê từng nói, khi nào Lai Sở Sở, Cố Hiểu Thần, Lận Yên và Sa Khinh Vũ kết hôn, cả bốn người đều phải giao váy cưới cho cô nàng xử lý.
Cô nàng tiến lên bóp chặt eo cho Sa Khinh Vũ, dùng tạm kẹp tóc trên bàn trang điểm cố định, vỗ vỗ lưng thúc giục: “Đi thôi, ra ngoài cho anh Thần xem nào.”
Lận Thần biết Sa Khinh Vũ có phần cổ thiên nga đáng tự hào nhưng không ngờ khi khoác chiếc váy này lên người, nét đẹp ấy càng được phô ra xuất sắc hơn.
Tóc ngắn vơ gọn búi lỏng, để mấy sợi tóc con rủ xuống ở hai bên trông tự nhiên, dù không đeo trang sức cô cũng đẹp tựa đóa phù dung trong nước, đẹp đến nao lòng.
Liễu Khê nhón mũi chân chỉ vào cổ Sa Khinh Vũ, kiến nghị: “Thêm cái vòng cổ nữa là hoàn hảo.
Anh Thần, anh thấy có được không?”
Lận Thần nhìn theo vị trí Liễu Khê chỉ, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Được, chúng ta dùng dây chuyền tạo điểm nhấn trên xương quai xanh.
Kim cương tím được không?”
Liễu Khê tự vỗ đầu một cái: “Ơ! Được ạ! Sao em không nghĩ ra nhỉ? Đây là màu Khinh Vũ thích nhất.”
Đôi mắt Sa Khinh Vũ đong đầy tình ý.
Cô ngước lên nhìn gương mặt dịu dàng của Lận Thần, mỉm cười.
Rõ đã tận lực che giấu dáng vẻ hạnh phúc nhưng làm thế nào cũng không thành công.
Hôm sau, mới sáng sớm Sa Khinh Vũ đã bị Liễu Khê kéo đến khách sạn Jennifer ở để sửa váy.
Trải qua một buổi sáng sửa tới sửa lui, cuối cùng cũng xử lý xong khâu váy cưới.
Sau đó, nhờ gợi ý dùng dây chuyền kim cương tím Lận Thần đưa ra hôm qua, Liễu Khê vội vàng kéo Sa Khinh Vũ lượn khắp các cửa hàng bán đồ trang sức để tìm dây chuyền kim cương tím trong truyền thuyết.
Ấy vậy mà công sức đi dạo cả chiều lại hóa công cốc.
Ai ngờ đến tối về Phạn Duyệt, Sa Khinh Vũ sững sờ khi trông thấy dây chuyền kim cương tím đặt ngay ngắn trên bàn phòng khách.
Liễu Khê kích động chạy đến, mừng rỡ như điên cầm lên xem thử.
Lận Thần đang ở phòng sách ngoài ban công nghe tiếng hét đinh tai của Liễu Khê, xoay người đi vào, hời hợt hỏi: “Thích không?”
Liễu Khê gấp gáp giúp Sa Khinh Vũ đeo lên, xong đẩy cô đến trước cửa kính soi thử.
Sa Khinh Vũ tỉ mỉ quan sát thân hình phản chiếu trên kính, kim cương tím nằm trên cổ không chỉ không mất đi vẻ tao nhã, quý phái mà còn làm nổi bật phần cổ đáng kiêu ngạo, vui vẻ gật đầu: “Thích.”
Nghe vậy, anh cười nhẹ, con ngươi đen láy thấm đượm nhu tình.
Sa Khinh Vũ bước vài bước đến gần anh, choàng tay ôm cổ đối phương, nhón chân hôn nhẹ lên bờ môi mỏng.
Liễu Khê đứng cạnh chứng kiến cố nén không để bản thân hét lên, lấy di động điên cuồng nhấn chụp mấy tấm.
Kết thúc nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, Sa Khinh Vũ nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Chỉ cần là đồ anh tặng, em đều thích.” Nói xong, cô bước về phía trước thêm một bước, dẫm mũi chân lên chân Lận Thần, để bản thân không chấn nhón chân cũng có thể ôm cổ anh, hỏi: “Em đẹp không?”
Lận Thần thuận thế ôm eo cô, nhướn mày: “Lận phu nhân của anh như đóa phù dung nơi núi xa, rất đẹp.”
…
Cách hôn lễ chỉ còn hai tháng, Sa Khinh Vũ không ngờ sau khi váy cưới về tay lại có thể khiến bản thân bận rộn hẳn lên.
Những việc trước kia lần lữa không làm giờ bị Lận Yên mạnh mẽ ép nhét vào thời gian biểu.
“Hai người gửi thiệp mời chưa?” Liễu Khê hỏi.
Sa Khinh Vũ ngẩng lên từ đống kẹo cưới, giơ ba ngón tay: “Phát rồi.
Tớ dùng ba ngày ba đêm để viết đấy.”
Nghĩ đến đống thiệp đã viết xong mà lòng cô e sợ, tay run lẩy bẩy.
Dáng vẻ sợ hãi của cô khiến Liễu Khê khó hiểu: “Viết thiệp thôi mà.
Dáng vẻ như chiến sĩ anh dũng hi sinh của cậu là sao?”
Sa Khinh Vũ thở dài: “Cậu không biết Lận Thần bi3n thái thế nào đâu.
Danh sách khách mời của anh ấy toàn những chính khách trước kia tớ từng tìm hiểu.”
Người nào người nấy toàn nhân vật tầm cỡ.
“Cậu tìm hiểu mấy người đó làm gì?” Liễu Khê buồn cười.
Sa Khinh Vũ nghịch nghịch gói kẹo cưới trong tay, thở dài: “Để phỏng vấn họ chứ sao nữa.”
“À phải rồi!” Liễu Khê chợt nhớ ra một vấn đề: “Thế kết hôn xong cậu có định ra ngoài làm việc nữa không?”
“Có chứ!” Cô không muốn về nhà làm bà chủ gia đình đâu: “Hơn nữa Lận Thần cũng muốn tớ ra ngoài làm việc.”
Liễu Khê nghi ngờ: “Thật không?”
“Thật!” Sa Khinh Vũ đáp chắc nịch: “Chính miệng anh ấy nói mà.
Tớ thích làm gì cũng được.
Đều! Theo! Ý! Tớ!” Dứt câu, cô hất cằm khoe khoang.
Liễu Khê bị bộ dáng tiểu nhân đắc chí của cô chọc phì cười.
…
Gói kẹo mừng, chọn đồ ăn, xếp bàn cho khách,… sau khi các hạng mục dần được hoàn thiện, Sa Khinh Vũ chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng: Phù rể là ai?
Đêm đó, Lận Thần ngồi làm việc trong phòng sách ngoài ban công, Sa Khinh Vũ ân cần bưng café vào cho anh, nói bóng nói gió: “Em chọn Liễu Khê làm phù dâu, anh thấy ổn không?”
Lận Thần uống ngụm café, nhìn cô gật đầu: “Ổn!”
Ổn? Sa Khinh Vũ chớp mắt.
Thế thôi à?
“Thế…” Cô đi vòng ra đằng trước, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh: “Phù rể là ai?”
“Anh mời Kỷ Đức.”
Nghe được cái tên không như mong đợi, Sa Khinh Vũ không vui trừng anh: “Anh cố ý!”
Lận Thần tỏ vẻ vô tội: “Bạn bè bên anh người thân thiết nhất chỉ có Kỷ Đức, không mời cậu ấy thì anh mời ai?”
“Nhưng mà…” Ánh mắt ấy khiến cô nhất thời không biết phải nói sao.
Nói vậy có lý quá, cô không cãi được.
Thấy cô muốn nói lại thôi, anh gặng hỏi: “Nhưng mà sao?”
“Nhưng…” Sa Khinh Vũ cố gắng biểu đạt thành lời cơ mà chẳng hiểu sao lời đến miệng lại không thể thốt thành câu.
“Rốt cuộc em muốn nói gì?” Lận Thần không tha cho cô, nghiêm chỉnh ngồi thẳng, ra vẻ dù bận nhưng vẫn ung dung.
Sa Khinh Vũ phồng má, nhỏ giọng nói: “Phải tránh hiềm nghi chứ.”
“Tránh hiềm nghi?” Lận Thần rất hứng thú với điều cô vừa nói, cười như không cười: “Sao phải tránh hiềm nghi?”
“Kỷ Đức…” Cô nghiêng đầu, lầm bầm: “Không phải anh ấy từng thích em sao?”
Cô cắn răng lí nhí trong miệng, Lận Thần nghe không rõ nhưng cũng mơ hồ đoán được cô muốn nói gì.
Dù vậy, anh vẫn làm như mình nghe không hiểu, cố tình động động tai, đè thấp giọng: “Em nói gì?”
Sa Khinh Vũ ngẩng lên thấy điệu bộ cười như không cười của anh quá đáng ghét, trừng mắt cảnh cáo xong hung hăng đẩy anh ra.
Lận Thần thuận theo lực đẩy ngả người ra phía sau, cố ý “a” một tiếng.
Sa Khinh Vũ tưởng anh ngã thật, vội vàng chạy lại đỡ người lên.
Ai ngờ người nào đó lại nhân cơ hội giữ chặt cổ tay cô, kéo giật người về phía mình.
Chỉ tích tắc sau, cả người cô đã yên vị trong lòng anh.
Anh vòng hai tay ôm lấy cô, chặt đứt đường trốn.
Ngửi mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh, chẳng hiểu sao Sa Khinh Vũ đỏ bừng mặt.
Sau khi hoàn hồn, cô giãy dụa muốn trốn nhưng bị ghì chặt lại không cho đi.
Cảm giác ngượng ngùng qua đi, cô ngưng giãy dụa, dứt khoát quay đầu bất ngờ đặt nụ hôn lên môi anh, bắt chước anh m ơn trớn bờ môi, cạy mở từng chút một rồi tiến công thần tốc vào trong.
Có lẽ do cô hiếm khi chủ động hôn, lần này lại đặc biệt nhiệt tình nên Lận Thần bắt đầu nới lỏng cảnh giác, hoàn toàn nhập tâm vào nụ hôn.
Chính vào lúc này, Sa Khinh Vũ vặn mình dễ dàng tránh thoát khỏi cái ôm của anh, đẩy anh ra nhanh chóng đứng chạy, giật lùi hai ba bước về phía sau giữ khoảng cách an toàn.
Lận Thần – người đang chuyên tâm vào nụ hôn bỗng nhiên thấy phía trước trống không, ngước mắt lên thì thấy người gây họa đang đắc ý đứng nhìn, anh bật cười.
Không ngờ anh lại bị cô bẫy.
“Lại đây.” Anh vẫy tay gọi cô.
Sa Khinh Vũ làm mũi heo, nhởn nhơ nói: “Không.”
“Cho em ba giây, lập tức tới đây.” Anh giở giọng ra lệnh.
Nhưng Sa Khinh Vũ ngoảnh mặt làm ngơ, hai tay chống eo, lắc đầu kháng nghị.
Lận Thần nheo mắt nhìn cô, hơi thở nguy hiểm bắt đầu lan ra trong không khí.
Đánh hơi được điểm khác thường, Sa Khinh Vũ lập tức lẩn mất, trước khi anh kịp đứng dậy tóm người cô đã chạy vào phòng khách, lủi về phòng, khóa trái cửa.
Chậm một bước bị chắn ngoài cửa, Lận Thần không thể làm gì ngoài gõ cửa: “Khinh Vũ, mở cửa cho anh!”
“Không!” Sa Khinh Vũ đứng phía trong cánh cửa quả quyết phản đối: “Em mở cửa em sẽ chết!”
Muốn cô tự nguyện giơ tay chịu trói sau khi chọc ghẹo ngài Lận phúc hắc hả? Tưởng cô ngu chắc?
“Anh khuyên em lập tức mở cửa, nếu không muốn sáng mai nhận kết cục thảm hại hơn.”
“Em là người đi đến đâu tính đến đó, chuyện sáng mai để sáng mai hay.”
Cứng không được, vậy thì dùng biện pháp mềm.
Lận Thần dụ dỗ: “Tí anh làm bánh sữa hai tầng(1) cho em ăn.
Em có ra không?”
(1)Bánh sữa hai tầng: Hay chính xác hơn phải gọi là “double skin milk/双皮奶”, một món tráng miệng Quảng Đông được làm từ sữa, lòng trắng trứng và đường.
Nó ra đời ở Thuận Đức, Quảng Đông.
Nó hơi giống món panna cotta.
“Bánh sữa hai tầng?” Vừa nghe có đồ ăn ngon, Sa Khinh Vũ lập tức buông phòng bị.
Thấy chiêu lấy đồ ăn làm mồi nhử có tác dụng, Lận Thần ung dung đứng tựa vào khung cửa, tiếp tục nói: “Đúng thế.
Muốn ăn bánh sữa hai tầng không?”
“Anh thề đi.
Em ra ngoài anh không được bắt nạt em.” Sa Khinh Vũ không bộp chộp mở cửa ra ngay, phải thương lượng xong điều kiện có lợi cho mình đã.
“Anh thề.” Lận Thần đứng phía ngoài cửa bảo đảm.
Sa Khinh Vũ vặn chốt cửa.
Tiếng kim loại vừa lạch cạch vang lên, Lận Thần đã chớp thời cơ mở cửa vào luôn, bế ngang cô ném lên giường.
Sa Khinh Vũ lăn trên giường hai vòng, đang định đứng dậy thì thân hình Lận Thần đổ ập lên, gắt gao giam cô trong không gian chật hẹp.
Cô duỗi tay chống lên ngực anh, không cho anh tới gần, tức giận mắng: “Anh là cái đồ lừa đảo!”
Lận Thần cười mỉm, ra vẻ “anh cứ chơi xấu đấy”: “Anh học theo em đấy.
Binh bất yếm trá(2)!” Dứt câu, anh gạt hai cái tay đang chống trên ngực mình ra, khuôn mặt anh tuấn kề sát.
Sa Khinh Vũ sợ đến mức quay ngoắt đầu sang một bên, khóc lóc xin tha: “Lận Thần! Anh phạm quy! Chính miệng anh nói không làm chuyện đó trước hôn lễ mà.”
(2)Binh bất yếm trá: Việc quân cơ không ngại dối gian.
“Em giở trò trước đấy.
Nãy em hôn nhiệt tình lắm mà.”
Chất giọng trầm khàn len lỏi vào tai, gợi cảm không nói nên lời.
Sa Khinh Vũ nín thở, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thấy cô thành thật không động đậy, Lận Thần đành buông tha, rầu rĩ vùi đầu vào cổ cô: “Em đúng là tiểu yêu tinh giỏi giày vò người khác.”
“Đấy cũng là do anh chiều mà thành.” Cô cười cắn ngược lại anh.
Lận Thần vùi đầu vào cổ cô, bật cười, tán đồng với lý do thoái thác ấy: “Ừm, tất cả là do anh.”
Hôm sau, hai người nhận được tin Lận Yên sinh con, thai sinh đôi một trai một gái.
Sa Khinh Vũ giơ điện thoại cho Lận Thần xem ảnh chụp hai bé con: “Chúc mừng anh lên chức cậu.”
Lận Thần nhìn ảnh, cười nhẹ: “Chúc mừng em lên chức mợ.”(3)
(3)Ở Trung Quốc, cách xưng hô hơi khác với Việt Nam mình, bên họ đằng mẹ dù kém tuổi hay hơn tuổi thì đều gọi là cậu/mợ (vợ cậu).
“Nghe nói Hoằng Dịch đặt tên hay lắm.”
“Tên gì?” Lận Thần hỏi.
“Anh trai tên Mục Tưởng, em gái tên Mục Nghê.”
Lận Thần nghe hiểu ẩn ý ngay, nhướn mày nói: “Nhớ em(4)?”
(4)Tên của hai bé con nhà Lận Yên ghép lại sẽ là Tưởng Nghê /想霓/xiang ni2/, đọc nhanh cái tên này sẽ thành “nhớ em” /想你/xiang ni/
“Ừm.” Sa Khinh Vũ hâm mộ: “Lãng mạn nhỉ?”
Lận Thần cầm tay cô, hỏi: “Chúng ta thì sao? Con chúng ta em định đặt tên là gì?”
“Đặt là Lận Ái.” Sa Khinh Vũ thuận miệng nói.
“Lận Ái? Con gái rượu(5)?” Lận Thần phì cười: “Làm gì có ai đặt tên con như thế? Em biết trước con mình là trai hay gái à? Cẩn thận con biết hận em đấy.”
(5)Cái tên đọc lái đi sẽ ra từ phía sau =)) đặt qua loa thấy sợ.
“Nam đặt Lận Lang là được chứ gì!”
Anh cười nói: “Trai hay gái đều gọi là Lận Khuynh.”
“Tại sao?” Cô không hiểu.
Lận Thần hôn nhẹ lên tay cô, xong ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như nước, nhún vai nói: “Không biết!”
Sa Khinh Vũ tức giận lườm anh.
Mãi đến nhiều năm về sau, vào một ngày đẹp trời nào đó, Sa Khinh Vũ tan làm về nhà nghe thấy tiếng Lận Thần ru Lận Khuynh ngủ.
Cơ mà Lận Khuynh không chịu ngủ, con bé cứ nháo loạn đòi chơi.
Hết cách, anh đành giải thích cho bé nghe ý nghĩa tên bé.
Lận Khuynh dần chìm vào giấc ngủ theo giọng kể nhẹ nhàng.
Nhìn gương mặt đáng yêu của cô bé khi ngủ, Lận Thần kìm lòng không được hôn nhẹ lên khuôn mặt mềm mại ấy, dịu dàng nói nốt lời kết: “Lận Thần, một lòng hướng về(6), Khinh Vũ.”
(6)Khuynh trong tên Lận Khuynh là “khuynh” trong “khuynh tâm” với nghĩa là ái mộ/ cảm mến/ một lòng hướng về,…
Sa Khinh Vũ đứng ngoài cửa ngưng đẩy cửa, bất giác hiểu ra ý nghĩa cái tên Lận Khuynh.