CHƯƠNG 14
Bất động sản Tường thị lúc trước từng thu mua một số nhà đất, muốn xây dựng một khu dân cư, trong quá trình này gặp một số nhà không chịu di dời, trong đó có một cô nhi viện.
Ông ta từng đến cô nhi viện một chuyến, gặp được người trước mặt.
“Cô lén lút xâm nhập nhà tôi, muốn làm gì?”
“Tôi… Tôi muốn bảo vệ cô nhi viện.”
“Cô muốn trộm giấy tờ nhà đất?”
An Diệc Diệp yên tĩnh trở lại, ngậm miệng không nói tiếng nào.
Trương Như Mạn khiếp sợ nhìn An Diệc Diệp, chỉ về phía cô.
“Cô là ăn trộm?”
Cô ta kéo tay An Diệc Diệp, muốn kéo cô ra ngoài. “Cô là cái đồ ăn trộm chết tiệt! Tôi muốn đưa cô đi gặp cảnh sát!”
An Diệc Diệp sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, dùng sức vùng vẫy đứng dậy! “Rõ ràng là các người trộm giấy tờ nhà đất của cô nhi viện chúng tôi trước! Tôi chỉ dùng cách giống như vậy để lấy về thôi!” “Cô còn muốn nói dối? Đi! Chúng ta đi tìm cảnh sát!” Trương Như Mạn cắn chặt răng, kéo tay An Diệc Diệp muốn đi ra ngoài
Tiêu Hàm Tuyên vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng.
Ông ta đi tới, xem xét An Diệc Diệp . “Cô muốn quay về cô nhi viện?” An Diệc Diệp nhìn ông ta, Tiêu Hàm Tuyên nở nụ cười như hồ ly. “Nếu cô có thể giúp tôi làm một chuyện, tôi sẽ đồng ý với cô, giữ lại cô nhi viện” Trong ánh mắt ông ta lóe lên tia sáng, rõ ràng là có âm mưu xấu xa. Nhưng điều kiện mà ông ta đưa ra quả cám dỗ, An Diệc Diệp nhịn không được hỏi: “Chuyện gì?” “Cô đã bị Khúc Chấn Sơ nhầm thành Niệm Dao, vậy đã phóng lao thì phải theo lao” “Không được, người đó thật là đáng sợ…” “Nghĩ về cô nhi viện…” Tiêu Hàm Tuyên cắt lời cô.
An Diệc Diệp nhíu mày.
Nhưng mà, cho dù Khúc Chấn Sơ tin, những người khác cũng sẽ phát hiện” Tiêu Hàm Tuyên nở nụ cười đắc ý. “Nhĩ Giai từ nhỏ đã được chúng tôi đưa đi nước ngoài, đã bảy năm không về, chỉ cần ba người chúng ta không nói, sẽ không ai phát hiện”
An Diệc Diệp cắn chặt môi.
Tiêu Hàm Tuyên tiếp tục nói: “Cô chỉ cần tạm thay thế Nhĩ Giai vài ngày, chỉ cần chúng tôi tìm được con bé, cô sẽ được tự do, hơn nữa cô nhi viện cũng có thể được giữ lại, cô nghĩ kỹ lại đi. Thời gian vài ngày, đổi lấy tất cả mọi người trong cô nhi viện, rất có lời”
Nói xong, Tiêu Hàm Tuyên liền giao quyền quyết định cho An Diệc Diệp , như thể đã đoán trước cô nhất định sẽ chấp nhận.
An Diệc Diệp nắm chặt tay, lòng cô bắt đầu dao động. “Ông thật sự sẽ giữ lại cô nhi viện?” “Đương nhiên” “Chừng nào ông mới tìm được Tiêu Nhi Giai ?”
“Tôi đương nhiên cũng muốn tìm thấy con bé sớm một chút, tôi sẽ huy động tất cả người nhà họ Tưởng, rất nhanh sẽ tìm được.”
An Diệc Diệp nhìn Tiêu Hàm Tuyên, biết rõ chuyện này chắc chắn sẽ đẩy mình vào hố lửa, nhưng nghĩ tới cô nhi viện, cô chỉ có thể nhận lời.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại.
“Nhớ kỹ những gì ông đồng ý với tôi.”
Tiêu Hàm Tuyên hài lòng nở nụ cười.
“Đương nhiên. Trong lúc chúng tôi đi tìm Nhĩ Giai, cô không được để Khúc Chẩn Sơ phát hiện thân phận của cô.”
Ra khỏi nhà họ Kỷ, Trương Như Mạn lo lắng giữ chặt Tiêu Hàm Tuyên.