BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 123


“Thôi bỏ đi, anh Chấn Sơ, có lẽ chị ấy không thích đi chung với chúng ta.”


Câu nói của Dư Nhã Thiểm lọt vào tai Khúc Chấn Sơ lại biến thành ý khác.


Thà ở chung với mấy ông già và đống sắt vụn đó còn hơn là đi cùng anh.


Khúc Chấn Sơ lập tức sa sầm mặt.


“Cô thích đi đâu thì đi nhưng tôi nhắc cho cô nhớ, đừng quên thân phận của mình!”


Anh quay người bước thẳng ra cửa, bỏ cô lại.


“Tôi không muốn ngày nào đó nghe những lời đồn đại không hay về cô từ miệng của người khác!”


Dư Nhã Thiểm bước chậm hơn một bước, đè thấp giọng khi đi ngang qua An Diệc Diệp.


“Tốt hơn hết cô nên tránh xa Khúc Chấn Sơ xa một chút, nếu không tôi sẽ nói với anh ta về việc cô giả mạo Tiêu Nhĩ Giai!”


Hai người đi rồi, An Diệc Diệp đứng lại một lát rồi mới chậm rãi rời khỏi nhà.


Xe của nhà bác Từ đã đợi sẵn ngoài cửa, cô liền vội vàng leo lên xe.


Có vẻ vì nghe cô đến nên lão Trương cùng một vài người khác cũng mang theo đồ cổ của mình đến muốn An Diệc Diệp thẩm định giá cho họ.


An Diệc Diệp mấy ngày này đã nhìn thấy số đồ cổ và văn vật nhiều hơn số lượng đồ cổ của hơn mười năm cộng lại, phân tích cũng rõ ràng rành mạch hơn.


So với lễ khai mạc náo nhiệt thì bầu không khí nơi đây mới làm cho An Diệc Diệp cảm thấy được thoải mái.


Cả buổi chiều, An Diệc Diệp đều cùng đám người lão Trương trò chuyện về việc giám định và bảo dưỡng văn vật nên không để ý là trời đã chiều tối.


Bác Từ hài lòng ôm cái đôn mình mới mua, vẫy vẫy tay.


“Không phải ngại, để bác sai lái xe đưa cháu về.”


Xe chạy ra khỏi nhà bác Từ, đi qua khu trung tâm, cách đó không xa có rất nhiều người tụ tập ở quảng trường.


Khi chiếc xe chạy ngang qua, một tiếng pháo đột ngột vang lên, pháo hoa nổ tung trên bầu trời.


An Diệc Diệp nhìn ra ngoài và thấy hoa tươi trưng bày ở hai bên trung tâm thương mại.


“Đây là trung tâm thương mại mới khai trương sao?”


Lái xe cười nói: “Vâng, của tập đoàn M. I, nghe nói còn mời cả minh tinh đến tham dự nữa.”


Nói như vậy, nơi Khúc Chấn Sơ cùng Dư Nhã Thiểm đến là ở đây sao?


An Diệc Diệp suy nghĩ một chút.


“Anh tài xế để tôi xuống đây đi, tôi muốn xem một chút.”


Lái xe kinh ngạc nói: “Nhưng chỗ này xa nhà họ Khúc đấy.”


“Không sao đâu.”


Lái xe nghi hoặc dừng xe, chưa kịp nói chuyện thì đã thấy An Diệc Diệp mở cửa rời đi.


Trên quảng trường, người người chen chúc.


Một màn bắn pháo hoa ăn mừng lớn được dựng lên trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại và từng tràng pháo hoa lớn nổ vang trời.


An Diệc Diệp đi lẫn vào đám người, ngay sau đó cô chợt nghe tiếng hét chói tai của một đám người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi