BÁNH RĂNG

Edit: Cải Trắng

Hôm sau, phỏng vấn Kỷ Đức xong, Sa Khinh Vũ gọi Tề Phi đến lấy tài liệu.

Tề Phi nhận được điện thoại lập tức chạy tới, vừa đến quán café đã nịnh hót không ngừng: “Ôi ôi ôi! Phóng viên Sa của chúng ta đã ra trận thì không gì không trị được.”

Sa Khinh Vũ lườm: “Đừng có nói vớ vẩn, cẩn thận không vuốt trúng mông con hổ đấy.”

Tề Phi cười nịnh: “Sa sư đệ, đừng thế chứ. Chị thử nói cho tôi nghe xem sao chị thu phục được tên Kỷ Đức đi.”

Sa Khinh Vũ liếc mắt đầy khinh bỉ, cầm cốc café lên uống một ngụm: “Ngại quá, cậu sùng bái nhầm người rồi. Chị không làm chuyện đó.”

“Là sao?” Tề Phi ngồi xuống, vừa vẫy tay gọi phục vụ vừa hỏi: “Ngài Lận thu phục à?”

Khoảnh khắc đó, Sa Khinh Vũ cảm thấy rất thần kỳ. Cô chỉ cần một ánh mắt đã nhìn thấu Tề Phi.

Tề Phi gọi một ly espresso macchiato, nhếch môi đắc ý nói: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt sùng bái như thế. Tôi xấu hổ!”

Sa Khinh Vũ đánh cho cậu một cái, giận dữ nói: “Giải thích ngay cho tôi!”

Cậu đáng thương bĩu môi, không nhắc đến chuyện mình biết cô ở nhà Lận Thần, tránh nặng tìm nhẹ: “Đại ca nhóm tôi làm cùng bộ phận với ngài Lận. Cái người tên Hồ Siêu lần trước tôi nhắc với chị ấy. Anh ấy tiết lộ cho tôi.”

“Cái gì cơ?” Sa Khinh Vũ trợn trừng mắt vì Tề Phi không nói đúng chủ đề.

Tề Phi thở dài, giải thích: “Lần trước uống rượu, anh ấy có nhắc đến mối quan hệ của ngài Lận và Kỷ Đức với tôi, thân thiết lắm đấy. Ngài Lận nói một câu thôi mà Kỷ Đức đã lên đường. Chị thấy đó có phải thu phục không?”

Sa Khinh Vũ ngỡ ngàng nhận ra, gật đầu. Hóa ra, Tề Phi đã sớm biết Lận Thần với Kỷ Đức là cá mè một lứa.

“Thật ra thì…” Cậu ấp úng nói: “Tôi cứ có cảm giác chủ biên đày chị đến Bắc Kinh phỏng vấn Kỷ Đức là để chị không làm được, mượn cớ đó hối lộ ngài Lận.”

“Hối lộ?” Sa Khinh Vũ kích động đến mức trợn to hai mắt: “Cậu thấy ai bị đẩy đi hối lộ giống chị chưa? Đá người đi đày mà dám bảo hối lộ?”

Tề Phi vội vàng trấn an người, lấy đồ ăn thức uống tốt nhất để chiêu đãi: “Nguôi giận, nguôi giận nào…”

Sa Khinh Vũ hừ lạnh, quay hẳn mặt sang một bên, cực kỳ tức giận.

Tề Phi thở dài, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Chị không thể nghĩ như thế được. Không phải chị đến Bắc Kinh đã gặp ngài Lận sao? Hay nói chuyện của Kỷ Đức đi, anh ta có quan hệ gì với ngài Lận thì không cần nói cũng biết. Có tin của anh ta rồi, này không phải là cho chị đến Bắc Kinh nghỉ phép hả…”

Cậu chưa nói xong đã bị cô với tay sang đập một phát lên trán, lườm: “Nói vớ vẩn cái gì thế?”

Tề Phi mếu máo vì bị đánh, cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt đối mặt với Sa Khinh Vũ đang bừng bừng sát khí: “Chẳng lẽ không phải? Năm ngoái, vì vụ việc của tên cặn bã Vương Quốc Cường mà ngài Lận đã đặc biệt đi một chuyến đến tòa soạn, tỏ ra ân cần với chị khiến mọi người nuốt một bụng cẩu lương. Cho ai nhìn thì họ cũng liên tưởng đến chuyện đó thôi, mọi người không nhắc là đang giả vờ ngu ngơ đấy. Chị tưởng người trong tòa soạn mù hết hả?”

Cô buồn bực, chẳng thèm làm rõ tin đồn của mình với Tề Phi mà xách túi chạy lấy người.

Nhìn theo bóng dáng tức giận đùng đùng kia, Tề Phi nhăn nhó gãi đầu. Cậu nói gì sai à? Người sáng suốt ai chẳng nhìn ra được?

Sa Khinh Vũ thẹn quá hóa giận mà rời khỏi quán café, lên một chiếc taxi đỗ ven đường.

Năm ngoái, Lận Yên bị cuốn vào vụ của tên cặn bã Vương Quốc Cường, bị trọng thương, suýt chút nữa thì mất mạng và cô có một phần lỗi trong đó không thoái thác được. Không lâu sau, Lận Thần đến tận tòa soạn khởi binh vấn tội.

Cô biết cái gì gọi là “không có lửa làm sao có khói” mà. Chắc hẳn do mười phút ngắn ngủi kia rồi.

Đặc biệt là khi anh đứng trước mặt mọi người, đi về phía cô, vươn tay trái búng nhẹ vào trán cô đầy mờ ám, dặn dò: “Đừng vì chạy theo tin tức mà suốt đêm không ngủ.”

Giọng điệu lạnh lùng nhưng vẫn nghe ra được chút dịu dàng, như ánh mặt trời tô điểm ngày xuân, tung bay dịu nhẹ.

Giây phút ấy, lòng cô nảy mầm một tình cảm khác thường. Nó xoẹt qua nhanh đến mức cô bắt không kịp, cũng không dám bắt lấy.

Nhớ lại cảnh đó, cô đưa tay sờ sờ đầu mình, nghiêng đầu, cắn môi, trong mắt lộ rõ vẻ rối bời.

Không lẽ Lận Thần… yêu thầm cô?

Suy đoán lớn gan ấy vừa nảy lên trong đầu Sa Khinh Vũ đã lập tức bị bóp chết.

Cô hoảng loạn lắc đầu như trống bỏi, tát cho mình tỉnh.

Không không không.

Sao suy nghĩ của cô có thể bẩn thỉu vậy chứ? Anh Thần mới đổi xử tốt với mình hơn một chút mà cứ tưởng người ta có ý khác. Vậy là không tốt, không tốt, không tốt…

Tài xế taxi lén lút quan sát Sa Khinh Vũ qua kính chiếu hậu, âm thầm thở dài.

Áp lực của thanh niên bây giờ lớn thật, hơi tí là tự làm trò bạo lực với bản thân. Đáng thương quá!

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên trong khoang xe yên tĩnh. Sa Khinh Vũ lấy di động trong túi ra, nhìn chằm chằm màn hình.

Hai chữ “Lận Thần” nhấp nháy bỗng làm người ta thấy rất áp lực.

Giọng cô nghe vừa thận trọng vừa giật mình: “Anh Thần à.”

Người đầu kia điện thoại hỏi: “Em đang ở nhà không?”

“Không ạ, nhưng em đang trên đường về nhà.”

“Anh có để một tập tài liệu ở nhà nên bảo Tần Kỳ đến lấy. Em đưa cho cậu ta giúp anh nhé. Nó nằm trong cái hòm ở phòng anh, mật mã là 546243.”

“Vâng, em nhớ rồi.”

Lận Thần sợ cô không nhớ được, nhắc thêm: “Bấm theo phiên âm tên anh là ra, nó tương ứng với số.”

Tần Kỳ gặp Sa Khinh Vũ ở tầng một lúc chờ thang máy.

Tuy hắn đã sớm đoán được việc Sa Khinh Vũ ở nhà Lận Thần nhưng nhìn thấy người thấy vẫn hơi kinh ngạc.

“Lấy tài liệu hả?” Sa Khinh Vũ hỏi.

Tần Kỳ gật đầu.

Cùng lúc đó, thang máy tới, hai người đi vào. Cô đưa tay ấn nút tầng mười bảy, im lặng kéo dài.

Sa Khinh Vũ là người xưa nay không thích quá nghiêm túc, mở miệng hỏi: “Anh Thần phải đi công tác à?”

Vì chênh lệch chiều cao, tầm nhìn của Tần Kỳ phải hơi hạ xuống mới nhìn được mặt Sa Khinh Vũ. Mắt hắn sáng như đuốc.

Sau chuyện lần trước, Sa Khinh Vũ và Tần Kỳ vô tình kết thù với nhau. Trong tình huống này, cô không sợ hắn.

Thấy Tần Kỳ cứ nhìn mình chằm chằm, Sa Khinh Vũ hung hăng lườm lại. Không nói thì thôi, có gì đặc biệt đâu chứ!

Chẳng hiểu sao bị Sa Khinh Vũ lườm, Tần Kỳ thu hồi tầm mắt, chút mất tự nhiên xẹt qua, gương mặt già hơi ửng đỏ.

Dáng người Sa Khinh Vũ cao gầy, đường nét khuôn mặt lại tinh tế, giữa hàng lông mày có vẻ anh khí bức người. Hơn nữa, cái quay đầu dứt khoát vừa rồi làm bộc lộ vẻ đẹp trung tính của cô.

Bị người đẹp nhìn chòng chọc, cho dù Tần Kỳ có người thô lỗ đến mấy cũng ngại ngùng.

Bỗng nhiên, mọi âm thanh rơi vào im lặng, bầu không khí ngưng đọng.

Thang máy dừng ở tầng 17, Sa Khinh Vũ vừa đi vừa lấy chìa khóa mở cửa, lịch sự hỏi hắn: “Anh vào ngồi một lát đi, tôi đi lấy tài liệu cho.”

Tần Kỳ đứng ở cửa, cung kính nói: “Không cần, tôi lấy tài liệu rồi đi luôn. Hơn nữa, ngài Lận không thích có người lạ vào nhà mình.”

Lời này có thêm một tầng ý là: Nếu không phải tình huống khẩn cấp, Lận Thần sẽ không bảo hắn đến lấy tài liệu.

Sa Khinh Vũ gật đầu, không miễn cưỡng nữa, vào phòng Lận Thần tìm hòm có mật mã, nhập mật khẩu rồi lấy tài liệu bên trong ra, liếc mắt một cái cũng chỉ thấy nó được bọc kít mít.

Quá chặt chẽ, cẩn thận.

Cô đưa tập tài liệu cho Tần Kỳ, hắn lôi ra di động ra chụp hình rồi mới mang đi.

Sự tò mò dấy lên trong lòng Sa Khinh Vũ. Cô rũ mắt, khó hiểu nhìn tập tài liệu màu vàng mình cầm. Tài liệu quan trọng vậy sao lại để ở nhà?

Không đợi cô kịp nghĩ tiếp, Lận Yên đã gọi điện thoại tới khiến cô bận rộn hơn.

Chờ cô đến khách sạn Lận Yên ở, trời đã tối.

Lận Yên ở phía xa xa giơ tay vẫy Sa Khinh Vũ: “Khinh Vũ, chỗ này!”

Sa Khinh Vũ chạy chậm đến, nhíu mày oán trách: “Bà cô của tôi ơi, cậu được lắm, gọi mỗi một cuộc đã bắt tớ chạy tới đây.”

Lận Yên giận dỗi: “Là do tớ quá nhàm chán mà. Hoằng Dịch vừa đến Bắc Kinh đã chạy đi mở cuộc họp với mấy người bên Đại học Y Bắc Kinh, hơn nửa đêm rồi chưa nghỉ.”

Sa Khinh Vũ châm chọc cô: “Ai không nghỉ? Rốt cuộc ai mới không được nghỉ?”

“Sao thế?” Lận Yên nhận ra Sa Khinh Vũ không ổn lắm, hỏi: “Ai chọc phóng viên Sa của tớ tức giận thế?”

Sa Khinh Vũ thở dài: “Đừng nói nữa.”

Lận Yên đến gần, rót trà nịnh nọt cô: “Sao đấy, sao nào…”

Sa Khinh Vũ tức giận uống một ngụm trà, ca thán: “Bên cạnh anh Thần có chân chạy vặt. Hình như tớ chọc giận anh ta nên anh ta đã dùng sự lạnh nhạt để cưỡng chế tớ.”

“Gì?” Lận Yên bắt đầu nói lung tung: “Anh tớ? Chân chạy vặt bên người? Dám dùng sự lạnh nhạt để cưỡng chế cậu?”

Cô bi thương gật đầu: “Anh ta không thích tớ.”

Lận Yên vỗ nhẹ vào lưng Sa Khinh Vũ: “Ngoan, đừng để ý đến anh ta. Tớ không tức giận với chân chạy vặt đó được. Nói về anh tớ đi. Anh ấy có lạnh nhạt với cậu không?”

Sa Khinh Vũ uống thêm ngụm trà, ngẫm nghĩ chút mới đáp: “Anh ấy bận, không có thời gian để đối xử lạnh nhạt với tớ.”

“Thế hả?” Lận Yên nghi ngờ: “Sao tớ nghe được tin cậu với anh tớ sắp cho mọi người uống rượu mừng thế?”

“Phụt…” Sa Khinh Vũ phun nước không màng hình tượng.

Lận Yên ghét bỏ nhíu mày, nghiêng người tránh sang một bên.

Cô kích động vỗ bàn, tức giận nói: “Đứa nào ba hoa bịa đặt đấy? Rượu mừng ở đâu ra? Ai nói với cậu?”

Lận Yên nghe mà sợ, vội trấn an: “Nguôi giận, nguôi giận nào… Không phải chỉ là nghe nói thôi sao? Là nghe nói, cậu đừng kích động.”

“Tớ muốn biết cậu nghe ai nói!” Sa Khinh Vũ nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ hỏi.

“À…” Lận Yên cứng họng, qua một lát mới lựa lời giải thích được: “Sự việc là như thế này, hôm đó, tớ đến tòa soạn nộp bản thảo, vô tình nghe được mấy người trong tòa soạn nhắc đến chuyện của cậu với anh trai tớ. Kết quả, sau một hồi nghe ngóng mới biết tin do bên báo các cậu loan tin. Nhưng ai truyền ra thì cần điều tra sâu hơn.”

Nói xong, Lận Yên còn gật đầu, tỏ ra vô cùng hài lòng với câu trả lời của mình.

Sa Khinh Vũ trợn trắng hai mắt.

Đó chẳng phải là trợn mắt nói dối sao?

“À không, Hoằng Dịch phải đến Bắc Kinh tham gia hội thảo nên tớ đi theo, thám thính xem là chuyện gì xảy ra. Nếu không phải thật, tớ nhất định sẽ về đính chính giúp cậu.”

Bỗng nhiên, Sa Khinh Vũ nghiêm túc quan sát dáng vẻ chính nghĩa của cô, “a” một cái đầy trào phúng: “Theo tớ thấy, cậu đâu đến đây giúp tớ đính chính. Đến hóng hớt phải không?”

Lận Yên mếu máo, tủi thân nói: “Rốt cuộc cậu với anh tớ làm sao thế?”

“Ít hỏi thôi. Không mai tớ đăng scandal liên quan đến cậu lên báo đấy.” Sa Khinh Vũ lạnh lùng cảnh cáo.

Lận Yên coi như gió thoảng bên tai: “Nói cho tớ nghe đi mà!”

“Cút!”

Bữa cơm này đã được định sẵn không yên ổn. Mỗi lần ăn cơm với Lận Yên, cô đều khó tiêu hóa, bởi vì lần nào cô ấy cũng ồn ào ra được vài chuyện.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Ăn xong, Sa Khinh Vũ định gọi xe về Phạn Duyệt, chuẩn bị mở miệng nói tạm biệt thì Lận Yên giành nói trước: “Lát nữa anh tớ tới đây, thuận tiện đưa cậu về luôn.”

Sa Khinh Vũ cắn răng, hung hăng lườm Lận Yên.

Lận Yên nhanh miệng khai hết: “Tớ nói chuyện mình đến Bắc Kinh cho anh ấy biết. Vừa ăn xong với cậu, anh ấy nhắn bảo đang ở gần đây, nếu cậu chưa về thì thuận đường đón về luôn.”

Cô cười khẩy. Tin Lận Yên thì cô là đồ dở hơi.

Gương mặt hằm hằm của Sa Khinh Vũ làm Lận Yên sợ hãi nuốt nước miệng. Chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cô thấy Lận Thần dạo bước về phía nhà hàng, cả người như được hồi sinh: “Anh ơi! Em ở đây!”

Dáng vẻ Lận Thần có nét gì đó bụi bặm, mệt mỏi nhưng gương mặt lại rất nghiêm túc, lạnh lùng. Cổ anh quấn chiếc khăn quàng nâu, ngoài khoác áo dạ màu trắng xám dài đến đầu gối.

Anh đến gần, lạnh nhạt hỏi: “Ăn xong rồi à?”

Lận Yên gật đầu, chạy đến bên cạnh Lận Thần, thân mật khoác cánh tay anh: “Anh ăn chưa?”

Lận Thần gật đầu, cả người bị bao vây bởi khí lạnh, giọng nghe còn lạnh hơn: “Ăn rồi.”

“Chúng ta đi uống café nhé? Được không?” Lận Yên đề nghị, vừa nói vừa liếc Sa Khinh Vũ.

Thừa dịp Lận Thần chưa nhìn theo Lận Yên, Sa Khinh Vũ lườm ai đó vừa bày trò.

Đợi anh nhìn sang, cô lật mặt còn nhanh hơn lật sách, mỉm cười gật đầu đồng ý: “Được luôn.”

Lận Yên che miệng cười, không che giấu nổi ánh mắt ranh mãnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi