CHƯƠNG 131
Quản gia cẩn thận nói: “Đề phòng tai họa.”
An Diệc Diệp cảm thấy có chút bất lực, xem ra là quản gia không biết, hôm qua quần áo của cô chính là do Khúc Chấn Sơ xé.
Cho dù có đề phòng thì cũng phải đề phòng Khúc Chấn Sơ.
Nhưng đây cũng là tấm lòng của quản gia.
“Cảm ơn.”
An Diệc Diệp cười, nhận lấy chiếc hộp rồi quay người đi về phía lớp học.
Quản gia nhìn bóng lưng cô, thở dài một hơi.
Cho dù lúc mới kết hôn ông có chút hiểu lầm An Diệc Diệp, nhưng trải qua một khoảng thời gian dài như vậy, ông cũng nhìn ra được, người vợ mà cậu Khúc cưới về không xấu xa đến vậy.
Chỉ là không biết đến bao giờ cậu Khúc mới hiểu được điều này.
An Diệc Diệp cất cây kích điện vào ba lô, vào lớp vừa ngồi xuống thì giáo viên chủ nhiệm đã đi vào.
Thầy giáo vỗ tay, cất cao giọng, sắc mặt vui mừng.
“Các em, hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới. Tuy đã qua thời gian khai giảng, nhưng các em sẽ cùng nhau đồng hành trong bốn năm tiếp theo, mọi người hãy chào đón bạn mới của chúng ta! Dư Nhã Thiểm!”
An Diệc Diệp vốn đang sắp xếp lại sách vở, nghe thấy câu nói này, cô lập tức ngẩng đầu lên.
Dư Nhã Thiểm mặc một chiếc quần bò, đi từ ngoài cửa vào với đôi giày cao gót.
Cô ta đứng trên bục, kiêu ngaọ nhìn xung quanh một lượt.
“Chào mọi người, tôi là Dư Nhã Thiểm.”
Vừa nghe thấy cái tên này, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
Bây giờ bên ngoài đang lan truyền mấy tin phong thanh, có ai không biết, Khúc Chấn Sơ mới kết hôn chưa bao lâu đã tìm niềm vui mới bên ngoài, mỗi ngày đều dính lấy nhau, người đó chính là Dư Nhã Thiểm.
Bọn họ chỉ mới nghe tên, chưa thấy người thật, lúc này vừa nhìn thấy, bọn họ đồng loạt nhìn về phía An Diệc Diệp.
Dư Nhã Thiểm này đúng là to gan, biết rõ vợ của Khúc Chấn Sơ học ở lớp này mà còn cố ý chuyển đến, không phải khiêu khích thì là gì?
Mọi người đều muốn xem xem An Diệc Diệp sẽ phản ứng như thế nào.
Không ngờ, cô lại không có chút phản ứng gì.
Thầy Lý như không hề phát giác ra điều khác thường, vẫn đang cười nói, khuấy động không khí.
“Dư Nhã Thiểm, em chọn một chỗ ngồi rồi chúng ta bắt đầu vào học thôi.”
“Vâng.”
Dư Nhã Thiểm cầm đồ đạc đi xuống, không thể ngờ, cô ta lại đi thẳng đến bàn của An Diệc Diệp, đặt mạnh chồng sách xuống.
“Em sẽ ngồi ở đây ạ.”
Cô ta cười rồi quay sang nhìn An Diệc Diệp.
“Chị, sau này mong chị chỉ bảo nhiều hơn nhé.”
An Diệc Diệp không để ý đến cô ta, phòng học vô cùng yên ắng.
Thầy Lý cười gượng, lật sách ra.
“Được rồi, các em, bắt đầu học thôi.”